“Lão Tam.” Tôi nghe thấy cậu ta nói, “Cậu hết giận rồi hả? Sau này đừng tránh tớ nữa được không?”
Ánh mắt cậu ta nhìn tôi giống như núi băng tan chảy vậy.
Tôi sửng sốt một lúc, không rõ cậu ta nói thế là có ý gì.
5.
Các triệu chứng của dị ứng ồ ạt ập đến, may mà không nghiêm trọng, chỉ là lúc lấy số chờ khám ở bệnh viện còn bị bác sĩ oán giận, nói: “Có phải là khi phát hiện bệnh lại lên Baidu tra đúng không?”
Tôi: “……”
Bác sĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ai bảo mấy đứa bị bệnh lại lên Baidu cơ! Phải đi khám bác sĩ chớ!”
Tôi bình tĩnh đẩy kính mắt: “Không phải bây giờ bọn cháu đến rồi còn gì ạ.”
Bác sĩ: “……”
Bác sĩ kê một đơn thuốc bôi chữa dị ứng.
Giáo thảo bị hủy dung rồi.
Trên mặt cậu ta xuất hiện lấm chấm mấy vết mẩn đỏ. Tôi nghĩ nếu đám người hâm mộ của cậu ta mà biết tôi chính là hung thủ, chắc chắn sẽ vác biểu ngữ tới đuổi giết tôi, trên đó viết “Hại người không hại mặt, đánh cậu chỉ đánh mặt!”
Giáo thảo không tự bôi thuốc được.
Làm tên đầu sỏ gây họa, tôi chẳng thể không giúp cậu ta.
Tôi trở thành kẻ có tội trong cái phòng ngủ này. Khi Lão Nhị và Lão Tứ cùng trở về, nhìn thấy trên gương mặt quý giá của “anh lớn” nhà mình xuất hiện mấy vết đỏ hồng, cả hai vô cùng đau đớn giận dữ mắng rằng tôi đã làm hỏng mất phiếu ăn của bọn họ rồi.
Tôi cười khẩy: “Nghe thấy không, cậu chỉ là phiếu ăn của hai tên này thôi.”
Lão Nhị kêu hô: “Lão Tam! Sao cậu lại đê tiện thế hả!”
Lão Tứ ôm đùi Giáo thảo gào khóc: “Chủ công! Ngài đừng nghe lời li gián của tên tiểu nhân này! Bọn tôi tuyệt đối tận tâm trung thành với ngài!”
Tôi bôi thuốc xong, vỗ vỗ tay, đá Lão Tứ đi: “Cậu có mà tận tâm trung thành với đùi của đàn em ấy. Tránh ra chỗ khác!”
Giáo thảo cứ lặng lẽ nhìn chằm chằm tôi, tôi rất lo cậu ta bất cứ lúc nào cũng có thể giơ tay đánh mình. Giáo thảo từng học tán thủ và Taekwondo, tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh cậu ta một mình hạ gục ba tên lưu manh, giờ vẫn hơi sợ đây nè.
Cũng may cậu ta là một con người văn minh, chẳng những không đánh tôi mà còn nói tiếng cảm ơn.
Tố chất tốt thật.
Cả đêm hôm ấy tôi mơ mình bị nhóm đàn em của cậu ta treo lên diễn đàn trường mắng cho tiếng xấu truyền muôn đời.
Buổi học hôm sau, không biết Giáo thảo đào đâu ra cái khẩu trang.
Đeo nó vào, kết hợp với thân cao chân dài, mày sâu mũi cao tạo một độ cong rất tao nhã cho chiếc khẩu trang ấy, nhìn cũng ổn áp lắm.
Trông càng làm màu tợn.
Cậu ta lấy ân báo oán khiến tôi kinh ngạc.
6.
Nói tóm lại, dáng vẻ Giáo thảo đeo khẩu trang, tay đút túi đã trở thành trào lưu mới trong trường. Giờ đi đâu cũng thấy bóng dáng một đám người lùn mặc áo khoác dài đeo khẩu trang đen, người không biết còn tưởng rằng trường chúng tôi là xã hội đen gì đó, phần phật cả nhóm đi ra, dọa trường đại học cách vách phải hoảng sợ trèo tường cảnh giác nhìn sang.
Tôi dằn vặt chờ đợi đến khi những vết mẩn đỏ trên mặt cậu ta mất hết, lòng còn sợ hãi, tới khi tôi phải sờ được khuôn mặt mịn màng trắng nõn của người kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên cậu ta túm chặt lấy tay tôi, sức lực rất mạnh, tôi “xuýt” một tiếng, lại tưởng rằng người nọ muốn đánh tôi.
“Lão Tam.” Tôi nghe thấy cậu ta nói, “Cậu hết giận rồi hả? Sau này đừng tránh tớ nữa được không?”
Ánh mắt cậu ta nhìn tôi giống như núi băng tan chảy vậy.
Tôi sửng sốt một lúc, không rõ cậu ta nói thế là có ý gì.
Nhưng sau đó tôi nhanh chóng phản ứng lại, vỗ một cái lên vai cậu ta: “Được thôi, đều là hiểu lầm cả mà, sau này mọi người vẫn là anh em tốt!”
Cậu ta sâu kín nhìn tôi.
Tôi cảm thấy cậu ta như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại sầm mặt không thốt ra lời nào.
7.
Sau khi hóa giải hiềm khích trước đó với Giáo thảo, tôi phát hiện cậu ta cứ luôn nhìn lén tôi.
Trong Binh thư có một kế tên là “tiếu lí tàng đao”.
Điều này khiến tôi hoảng sợ không thôi.
Vốn dĩ nếu hai chúng tôi có solo thật thì tôi địch sao nổi cậu ta, càng chưa kể người này chưa bao giờ là “một mình”, sau lưng “kẻ địch” là hàng trăm hàng ngàn bạn nữ hâm mộ cùng với hai cái tên cùng phòng ngủ bọn họ, vì sự nghiệp kiếm cơm ăn mà trung thành và tận tâm tuyệt đối với cậu ta.
Còn tôi thì chỉ có sự đẹp trai và thông minh thôi.
Quả là “đứng ở nơi cao cũng khó tránh nổi cái giá lạnh”[1] mà.
[1] Cao xứ bất thắng hàn – 高处不胜寒. Về nghĩa đen, theo địa lí lớp mấy đấy thì tui quên rồi ╮(╯_╰)╭, ở tầng đối lưu, cứ lên cao 100 m nhiệt độ giảm 0,6 °C, vậy nên càng lên cao càng lạnh đây là chuyện đương nhiên. Còn theo nghĩa bóng, những con người có địa vị cao, những người đạt tới đỉnh cao tài năng thường ít có tri kỷ, tri tâm,…, vậy nên không chịu nổi cái giá rét ở nơi này.
Tâm trạng đã thả lỏng ra của tôi nay lại khẩn trương, nhưng tôi giờ đây đang án binh bất động, không hề để lộ ra chút sơ hở nào.
Khi ăn cơm Giáo thảo không chỉ cứ nhìn trộm tôi mà còn gắp đưa tôi đồ ăn nữa.
Tôi đoán rằng trước mặt mọi người cậu ta chắc chẳng dám làm gì mình, vậy nên tôi cũng gắp lại cho cậu ta một miếng, hừ, phá hủy “chiêu thức” vừa rồi.
Cậu ta, một lần nữa, nhìn tôi rồi cười nhẹ.
Cười cái rắm.
Biết anh cười rất đẹp trai rồi ạ.
Nhìn người nào đó cười rạng rỡ như thế, tôi không kiềm tay được lại gắp cho cậu ta một cái đùi gà từ bát mình.
Giáo thảo như là mấy đời rồi chưa được ăn đùi gà vậy, đôi mắt lóe lên ánh cười vui vẻ.
Lão Nhị và Lão Tứ liếc nhau, cũng ân cần gắp đồ ăn cho cậu ta.
Vậy mà Giáo thảo lại khéo léo từ chối, chỉ nhìn chằm chằm sườn xào chua ngọt trong bát tôi.
Tôi bỗng bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra sự âm độc của thằng nhãi này.
Quả nhiên là “tiếu lí tàng đao”, muốn dùng cái trò cỏn con này để lừa lấy thức ăn từ bát tôi, tôi sao có thể trúng kế được?!
Tôi múc hơn nửa chỗ gà Cung Bảo[2] từ phần ăn của cậu ta vào bát mình rồi gạt toàn bộ chỗ sườn xào chua ngọt sang thế chỗ.
[2] Gà Cung Bảo: 宫保鸡, là một món ăn cay, xào của Trung Quốc được làm bằng các khối thịt gà, đậu phộng, rau và ớt. Các món ăn cổ điển trong ẩm thực Tứ Xuyên có nguồn gốc ở tỉnh Tứ Xuyên phía tây nam Trung Quốc và bao gồm hạt tiêu Tứ Xuyên. Nguồn: Wikipedia.
//
Vừa hay, tôi không thích ăn đồ chua ngọt.
8.
Tuy rằng không phục lắm, nhưng Giáo thảo thật sự là một người rất toàn năng. Trên mặt học tập thì cũng thôi đi, tới cả thể dục cũng là the best, khi học cấp ba còn nhiều lần giành được giải nhất chạy thi 1000 mét.
Không ngờ được đại hội thể thao sắp tới cậu ta lại còn chơi lớn hơn.
Báo danh chạy mười nghìn mét lun trời!
Mấy nữ sinh trong lớp thì khỏi phải nói rồi, người nào người nấy cũng ôm má kích động, say mê hét lớn “Đẹp trai quá đi, cậu ấy giỏi quá nà”.
Tôi lướt qua một vòng trên tờ danh sách đăng ký, phát hiện bản thân muốn chạy thì không chạy được, muốn nhảy nhưng nhảy cũng chẳng cao, chỉ có thể “khuất nhục” lựa chọn ban hậu cần. Thể thao không phải thứ tôi am hiểu, tạm thời lại phải rơi xuống thế hạ phong.
Hừ, sau này chúng ta tái chiến.
Tới lúc đại hội thể thao chính thức bắt đầu, bộ phận hậu cần lại khá nhàn nhã bởi vì những thứ cần chuẩn bị thì đều đã đầy đủ cả rồi.
Tôi cầm lấy chai nước đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cuộc thi chạy 10 000 mét đã bắt đầu. Người tham gia chạy không nhiều lắm, những người có thể chạy nổi tới đích cuối có lẽ đều là động vật quý hiếm cần được bảo tồn.
Lão Nhị và Lão Tứ cũng có đăng ký vài mục thi nhưng đều kết thúc cả rồi, cả hai lau mồ hôi rồi vẫy tay gọi tôi lại. Tôi nhìn đám người đang chen chúc ở chỗ gần hai người họ, lại liếc liếc vạch đích thi chạy mười nghìn mét, phát hiện lúc này người đứng đó không quá đông, từ chối lời đề nghị của hai ông bạn cùng phòng rồi chạy tới đích cuối.
Giáo thảo quả đúng là một nhân vật lợi hại, vẫn luôn làm người dẫn đầu.
Tôi nhìn bộ đồ thể dục trên người cậu ta và mái tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi phất phơ trong gió, dường như đôi lúc có cả những giọt nước trong suốt rơi xuống giữa không trung, còn cả khuôn mặt có vẻ ngày càng đẹp trai hơn từ sau hôm nổi mẩn đỏ.
Người xung quanh dần nhiều hơn, mấy em gái muốn tới cổ vũ tiếp sức cho Giáo thảo chen tới chen lui.
Tôi ngây ngẩn nhìn chằm chằm cậu ta, dường như thấy người nọ hướng về phía bọn tôi cười một cái.
Còn một vòng cuối nữa thôi.
Nụ cười ấy khiến các bạn nữ bên cạnh tôi càng thêm kích động. Tôi chỉ vừa mới sơ sảy một chút thì cặp kính của mình đã bị một em gái vô ý làm rơi mất.
Em gái phía trước lại còn cực kì chuẩn xác đạp thêm một phát.
“Rắc”, tôi nghe được tiếng lòng nát vụn của mình.
Đờ mờ, trả cái kính ông đã dùng sáu năm trời lại đây!