Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi

Tôi hi vọng những gì mẹ tôi nói đều là trái lương tâm, là bị mẹ chồng tôi khống chế mới nói những lời như vậy.

Tôi cười thê thảm, mặc dù trong lòng rất hận nhưng tôi cũng không cách nào bỏ mặc cha mẹ tôi.

Tôi đi ra khỏi cửa nhà, đi về phía mẹ chồng tôi.

Vừa ra khỏi cửa thì một cơn gió lạnh chợt nổi lên bên cạnh tôi, nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống khiến tôi rùng mình vì rét.

Mẹ chồng tôi xông đến như vay, một phát bắt được tôi, cào cấu lung tung lên người tôi, miệng chửi bởi những lời ô uế.

Tôi giống như si ngốc, mặc cho mẹ chồng cào xé máu tươi chảy ròng, bà ta thật sự hận không thể giết tôi nhưng tôi biết bà ta sẽ còn cần tới tính mạng của tôi.

Nhất định bà ta có biện pháp để tôi sinh cháu trai cho bà ta, bà ta không tiếc tuổi thọ để mượn nợ âm thì sao có thể dễ dàng buông tha?


Quả nhiên, đánh chửi tôi một hồi bà ta thở hồng hộc, dù sao hiện tại thân thể bà ta đã là của một người hơn chín mươi tuổi.

“Đi!” Phẫn hận nói một câu, bà ta tóm chặt lấy cổ tay tôi kéo đi.

Cho dù bà ta đã thở dốc rất mệt nhưng lực kéo tay còn rất lớn, bàn tay nắm chặt khiến tay tôi đau nhức.

Mẹ tôi phía sau cũng vui mừng đầy vai tôi đi, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt thấy chết không sợ của tôi.

Trên đường đi tôi chỉ ngơ ngơ ngác ngác, đi đã rất lâu nhưng chúng tôi còn chưa xuống núi. Kỳ lạ, lần này đường núi hình như dài một cách khác thường.

Tôi nhận ra điều này nhưng tôi lười nói, giống như tất cả thế giới này đều không còn quan hệ với tôi. Dài thì sao mà ngắn thì sao?

Có khác gì nhau đâu.

Lại đi thêm một lúc, chúng tôi vẫn còn ở trong rừng núi.

Mẹ tôi cũng nhận ra điều khác lạ liền kêu lên một tiếng, hỏi mẹ chồng tôi sao còn chưa xuống núi, có phải đi nhầm đường hay không?

Nghe mẹ tôi hỏi, mẹ chồng tôi cũng nhận ra điều lạ, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong nháy mắt bóp cổ tay tôi mạnh hơn: “Là mày giở trò quỷ có phải không?!”

“Tôi không thần thông quảng đại như bà thì sao có thể giở trò gì?” Tôi cười khẩy nói.


Mẹ chồng tôi lập tức nổi giận, bà ta giống như rất vội vàng, giống như không còn cách nào khác liền lấy ra một con dao nhỏ đặt lên cổ tôi: “Nói! Rốt cuộc là chuyện gì? Nếu mày không đưa chúng tao đi ra thì tao sẽ giết mày!”

“Ài, bà thông gia…” Mẹ tôi thấy mẹ chồng tôi làm thật liền biến sắc, kêu lên một tiếng.

Nhưng bà còn chưa kịp nói đỡ lời giúp tôi đã bị cái trừng mặt của mẹ chồng dọa đến mặt cứng đơ, đem lời định nói nuốt trở vào!

Trong lòng tôi cảm thấy lạnh buốt, nói cho cùng bà vẫn không dám đụng vào mẹ chồng tôi, sợ không còn hi vọng sinh con trai.

“Tôi thật sự không biết.” Tôi trầm giọng nói.

Nói xong mắt tôi liền nhìn chằm chằm vào mẹ chồng, nói: “Thả tôi ra, tôi biết bà sẽ không giết tôi, còn giả mù sa mưa làm cái gì? Nếu như bà thật sự có can đảm giết tôi thì cứ lấy dao kia cắt một nhát đi.”

Cuộc sống của tôi đã không còn hi vọng, tôi đã sớm không còn muốn sống nữa. Nếu không phải còn nghĩ đến cha mẹ tôi thì vừa rồi tôi đã cùng mẹ chồng đồng quy vu tận.

Cho đến lúc này tôi nói cực kì dứt khoát, mặt đầy lạnh lùng.


Mẹ chồng đã sớm thấy sự điên cuồng của tôi, lúc này bỗng nhiên bị tôi chống trả liền có chút hoảng.

Có điều sự hoảng hốt kia chỉ thoáng qua rất nhanh, gương mặt khô quắt nhếch lên cười, thu dao lại, kéo tay tôi nói: “Tiểu Di, con đừng trách mẹ, kỳ thật mẹ không có ác ý với con. Dù sao con cũng là con dâu của mẹ, trong lòng mẹ đã sớm coi con như con gái, mẹ chỉ là muốn có cháu trai, sau này cũng có người thờ cúng, con có thể hiểu cho mẹ mà…”

Giọng bà ta lập tức dịu dàng, nhỏ giọng cầu khẩn tôi.

Nếu như không phải bà ta nhiều lần ép tôi vào làm điều không đúng, còn ở bên cạnh chỉ đạo Giang Hải cưỡng gian tôi thì tôi thật sự còn nghĩ bà ta là một mẹ chồng rất tốt.

Từ ‘mẹ’ ở trong lời bà ta nghe thật thân thiết.

Trong lòng tôi cười lạnh, ánh mắt nhìn lên mặt bà ta, bà ta không phải muốn tôi sinh con trai sao, Giang Bác đã chết, nửa người dưới cũng đã bị tôi đập nát, tôi thật sự muốn xem xem bà ta còn cách gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui