Giao Thiên Đỉnh

Ngồi túm tụm bên nhau trong lòng một động thất tối om om, cả năm đứa bé cùng nhao nhao chúc mừng Tiểu Quặt. Cảm động nhất là lời nói xuất phát từ thành tâm của đứa bé ai cũng biết là một tiểu thiếu gia, cốt nhục của một vị phó tướng đương triều. Đứa bé với danh xưng được Lục Thân đặt cho là Nhị Ất đã quả quyết nói :

- Ta không còn bị đòn roi nhục hình, công đầu chính là nhờ Đại Giáp huynh.

Ta hứa, ngay khi hồi gia sẽ bẩm báo toàn bộ với thân phụ. Chỉ cần sau này Đại Giáp huynh có việc, mọi quan binh dưới quyền thân phụ ắt đích thân xuất chiến, quyết giúp đạp bằng mọi chướng ngại, đáp lại đại ân lần này của Đại Giáp huynh.

Tiểu Quặt lúng túng :

- Huynh đệ chúng ta dẫu sao cũng đồng chung cảnh ngộ, việc giúp mọi người cũng là ta tự giúp ta. Hà tất Nhị Ất ngươi ghi nhớ và nói chi những lời quá đáng. Ta nào dám nhận.

Đứa bé được gọi là Lục Kỷ cũng nói :

- Chỉ còn đêm nay nữa thôi là mai chúng ta sẽ chia tay Đại Giáp hồi gia rồi, nếu sau này có cơ hội xin đừng quên đến Kim Lăng tìm hỏi đệ. Gia phụ vốn là đại phú gia, nếu có thể giúp Đại Giáp huynh một vài vạn ngân lượng ắt hẳn gia phụ chẳng từ nan.

Tiểu Quặt than thầm. Vì biết rằng nếu sau đêm nay tất cả lại nhìn thấy nhau và hóa ra ở cùng một nơi, có lẽ sẽ chẳng còn đứa bé nào chịu nói ra người lời cảm kích thế này. Trái lại cũng có thể chúng sẽ sinh lòng oán hận Tiểu Quặt chứ chẳng không.

Quyết lẩn tránh chuyện giả dối và khó xử này, Tiểu Quặt vờ ôm bụng kêu đau :

- Nghĩ đến lúc sắp sửa hồi gia, bụng ta đâm ra trở chứng. Hay là thế này vậy, huynh đệ cứ chờ ta đi ngoài xong hãy tiếp tục cùng nhau nói lời từ biệt, được chứ?

Miệng tuy hỏi nhưng ngay sau khi dứt lời Tiểu Quặt lập tức lủi đi thật nhanh.

Đi thoát xa động thất, Tiểu Quặt vì vẫn loang quanh chưa biết phải đi đâu nên tình cờ nghe một vài tiếng động kỳ quái, như tiếng dã thú kêu trong đêm nhưng bỗng bị điều gì đó làm cho nghẹn lại.

Sợ tuy có sợ nhưng phần vì hiếu kỳ, phần vì chưa muốn giáp mặt ngay những đứa bé đang ân cần chờ đợi để nói lời chia tay, Tiểu Quặt cố bấm bụng và len lén tiến về phía đã phát ra thanh âm kỳ quái.

Bóng trăng huyền ảo nếu từ nãy giờ vẫn bị từng tảng mây dày đặc che khuất thì lúc này do giữa những đám mây đột nhiên có một kẽ hở nên ánh trăng được dịp xuất hiện.

Nương ánh trăng, Tiểu Quặt thử vạch một lùm cây dại và dõi mắt nhìn vào giữa.

Chao ôi, thật khủng khiếp. Nó kêu thầm ngay khi thoạt nhìn thấy một diện mạo đẫm huyết đầm đìa không thể nào nhầm lẫn với đống lá cây ẩm mốc từ thủa nào vẫn rơi vào giữa lùm cây dại và chỉ suýt nữa nó ngã xuống ngất đi lúc bất chợt phát hiện đôi mắt của khuôn mặt đó vụt nhấp nháy. Nhưng vẫn may là có tiếng gọi, dù lào thào thì vẫn là âm thanh phát ra từ diện mạo đó đã gọi đúng tên nó nên nó không đến nỗi sợ hãi phải ngã ngất. Người đó gọi :

- Đại Giáp?

Nó lách người bước vào giữa lùm cây :

- Là thúc thúc đấy ư? Sao thúc thúc ra nông nỗi thế này?

Nằm liền với phần diện mạo đẫm huyết nó đang thấy chính là thân hình của Lục Thân chợt cử động và để lộ dưới ánh trăng nhiều vết thương tích ghê rợn.

Lục Thân đang gắng gượng xòe rộng một bàn tay :

- Chỉ suýt nữa ta liều mạng dùng vật này hạ thủ nếu như không kịp nhận ra ngươi.

Tiểu Quặt nhìn vào lòng bàn tay của Lục Thân và nhận ra đó chỉ là một vật vô hại có hình dạng như quả tiểu cầu.

- Thúc thúc muốn dùng vật này hạ thủ kẻ đã đối xử ác độc với thúc thúc?

Lục Thân lại nháy mắt, lần này thật yếu :

- Ngươi mau cất giữ để sau này phòng thân. Thật tiếc, sau bao nhiêu chuyện ta vì lầm lẫn đã gây cho ngươi, cuối cùng chỉ còn vật này tặng cho ngươi để chuộc lại lỗi lầm. Hãy nghe cho kỹ đây.

Nó nghiêng đầu thật gần miệng Lục Thân :

- Thúc thúc bảo đã lầm lẫn. Chuyện là thế nào?

Từ Lục Thân, nó nghe những lời thều thào :

- Để giữ kín ý đồ lập thế lực như ta từng tiết lộ với ngươi, chủ nhân ta thật độc ác khi sai người giết ta diệt khẩu. Nếu có thể, ngươi hãy mau liệu cách thoát thân. Đừng bao giờ quay lại, đặt chân vào Giao Thiên đỉnh. Vật ta ban tặng khi ném mạnh sẽ phát nổ, oai lực rất lợi hại, nhất là lúc các độc chất kèm theo bị phát tán. Mau đi đi. Nhân tiện, hãy cố báo cho sư phụ ta biết, nhị viện liên minh là có mưu đồ độc bá võ lâm, sẽ không buông tha bất kỳ ai đã lỡ biết chuyện của họ.

Đừng chần chừ nữa, cũng đừng xuẩn động tìm cách giúp cho những đứa bé kia biết tin. Ngươi hãy tự lo thân. Thoát được một, ta bớt áy náy một. Đi đi...

Nó vẫn hỏi :

- Sư phụ của thúc thúc là ai? Tiểu điệt cần đi đến đâu để tìm?

Đáp lại câu nó hỏi, lần này ở Lục Thân chỉ là sự câm lặng mãi mãi.

Thoạt phát hiện sự thật đó, nó thất kinh. Nhưng khi biết Lục Thân đã vĩnh ly cõi trần, nó liền vội vàng thu nhận hoàn tiểu cầu nọ, đồng thời cũng hối hả chui thoát lùm cây.

Nó tìm lối quay lại động thất, bất chấp Lục Thân vừa dặn: “Đừng xuẩn động tìm cách báo cho những đứa bé kia biết tin”. Nhưng khi sắp đặt chân vào động thất, Tiểu Quặt chợt hiểu ngay đã có điều không hay xảy ra cho năm đứa bé, từ Nhị Ất đến Lục Kỷ. Vì ở trong động thất lúc này hoàn toàn yên ắng, khác với lúc mới rồi chúng vẫn còn nhao nhao nói lời từ biệt với nó.

Thầm hy vọng, hay là chúng đã ngủ, Tiểu Quặt liền nhón chân, len lén bước vào.

Bỗng có tiếng hừ lạt :

- Ngươi là Đại Giáp? Việc phóng uế đã xong cả chứ? Nếu cảm thấy đã thư thái nhẹ nhõm, bọn kia vì đã được đưa đi trước ngươi nửa canh giờ nên bây giờ ta và ngươi phải thật nhanh chân mới mong đuổi kịp bọn chúng. Ngươi hiểu ý ta nói chứ?

Đó là thanh âm vừa sắc lạnh, vừa trong vắt của một nữ nhân. Và đúng lúc đó liền có một bàn tay tuy mềm mại nhưng thật quả quyết chợt chộp giữ vai nó.

Cách nữ nhân nắm tay nó thật lạ, không hiểu sao bỗng khiến nó bủn rủn toàn thân, làm cho nó toan lấy hoàn tiểu cầu để ném ra đành bất lực vì không tài nào cử động được.

Nữ nhân nọ vẫn giữ nguyên tư thế nắm giữ nó, chợt bật tung người, đưa nó cùng lao vun vút vào bóng đêm dày đặc. Đồng thời nó cũng nghe thanh âm của nữ nhân rót vào tai nó :

- Ta có nghe Lục Thân bảo, nhờ mưu kế của ngươi nên lũ oa nhi đều ngoan ngoãn để Lục Thân đưa đến đây. Vì sao ngươi có hảo ý, giúp Lục Thân mau chóng hoàn thành nhiệm vụ?

Nó vụt hiểu, đây là nữ nhân đã sát hại khiến Lục Thân vong mạng. Vi thế để sinh mạng bản thân không bị lâm nguy, Tiểu Quặt tự dặn lòng: “Phải thật cẩn trọng”.

- Không tỏ ra ngoan ngoãn thì bọn đệ cũng bị gã họ Lục độc ác dùng nhục hình, rồi vẫn phải đi. Chi bằng cứ thuận theo ý gã thì hơn.

Nữ nhân bảo :

- Chớ xưng hô loạn ẩu, cũng đừng tỏ như thuận trước mặt ta. Hãy nghe ta hỏi lại một lần nữa, vì sao ngươi cố ý giúp họ Lục? Nhưng trước khi đáp hãy nhớ, vẫn phải đáp thật thành tâm. Vì bình sinh ta không quen sự nịnh bợ tâng bốc nên chỉ cần nửa lời giả dối của ngươi, lập tức ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại.

Nó đành thú nhận và cố tình xưng đệ gọi tỷ :

- Kỳ thực, ngay ngày đầu đệ đã tìm cách bỏ trốn. Nhưng vì không thoát, lại bị gã họ Lục điểm huyệt phế bỏ võ công, đệ sợ gã dùng nhục hình thảm khốc nên đành nghĩ kế giúp gã nhân đó giúp bản thân không bị roi đòn.

Nữ nhân chạy chậm lại :


- Ngươi biết võ công? Sao họ Kim bẩm báo, ngươi bất quá chỉ luyện qua ngoại lực?

Họ Kim? Sự đề cập này của nữ nhân làm cho Tiểu Quặt lần đầu tiên trong suốt mười hai ngày qua chợt nhớ đến di phu, một Trang chủ cũng ở họ Kim, và quan trọng hơn là nó bị bắt đưa đến Giao Thiên đỉnh thế nào cũng có di phu đồng mưu dự phần. Nó rùng mình :

- Ngoại lực là gì, đệ không biết. Nhưng quả thật, theo gã họ Lưu cảnh báo, võ công gì đó của đệ đã bị gã điểm huyệt phá hủy.

Nữ nhân dừng hẳn lại :

- Để ta xem nào. Vì không lẽ họ Lục trông gà hóa cuốc, cứ ngộ nhận ngươi đã luyện công phu nên phí lực phế bỏ võ công của ngươi.

Nó vẫn bủn rủn tứ chi do một tay hãy còn bị nữ nhân nắm giữ. Vì thế, nó đành bất lực, để cho nữ nhân tha hồ dùng bàn tay còn lại mò mẫm và sờ nắn khắp người nó.

Tay của nữ nhân thật mềm, càng giúp nó có cảm giác kỳ lạ một khi bị nữ nhân sờ nắn càng lâu. Vô hình chung có thể do sự động chạm này nên nhịp hô hấp của nó bỗng trở nên dập dồn ngoài ý muốn.

Bị những làm hơi thở nóng hổi của nó thổi phả vào mặt, nữ nhân nọ bực dọc, vội chấm dứt hành vi sờ nắn kháp người nó kèm theo là một lời bình phẩm, tỏ ý chê bai gã họ Lục vô dụng :

- Toàn thân tĩnh mạch ngươi không hề có dấu cho biết đã trải qua dù chỉ một lần luyện công. Gã họ Lục hoặc chỉ phí lực vô ích hoặc đã bị ngươi dối gạt nhưng không biết. Hãy nói mau, có phải ngươi chỉ được luyện qua ngoại lực?

Không còn bị sờ nắn nữa, nhịp hô hấp của nó liền trở lại bình thường :

- Nhưng phải như thế nào mới được gọi là luyện ngoại lực? Tỷ chưa giải thích, đệ làm sao hiểu để ngoan ngoãn đáp lời?

Nữ nhân cười lạnh, tiếng cười phát ra qua một lớp sa mỏng che kín phần nửa diện mạo bên dưới của nữ nhân :

- Dù là luyện ngoại lực hay nội lực, nếu có điều gì đó đối với bản thân ngươi kỳ thực đã trải qua sự lập đi lập lại từ ngày này qua ngày khác, thì chỉ cần ngươi cứ theo sự thật nói ra tất cả là đủ. Việc gì đòi hỏi phải biết thế nào là luyện ngoại lực mới có thể đáp lời? Hãy nói mau.

Chợt nhớ Tiểu Chân từng khuyên nó mang kim thiết vào người mỗi khi gánh nước, mang mỗi ngày một nhiều và dĩ nhiên ngày càng thêm nặng, vụt hiểu đó là cách Tiểu Chân giúp nó luyện ngoại lực. Và nếu không kịp nghĩ đột biến này là có liên quan đến di phu của nó, cũng là Kim trang chủ đang thu nhận Tiểu Chân làm a hoàn, có lẽ Tiểu Quặt đành theo sự thật cung xưng tất cả cho nữ nhân biết.

Nhưng Tiểu Quặt đâu nỡ lòng gây hệ lụy đến cho Tiểu Chân, đành giấu bớt một phần sự thật :

- Nếu như tỷ nói, ắt hẳn đây là nhờ đệ, lúc còn ở Kim gia trang, vẫn ngày ngày gánh đầy năm bể chứa nước. Ba năm liền như thế, không ngày nào gián đoạn, tỷ bảo, có phải đệ đã tình cờ luyện ngoại lực?

Nữ nhân gật đầu :

- Ngươi đáp quả nhiên có thành khẩn, hoàn toàn đúng với những gì họ Kim bẩm báo. Đủ cho ta hiểu thảo nào tuổi ngươi lại có tấm thân vạm vỡ hơn người.

Đồng thời ngươi đúng là mẫu người sư phụ ta đang cần tìm. Nếu là vậy, ta đành phá lệ, đưa thẳng ngươi đến chỗ sư phụ ta.

Nữ nhân lại đưa nó đi, lần này đi thật nhanh, tạo một cảm giác như nó đang đằng vân giá vũ, bay trên gió, cỡi trên mây, khiến nó ngỡ đã biến thành tiên.

Đang bay, nó chợt ngất lịm khi bị nữ nhân nhẹ nhàng điểm vào đâu đó trên thân nó. Từ đó, nó không còn biết gì, cho đến tận sáng hôm sau.

* * * * *

Thoạt tiên, vừa lúc tỉnh lại, Tiểu Quặt ngỡ nơi nó đang hiện diện phải là một trũng núi. Vì có một thảm cỏ xanh mơn mởn ngay trước mặt nó. Đồng thời ở sát cạnh phía sau nó lại là một vách đá cao với nhiều tảng đá sừng sững vừa chất chồng lên nhau vừa lồi lõm mọc nhấp nhô vươn ra ngoài. Một địa thế vừa kỳ vĩ vừa tạo cảm giác nguy hiểm, như thể những tảng đá chỉ cần sự động chạm nhẹ vẫn có thể đổ sụp bất kỳ lúc nào.

Không muốn bị những loạn thạch, giả như đúng lúc này rơi xuống ắt sẽ đè chết nó, Tiểu Quặt ngay lập tức đứng dậy, tìm cách lánh xa chỗ nguy hiểm. Nhưng vừa bước qua bên tả vài bước, Tiểu Quặt kinh hoảng bước lùi lại và chuyển ngay qua bên hữu, Tiểu Quặt bỗng kinh tâm đứng lại. Vì đến bây giờ nó đã nhận ra có vẻ đám cỏ đang đứng đó là một khoảng lư bằng tương đối nhỏ bỗng đột ngột xuất hiện ở ngay giữa lưng chừng núi. Và bằng chứng là ở về hai bên tả hữu của thảm cỏ, như nó vừa được tận mắt nhìn, hóa ra đều là những khoảng trống không vô tận sâu thẳm đến tận đáy, là nơi nó không thể kiểm hết đâu là đáy hay là không hề có đáy.

Sau nỗi kinh khiếp về địa hình hung hiểm của vách núi cheo leo cùng với nhiều loạn thạch to đùng không biết sẽ đổ sụp xuống lúc nào, giờ lại bị độ sâu vô tận ở về hai bên thảm cỏ làm cho thêm kinh hoàng, Tiểu Quặt như mất hết tự chủ, chực co chân chạy trốn thảm cỏ để càng sớm thoát chỗ này được lúc nào càng tạo yên tâm cho nó chừng nấy. Chợt có một câu nói mang theo nỗi quan tâm lo lắng bỗng vang lên từ phía sau khiến Tiểu Quặt ngưng ngay hành vi toan bỏ chạy. Câu nói đó bảo :

- Hài tử ngươi chớ quá kinh hãi, huống hồ thảm cỏ trước mặt ngươi chỉ là lớp đất mùn mỏng đã theo thời gian phủ lên bề mặt của một thạch bàn khá to. Nếu ngươi bước đi không khéo ắt sẽ trượt chân và hậu quả sẻ là rơi khỏi thạch bàn, gieo thân xuống đáy vực và thảm tử. Thà ngươi đứng nguyên vị, bổn Nương nương đoan quyết ngươi vẫn sẽ bình an vô sự.

Thoạt nghe có tiếng người phát thoại, Tiểu Quặt dĩ nhiên ngay từ đầu là quay lại nhìn. Nhờ đó mới phát hiện ở phần vách núi lúc nãy ở phía sau nó, cao hơn bề mặt của thảm cỏ xanh độ đôi ba thước, còn có một động khẩu tuy hẹp nhưng cao hơn đầu một người đứng. Và từ lúc nào không biết, ở ngay ngưỡng động khẩu hiện có một tiên nương xinh đẹp và từ hòa đang nhìn nó bằng ánh mắt quan tâm thấy rõ.

Tiểu Quặt ngơ ngác nhìn chăm chú vào tiên nương :

- Nương nương là tiên cô giáng trần hay bên trong đó vốn là bồng lai tiên cảnh, nơi tiên cô hằng bấy lâu nay dưỡng ngụ tu tiên? Có phải tiên cô đã đưa đệ tử đến đây? Và vì muốn giúp đệ tử luyện phép tiên nên kịp thời xuất hiện nhắc nhở, để đệ tử không phải uổng mạng chỉ vì suýt nữa đã có hành vi ngu xuẩn?

Tiên nương mỉm cười và còn thân thiện đưa một cánh tay xinh đẹp và mềm mại ra ngoắc ngoắc :

- Bổn Nương nương không phải thần tiên hạ phàm, đồng thời nơi bổn Nương nương hiện lưu ngụ càng không phải là bồng lai tiên cảnh. Tuy vậy, hài tử ngươi đến được đây kỳ thực là do chủ ý của bổn Nương nương. Sao ngươi không thử bước vào trong này một lần? Cũng có nhiều điều đáng để xem và bổn Nương nương tin chắc ngươi xem xong sẽ cảm thấy mãn nguyện. Mau vào đây.

Được thái độ thân thiện của tiên nương khích lệ, Tiểu Quặt chợt quên hết mọi nỗi lo xuất phát từ địa hình nguy hiểm ở đây, để vui vẻ tiến lại gần động khẩu, và khi nó toan bám tay vào vách đá, định dùng lực leo vào động khẩu, thì từ trên độ cao ngang đúng bằng tầm ngực nó, vị tiên nương một lần nữa đã tỏ ra sự thân thiện bằng thái độ khom người xuống, đưa một tay về phía nó.

- Nếu hài tử ngươi thực sự đã luyện qua võ công, thiết nghĩ việc phóng người leo lên là điều không gì dễ bằng. Ngươi có cần bổn tiên nương giúp chăng?

Tiểu Quặt đỏ mặt vì ngượng, hổ thẹn khước từ :

- Đệ tử dù chưa luyện võ công vẫn có thể tự một mình leo lên. Xin đa tạ hảo ý của Nương nương.

Tiểu Quặt đã làm như thế thật. Vả lại, với thân thể vạm vỡ và đã từng thời gian dài quen với việc lao dịch nặng nhọc thì kỳ thực chuyện leo qua vật chướng ngại chỉ ngang tầm ngực quả là không gì dễ bằng.

Tiên nương đưa ánh mắt hài lòng nhìn nó :

- Không thị cường, cũng không ỷ lại vào người, chỉ cần hài tử ngươi thêm được tánh ngoan ngoãn và dễ bảo, bổn tiên nương nói thật, người như ngươi đúng là hạng bổn tiên nương đã nhiều năm kiếm tìm nay mới đạt ý nguyện. Ngươi có muốn trở thành cao thủ bậc nhất võ lâm chăng? Nếu muốn, hãy theo bổn tiên nương tiến vào trong, nhất định sẽ có cách giúp ngươi toại nguyện.

Tiên nương xoay người, bình thản đi vào mãi trong sâu, là nơi Tiểu Quặt dù có nhìn theo vẫn chỉ phát hiện một vài vệt sáng lờ mờ không thể rõ từ đâu đã xuất phát, đồng thời không thể biết đâu mới là chỗ tận cùng của lòng động thất. Dù vậy, Tiểu Quặt vẫn tin tưởng bước theo chân tiên nương.

Đi được một lúc khá lâu, đến một nơi lộ thiên chợt có ánh dương quang từ tít trên cao chiếu xuống, Tiểu Quặt thấy tiên nương dừng lại, tình cờ đứng ngay vào giữa vầng sáng, làm cho xiêm y tha thướt vị tiên nương đang khoác trên người vì được chiếu sáng nên phát tỏa như ánh hào quang.

Chỉ đến lúc đó vị tiên nương mới quay người lại, đưa tia mắt nghiêm nghị nhìn nó :

- Ngươi đã theo chân vào đến đây, có phải muốn bổn tiên nương giúp ngươi trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ?

Tiểu Quặt vì bị ánh hào quang quanh thân vị tiên nương mê hoặc, nó nhũn người quỳ xuống :

- Đệ tử cần gì việc trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ? Chỉ mong Nương nương cho đệ tử mãi mãi được lưu lại đây, được sống cạnh Nương nương mới chính là diễm phúc cho đệ tử.

Tiên nương mỉm cười :

- Có những người từng ước mong được bổn tiên nương giúp họ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân. Vì sao ngươi không như họ?

Tiểu Quặt vẫn cam tâm quỳ nguyên vị :

- Đệ tử thật sự không cần điều đó. Vả lại đệ tử luyện võ để làm gì một khi nguyện ý lưu lại đây cạnh Nương nương, không sợ bất kỳ ai gây bất lợi.

Tiên nương vẫn tiếp tục đứng giữa vầng sáng :


- Ngươi không có mối huyết hải thâm thù cần báo phục?

Nó đáp :

- Đệ tử không có.

- Ngươi không có ai để oán hận và cũng không muốn phục hận?

Nó lắc đầu :

- Đệ tử cũng không có.

- Vậy còn khoảng thời gian ngươi bị di phu ngươi, là Trang chủ Kim gia trang hành hạ ngược đãi. Ngươi không mong có cơ hội phục hận?

Tiểu Quặt gượng cười :

- Đệ tử sống được đến ngần này là nhờ ân di phu cưu mang. Đệ tử đã không nghĩ cách báo đáp, lại còn gây thêm phiền toái, có bị di phu xử phạt cũng là thích đáng. Đâu thể vì thế mà sinh lòng oán hận đối với di phu. Nhưng sao tiên nương tỏ tường hầu như toàn bộ quá khứ của đệ tử?

Tiên nương thố lộ :

- Vì họ Kim là thuộc hạ của bổn tiên nương. Mọi sự liên quan đến y, dĩ nhiên tự y có trách nhiệm bẩm cáo cặn kẽ. Bởi tiên nương còn biết phụ thân ngươi thuở sinh thời từng đối xử tệ bạc với mẫu thân ngươi, vô tình biến ngươi thành cô nhi không nơi nương tựa?

Tiểu Quặt càng thêm hổ thẹn :

- Phận làm nhi tử lẽ ra không nên oán trách đấng sinh thành. Tuy nhiên, tiên phụ đừng vì xuất thân là cường đạo mà thiếu bổn phận đối với gia thân, khiến gia mẫu phiền não và chết trong tủi hận, có lẽ đệ tử không bao giờ mặc cảm từ khi biết bản thân ở họ Dương.

Tiên nương gật gù, tỏ ra cảm thông :

- Ngươi là Dương Cần và tính danh của tiên phụ là Dương Bân? Ngươi cũng không cần biết vì sao phụ thân ngươi vong mạng?

Nó lắc đầu quầy quậy :

- Sinh ư nghệ, tử ư nghệ. Tiên phụ đã chọn cách sống của một đạo tặc làm sinh ý, phải nhận chịu kết cục đó dĩ nhiên là điều không tránh khỏi. Thú thật, đệ tử dù mai hậu có biết ai đã hạ thủ tiên phụ cũng không vì thế mà nảy sinh oán cừu.

Tiên phụ đã gieo nhiều nhân, tất phải gặt quả, thế thôi.

Tiên nương lại gật gù cảm khái :

- Chỉ vì không oán hận, không tư thù, ngươi không mong muốn có bản lãnh uy trùm thiên hạ? Kể cả chuyện bị Lục Thân bắt đưa đến đây cũng không gây căm phẫn cho ngươi?

Tiểu Quặt bộc lộ :

- Lục Thân đã chết, tận mắt đệ tử đã nhìn thấy thân thể y. Thử hỏi, giả như đệ tử có căm phẫn và muốn báo thù, lẽ nào nhẫn tâm trút hận vào một thi hài bất động? Không những thế, lẽ ra đệ tử còn nên cảm kích y. Vì nhờ có y, đệ tử mới được dịp diện kiến Nương nương thế này.

Tiên nương cười thích thú :

- Ngươi tự cho dịp diện kiến này là diễm phúc của ngươi? Vì sao?

Tiểu Quặt chợt có bộ mặt bẽn lẽn :

- Vì tiên nương tuy không thừa nhận là tiên cô hạ phàm nhưng so về phong thái lẫn dung nhan kiều diễm, đối với đệ tử, Nương nương vẫn cứ là bậc thần tiên.

Tiên nương càng thêm nhoẻn cười :

- Lời của ngươi liệu có phải thật tâm chăng? Hay vì mới lần đầu diện đối diện với nữ nhân, nên đối với ngươi bổn Nương nương là người có dung nhan kiều diễm nhất? Và sau này, khi gặp mỹ nhân khác, có nhan sắc diễm lệ hơn, ngươi sẽ hối hận vì đã lỡ có lời như hôm nay?

Tiểu Quặt ngẩng cao mặt, đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tiên nương :

- Thú thật dù chỉ là lần đầu đệ tử chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế như Nương nương dây nhưng đệ tử vẫn quả quyết sẽ không còn mỹ nhân nào khác có thể xinh đẹp và mỹ miều bằng Nương nương.

Tiên nương cười khanh khách và chợt vỗ hai tay vào nhau :

- Bổn Nương nương sẽ tạo ngay cơ hội cho ngươi so sánh nha. Xem lời của ngươi có cần thay đổi chăng? Hãy ra đây nào, Thanh nhi.

Từ một nơi khuất lấp ở đâu đó sâu trong lòng thạch động liền có thêm một nữ nhân khác xuất hiện.

Nữ nhân do xuất hiện từ phía sau nên trước khi tiến đến thi lễ với vị tiên nương dĩ nhiên phải đi ngang qua quầng sáng vẫn luôn chiếu rọi và phủ trùm toàn thân vị tiên nương. Và chính vào thời điểm đó, diện mạo của nữ nhân vì cũng được chiếu sáng nên lập tức tạo cho Tiểu Quặt một cảm giác choáng ngộp. Có điều vì dung nhan của nữ nhân khi hiển hiện, lại ở vị trí quá gần dung mạo của tiên nương, nên không thể không lập tức gây một sự so sánh cho Tiểu Quặt. Và nó choáng ngộp vì dung nhan đó quả thật là bội phần xinh đẹp.

Nữ nhân đã vượt qua quầng sáng đang cúi đầu thi lễ với tiên nương :

- Sư phụ cho gọi đồ nhi.

Giọng nói của nữ nhân làm cho Tiểu Quặt giật mình :

- Là tỷ tỷ? Hóa ra chính tỷ tỷ đã đưa đệ đến đây, bảo là đưa đến chỗ sư phụ?

Nương nương đây chính là sư phụ của tỷ tỷ?

Nữ nhân vẫn cúi đầu trước mặt tiên nương và không dám thất lễ với sư phụ bằng cách quay đầu nhìn hoặc lên tiếng đáp lời Tiểu Quặt. Vì thế chỉ có vị tiên nương lên tiếng, lập lại câu đã hỏi với Tiểu Quặt :

- Thanh nhi chỉ là một trong nhiều đệ tử của bổn Nương nương. Và dĩ nhiên ai trong chúng cũng xinh đẹp mỹ miều. Hãy nói xem nào, hài tử, ngươi nói cho bổn Nương nương có dung nhan xinh đẹp nhất chăng?

Câu hỏi này không hề làm khó Tiểu Quặt. Nó bây giờ vẫn ngưỡng mộ nhìn vị tiên nương đang được quầng sáng bao trùm :

- Nương nương vẫn xinh đẹp nhất nhất, lời của đệ tử xuất phát từ chân tâm, quyết không do tâng bốc.

Tiên nương chợt cất cao giọng :

- Ngươi thử giải thích xem. Vì đâu ngươi có nhận định này, lại còn bảo đó là sự chân tâm của ngươi.

Tiểu Quặt liền ngấm ngầm so sánh một lần nữa giữa hai diện mạo đang ở trước mặt nó. Sau thì đáp :

- Đệ tử không thể giải thích. Chỉ thấy rằng ở Nương nương cả về phong thái lẫn dung mạo đều vượt trội hơn bội phần.


Tiên nương lại cười khanh khách, chứng tỏ đang đắc ý tột cùng :

- Tuy bảo là không thể giải thích nhưng chính lời này của ngươi còn hơn muôn vàn lời giải thích nếu có. Hảo, để đền đáp phần nào sự thành tâm của ngươi, bổn Nương nương quyết đào luyện ngươi thành cao thủ thượng thừa. Nhưng trước mắt, ngươi phải giúp bổn Nương nương hoàn thành một việc. Thanh nhi sẽ thay bổn Nương nương giải thích, đồng thời cũng sẽ chỉ điểm ngươi một vài điều tối cần.

Ngươi hãy theo chân Thanh nhi. Ba ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại. Cứ như thế nha.

Ha... ha...

Và bỗng chốc giữa quầng sáng liền biến mất hút bóng dáng của vị tiên nương, như thể ngay trước mặt Tiểu Quặt đã vừa xảy ra một phép mầu, vị tiên nương đã thăng thiên, do thời gian hạ phàm đã kết thúc. Tiểu Quặt càng thêm ngưỡng mộ, bụng bảo dạ đã thật diễm phúc mới được diện kiến bậc thần tiên như thế.

Chợt nữ nhân nọ gay gắt thúc dục nó :

- Sư phụ ta đã đi rồi, chẳng còn cơ hội cho một tiểu oa nhi miệng lưỡi ngọt ngào như ngươi tâng bốc nữa đâu. Còn không mau theo ta? Nhìn gì mà nhìn mãi thế?

Tiểu Quặt sực tỉnh, vội chuyển ánh mắt đang tiếc nuối nhìn theo quầng sáng để ngơ ngác nhìn qua nữ nhân tên gọi Thanh nhi :

- Sao Thanh tỷ bảo miệng lưỡi đệ ngọt ngào? Không lẽ lời đệ thành tâm khen ngợi sắc đẹp của lệnh sư làm Thanh tỷ đố kỵ?

Nữ nhân tái mặt, vụt nghiến răng và giận dữ nắm tay Tiểu Quặt lôi đi :

- Ngươi không được nói năng càng dỡ, càng không được gọi ta là Thanh tỷ, nghe chưa? Nếu còn tái phạm Liễu Tuyết Thanh này sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại.

Mau đi nào.

Bị lôi kéo mạnh tay nhưng Tiểu Quặt không vì thế mà tức giận hay sợ hãi.

Trái lại nó vẫn buột miệng khen :

- Tay của Thanh tỷ thật mềm mại, đúng là tay mỹ nhân có khác, không chỗ ráp hoặc sù sì chai cứng như tay của tiểu đệ.

Liễu Tuyết Thanh bỗng siết mạnh hơn vào tay Tiểu Quặt :

- Hóa ra ngươi chính là tiểu quỷ ranh mãnh, chỉ mới ngần tuổi này đã quen thói phong lưu đa tình. Ngươi vừa mới hết lời tán dương sư phụ ta nhan sắc diễm lệ, giờ lại phỉnh phờ khen ta là nữ nhân có bàn tay mềm mại. Để ngươi biết thế nào là mềm mại nha.

Bị siết mạnh, Tiểu Quặt đau đến nổ đom đóm hai mắt, khắp mặt thì xuất hạn lấm tấm, ắt hẳn sắc diện cũng tái nhợt chẳng khác nào tấm lụa bạch. Nó kêu :

- Sao Thanh tỷ nhẫn tâm hành hạ đệ? Hãy nhìn xem, chẳng phải tay của đệ quả thật thô ráp và không thể nào sánh bằng tay tỷ sao? Ôi, đừng làm đệ đau nữa, Thanh tỷ ơi.

Để gỡ tay của Liễu Tuyết Thanh ra, Tiểu Quặt đành dùng bàn tay còn lại của nó, chộp đè lên bàn tay mềm mại đang được Liễu Tuyết Thanh siết vào tay nó.

Sự động chạm, có lẽ thế, làm Liễu Tuyết Thanh vì phải hất bàn tay của nó ra nên ngẫu nhiên không còn siết tay làm nó đau nữa. Đồng thời, Liễu Tuyết Thanh còn gắt gỏng với nó :

- Nếu ngươi còn thêm lần nào nữa cố tình sàm sỡ, động chạm vào ta, thì đừng trách Liễu Tuyết Thanh này độc ác. Đến nơi rồi, ngồi xuống, hừ.

Nơi Liễu Tuyết Thanh dừng chân lại là một khoảnh lư nhỏ nằm chơ vơ, dựa vào một vách núi đá cao cheo leo. Nhưng nhờ ở địa thế này nên lần đầu tiên Tiểu Quặt nhìn thấy đỉnh núi. Nó ngỡ ngàng đến thán phục :

- Thanh tỷ nhìn kìa. Như đây là nơi đất giáp với trời, đỉnh núi đã xuyên thủng chín tầng mây. Đẹp thật đấy, Thanh tỷ.

Tiếng của Liễu Tuyết Thanh chợt ngậm ngùi và xót xa rót vào tai nó :

- Đối với một người bàng quang và nhất là vô tâm như ngươi, Giao Thiên đỉnh là cảnh tuyệt mỹ không gì bằng. Nhưng đối với ngươi am hiểu thì đấy vừa là chỗ ắt đưa bất kỳ ai nếu đủ bản lãnh sẽ đạt thêm sở học đến mức huyền thông, ngang bằng tạo hóa, đồng thời còn là chốn tuyệt địa, nhấn chìm và hủy diệt vĩnh viễn mọi kẻ bất tài vô năng nhưng lại có quá nhiều tham vọng. Phụ thân ta năm năm trước đã từng là một trong những nạn nhân của cảnh mỹ quan ngươi đang chiêm ngưỡng.

Lời nói của Liễu Tuyết Thanh làm Tiểu Quặt quay trở lại thực tại :

- Giao Thiên đỉnh? Sở dĩ gọi như thế vì ở đây đỉnh núi cao đến tận trời? Còn gọi là tuyệt địa thì vì sao, hở Thanh tỷ?

Liễu Tuyết Thanh không còn mắng nó vì cách xưng hô nữa. Trái lại, nàng chợt thở dài, nhẹ giọng :

- Từ từ ta sẽ giải thích cho ngươi hiểu, còn bây giờ thì nghe đây. Ngươi và ta, chỉ cần giúp sư phụ ta hoàn thành một việc quan yếu, nên không thể không lưu ngụ ở đây một thời gian. Để ta chỉ cho ngươi nơi nghỉ ngơi. Huống hồ ngươi lại có vóc dáng cao to không khác gì đã thành nhân, dĩ nhiên giữa chúng ta cần tôn trọng lễ giáo, giữ cho nam nữ hữu biệt. Hãy theo ta.

Nơi Liễu Tuyết Thanh chọn để lưu ngụ thật thất thường. Nàng dẫn Tiểu Quặt đến tận chỗ rìa tận cùng của lư bằng, nghĩa là từ chỗ đó nếu thử nghiêng đầu nhìn xuống dưới, Tiểu Quặt sẽ không trông thấy gì khác hơn một vực thẳm sâu hun hút.

Tiểu Quặt kinh hoảng bước lùi lại :

- Thanh tỷ muốn đệ vong mạng chăng? Sao bảo đệ nghỉ ngơi ở tận đáy vực thẳm?

Liễu Tuyết Thanh cố nhịn cười bằng cách làm ra vẻ nghiêm giọng nhưng không đạt lắm :

- Muốn ngươi chết đâu thiếu gì cách? Thôi nào, đừng sợ hảo như thế, hãy nhìn thử phần vách đá ngay bên dưới chỗ ta và ngươi đang đứng thì rõ.

Tuy nghiêm giọng không đạt nhưng chí ít lời nói của nàng cũng khiến Tiểu Quặt phần nào yên tâm. Nó đành mon men tiến lại gần rìa đá. Và lần này vì chỉ nhìn phần vách đá ngay bên dưới lư bằng nên nếu có sợ thì Tiểu Quặt lại sợ theo một nguyên do khác :

- Thanh tỷ, xin đừng cố tình đùa với đệ như thế. Vì nếu cần nghỉ ngơi, đệ vẫn có thể nằm ngã lưng ngay tại chỗ này, việc gì tỷ làm khó, buộc đệ phải mạo hiểm lần theo vách đá, tụt vào động khẩu bên dưới, nhỡ đệ xảy tay rơi luôn xuống đáy vực thì sao?

Liễu Tuyết Thanh cau mày, chợt đưa tay chỉ cao lên đỉnh núi, phần được gọi là Giao Thiên đỉnh :

- Ngươi thử ước lượng xem, nếu từ trên đó nhìn xuống, giả như có địch nhân xuất hiện, liệu ngươi đứng đây có bị kẻ đó phát hiện chăng?

Tiểu Quặt nhìn theo và lập tức có ngay lời đáp :

- Nhìn từ trên xuống dĩ nhiên đều trông rõ mồn một. Ý tỷ e ngại sẽ có địch nhân xuất hiện thật sao?

Nàng bảo :

- Điều đó, nội ngay đêm nay ngươi sẽ minh bạch. Còn lúc này, ngươi hãy cố nhìn cho rõ cách thức ta leo xuống phía dưới. Sau đó là đến lượt ngươi tự thực hiện theo. Ghi nhớ cho kỹ, vì bản thân ngươi khi đó chỉ một mình đối đầu với nguy hiểm nên sẽ không gì bằng nếu ngươi biết tự lo liệu cho thân ngươi, đồng thời đừng bao giờ trông chờ vào sự cứu viện của bất luận ai kể cả ta. Rõ chưa? Hãy nhìn đây.

Dứt lời, Liễu Tuyết Thanh phục người nằm mọp xuống bề mặt của lư bằng, đầu hướng vào trong, chân chĩa ra ngoài. Kế đó, nàng từ từ trườn lùi ngược, cho đến khi buông thõng cả hai chân, treo lũng lẳng ở phía có vực thẳm. Không vội vàng cũng không một thoáng chần chừ, Liễu Tuyết Thanh chỉ để hai chân đong đưa một lúc ngắn, mục đích là dò tìm chỗ đặt chân kỳ thực có ít nhiều ở phần vách đá phía dưới. Và khi đã đặt chân nàng dựa vào đó để tiếp tục thả người xuống thấp hơn, với một chân còn lại vẫn bình thản dò tìm chỗ đặt chân tiếp theo. Đến khi tìm thấy thì toàn thân của Liễu Tuyết Thanh đã tụt khỏi mặt lư bằng, chỉ còn chừa lại đôi tay vì còn vận lực bấu chịu vào mép bờ đá. Đồng thời đó cũng là lúc một trong hai chân của nàng đã đặt được vào trong động khấu, nơi nàng từng ám chỉ sẽ là chỗ nghỉ ngơi dành cho cả hai.

Liễu Tuyết Thanh dù nà nữ nhân nhưng qua lần thực hiện hành vi mạo hiểm này cũng quá đủ để cho Tiểu Quặt thán phục. Nó lên tiếng khi thấy nàng đã chui hoàn toàn vào động khẩu :

- Thanh tỷ dường như vẫn thường thực hiện điều này? Tuy vậy đệ vẫn bái phục vì không ngờ một nữ nhân như tỷ lại có đởm lược phi thường là thế.

Từ động khẩu bên dưới, Liễu Tuyết Thanh nhô đầu ra, chường gương mặt đang cười với nó :

- Thật ra ta chưa từng gặp ai bẻm mép bằng ngươi. Tuy vậy, ta cũng phải thật tâm nhìn nhận rằng, dù chưa biết lời ngươi khen liệu có kèm theo một tà ý nào hay không nhưng chỉ cần nghe thì bất luận ai, kể cả ta cũng cảm thấy hả dạ. Hay ngươi vờ khen ta để mong ta đưa tay giúp vì đã đến lượt ngươi tụt xuống?

Tiểu Quặt nhăn nhó :

- Đấy là đệ khen thật, sao Thanh tỷ cứu luôn nghi ngờ. Còn việc tụt xuống thì đệ sẽ cố, không lẽ một nam nhi đại trượng phu như đệ lại cam tâm chịu kém tỷ?

Đến lượt nó cũng nằm xuống, tụt ngược dần về phía sau, mạo hiểm đong đưa đôi chân để dò tìm một chỗ đặt chân thích hợp. Nó cảm thấy cũng không đến nỗi khó khăn lắm, cũng không việc gì phải sợ hãi một khi hai mắt nó hầu như không đối diện với nguy hiểm hoặc tự nhìn xuống vực sâu. Nó tụt thấp dần và chỉ kêu khi cảm thấy đã đến lúc mở miệng kêu :

- Vì không biết đệ có đủ năng lực để quăng người vào bên trong động khẩu như lúc nãy tỷ thực hiện hay không, hay là tỷ chịu khó đưa tay ra để kéo đệ vào?

Đáp lại lời nó, Liễu Tuyết Thanh bảo :

- Ngươi phải thực hiện toàn bộ, cho đến cùng chẳng phải ta đã bảo đừng trông chờ vào sự cứu viện của bất kỳ ai đó sao?

Tự biết thể nào Liễu Tuyết Thanh cũng trả lời như thế, nên ngay khi nàng còn đang nói, Tiểu Quặt liền buông người, cố tình để cho toàn thân quăng về phía có tiếng nàng phát thoại.

“Huỵch”.

Nó ngã lăn vào động khẩu, dù rằng nó làm cho Liễu Tuyết Thanh vì bị chạm nên té ngã theo nhưng Tiểu Quặt vẫn thầm cho là đã may đã không buông tay sai chỗ nên chưa đến nỗi rơi xuống vực.


Chợt một bên mặt của nó bỗng bị đau rát lên, kèm theo một tiếng “chát” khô khan. Và khi hiểu đó là nó bị Liễu Tuyết Thanh đánh thì cũng là lúc nó nghe nàng rít lên giận dữ :

- Ngươi vẫn dám chạm vào thân thể ta? Còn không mau lấy tay ra? Hay ngươi chờ ta động thủ đoạt mạng ngươi?

Tiểu Quặt hoảng hồn nhìn lại. Hóa ra vì vô tình nó đã ngã đè lên Liễu Tuyết Thanh, đồng thời còn chống cả hai tay vào đôi gò bồng đảo của nàng, chẳng trách nàng bỗng tỏ ra giận dữ và đánh vào mặt nó. Nỗi sợ hãi đã làm Tiểu Quặt phải vội lăn tránh qua một bên. Sau đó cứ len lén nhìn nàng :

- Không phải đệ cố ý. Chỉ vì tỷ không giúp đệ, buộc đệ phải nương theo hướng có tiếng tỷ phát ra để buông tay ngã vào. Sự thật là như vậy, mong Thanh tỷ đại lượng bỏ qua cho.

Liễu Tuyết Thanh đỏ mặt nhìn nó :

- Chỉ cần đặt được chân an toàn vào động khẩu là kể như sẽ an toàn buông người xuống. Ta không tin ngươi cần phải làm như thế, nhất là lời bào chữa, bảo phải dựa vào hướng ta phát âm để buông tay. Ngươi đừng mong qua mặt ta.

Tiểu Quặt một lần nữa thanh minh :

- Tỷ nói sao không biết nghĩ? Vì phải chi đệ biết võ công, tỷ nghi ngờ như thế cũng đúng. Đằng này, đừng nói đến việc biết võ công hay không, đệ chỉ mới lần đầu thử thực hiện hành vi mạo hiểm này, làm thế nào dám ước lượng và cho rằng đã ước lượng chuẩn xác chỗ phải đặt chân?

Liễu Tuyết Thanh cười lạt :

- Nghĩa là với lần thứ hai và nhiều lần khác nữa về sau ngươi tin chắc sẽ ước lượng chuẩn xác vị thế sẽ phải đặt chân?

Vụt hiểu Liễu Tuyết Thanh muốn nói gì, Tiểu Quặt vụt nhăn mặt khổ sở :

- Tỷ không định bắt đệ thử leo lên tụt xuống một lần nữa để minh chứng chứ?

Nào ngờ nàng thản nhiên đáp :

- Quả thật ta có ý như thế. Và chỉ cần ngươi thực hiện đúng như lời, ta sẽ tin, dĩ nhiên cũng bỏ qua hành vi sàm sỡ vừa rồi của ngươi. Thế nào?

Nó chưa kịp đáp ứng đã nghe nàng đe dọa :

- Nhược bằng ngươi không thể thực hiện, hoặc cố ý khước từ việc thực hiện, ngươi tin chăng, là ta sẽ ban cho ngươi một chưởng, tống ngươi bay xuống tận đáy vực?

Tiểu Quặt đành miễn cưỡng thực hiện :

- Để chứng tỏ thành tâm, được như Thanh tỷ muốn, đệ sẽ thử mạo hiểm một lần nữa.

Không như lúc nhìn từ trên cao nhìn xuống. Tiểu Quặt nhờ từ động khẩu nhìn lên nên phát hiện khoảng cách giữa động khẩu và mép đá của mặt lư bằng bên trên hoàn toàn không quá cao hoặc quá khó so với năng lực của nó. Vì thế, nó yên tâm và nhanh nhẹn leo lên, sau đó lại từ bên trên nhẹ nhàng leo tụt xuống. Và lúc thực hiện xong, nó mỉm cười với Liễu Tuyết Thanh :

- Đệ không nói ngoa chứ?

Liễu Tuyết Thanh nhìn chằm chằm vào Tiểu Quặt :

- Ngươi đã nhanh chóng bỏ mất đi cảm giác sợ hãi, vì sao?

Tiểu Quặt cười cười :

- Đệ có cần thiết phải đáp lời chăng?

Liễu Tuyết Thanh nghiêm mặt :

- Rất cần. Nào, nói đi.

Nụ cười của Tiểu Quặt liền hóa thành miễn cưỡng, xen lẫn với ngượng ngùng :

- Nếu đừng để đệ đưa mắt nhìn vào đáy vực sâu thẳm, thú thật, việc leo trèo này hoàn toàn không còn là điều khó đối với đệ.

Nàng gật gù :

- Ngay bên dưới động khẩu này, cũng cheo leo ở phía ngoài vách đá, chỉ độ một trượng chiều cao còn có một động khẩu khác. Giá như đã chỉ điểm rõ là thế, và còn đoán chắc với ngươi là ở khắp vách đá đâu đâu cũng có chỗ bấu tay hoặc đặt chân, liệu ngươi có đủ đởm lược leo tụt xuống?

Nó hoài nghi :

- Là tỷ muốn thử thách lòng đởm lược của đệ hay trong việc này tỷ còn có ẩn ý nào khác?

Nàng chợt nheo nheo một bên mắt :

- Nếu ta đáp là có ẩn ý thì sao? Hay ngươi đã đoán biết ta đang có ẩn ý gì?

Tiểu Quặt chợt tìm chỗ ngồi xuống :

- Lệnh sư đã dành cho Thanh tỷ ba ngày, bảo là Thanh tỷ sẽ chỉ điểm cho đệ một vài điều tối cần. Có phải đây là một trong những điều đó, Thanh tỷ nói thế, dù cách này hay cách khác cũng muốn đệ luyện cho quen việc leo trèo, nhất là luyện ở những địa hình hiểm trở như thế này?

Nàng bỗng chép miệng, bật ra lời khen :

- Ngươi thật thông tuệ. Ngữ này nếu thêm nữa sự tinh ranh quỷ quyệt mà ta tin chắc vốn vẫn có ở ngươi, ta nói thật, mai hậu sẽ chẳng ai đủ gian ngoa xảo quyệt lừa được ngươi.

Và nàng cũng tự tìm chỗ ngồi cho mình, lần lượt giải thích với Tiểu Quặt :

- Sư phụ ta đã quyết định chọn ngươi để ủy thác một việc, và khi hoàn thành, ta sẽ không hồ nghi nếu sư phụ ta sẽ tiếp tục tin tưởng và chọn ngươi làm hậu nhân kế truyền. Để có thể hoàn thành việc đó, ta cũng xin nói thật, người được ủy thác chí ít cần phải hội đủ ba yếu tố tối thiểu. Thứ nhất, không từng luyện võ công.

Tiểu Quặt toan mở miệng hỏi, chợt bị Liễu Tuyết Thanh ngăn lại :

- Vì sao phải là người không có võ công, ta sẽ giải thích sau. Yếu tố thứ hai, ngươi phải có là được một thể lực sung mãn hoặc do bẩm sinh hay là do đã qua khổ luyện ngoại lực cũng được. Tóm lại ở ngươi đã tình cờ có cả hai yếu tố đó.

Nó lên tiếng :

- Vậy điều thứ ba nghĩa là đệ phải có thêm lòng đởm lược hơn người?

Nàng gật đầu thừa nhận :

- Sẽ không ai cười chê nếu ngươi có đôi lúc sợ hãi hoặc kém đởm lược.

Nhưng đối với công việc ngươi buộc phải hoàn thành, việc ngươi kém đởm lược sẽ đồng nghĩa với cái chết. Chính vì thế, trong suốt ba ngày được dành cho, sư phụ ta thật tâm chỉ muốn ta đào luyện ngươi thành kẻ có lòng gan dạ và đởm lược hơn người. Do đó, dù muốn dù không, ngay bây giờ, ngươi nên tự mình leo lên tụt xuống theo vách đá. Đồng thời cũng cũng đừng quá lo âu, bởi dọc theo vách đá này suốt chiều cao, đâu đâu cũng có những động khẩu để ngươi tự nghỉ ngơi khi cần. Riêng về vật thực đã có ta lo liệu chu tất. Ngươi hứa sẽ tự khổ luyện chứ?

Nó miễn cưỡng đáp ứng :

- Như vậy, theo đệ hiểu, công việc lệnh sư cần nhờ đệ cho dù hiểm nguy vẫn không mấy khó khăn? Đồng thời đó cũng là việc mà bất luận ai nếu có võ công thì kể như vô phương thực hiện?

Liễu Tuyết Thanh cười nhẹ :

- Ta đã bảo ngươi thông tuệ, quả là nói không hề sai. Vì nếu không phải vậy người có bản lãnh thần thông quảng đại như sư phụ ta đâu đễ chịu thúc thủ. Ngươi chịu giúp?

Nó gật đầu :

- Vì những thân thiện được lệnh sư dành cho, cũng là vì tỷ nữa, đệ chấp thuận.

Nàng mỉm cười đứng lên :

- Vậy đừng để phí thời gian nữa, ngươi nên tự luyện ngay bây giờ thì hơn. Ta sẽ quay lại với đủ các thức vật thực, có thể tin chắc ngươi chưa từng được nếm bao giờ. Cứ như thế nha.

Dứt lời, Liễu Tuyết Thanh không cần bấu tay hoặc đặt chân vào vách đá như lúc tụt xuống. Trái lại, chỉ sau một lượt nhún mình, nàng đã biến mất hút lên bên trên, nhanh và huyền ảo không thể nào tưởng.

Tiểu Quặt nhìn theo và thầm hiểu đó là võ công. Do có võ công lợi hại nên kể cả nàng lẫn tiên nương sư phụ nàng đã có thể thần tốc bỏ đi, thoạt ẩn thoạt hiện như bậc thần tiên. Nhưng kỳ thực, cả hai chỉ là người phàm và còn là mỹ nhân tuyệt sắc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui