Ba người quay ngang ra khỏi cửa sau, rồi bắt đầu chạy như điên.
Phía sau tiệm net này là một khu dân cư nhà gỗ cũ, những người có nhà ở đây được gọi là những người giàu vô hình.
Tuy nhiên, giấy phép phá dỡ của chính phủ đã bị trì hoãn, các mạch điện và đường ống đã bị lão hóa, hầu hết mọi người đã chuyển ra ngoài sống.
Chỉ còn những người già không muốn rời đi và những người trẻ không muốn sống ở ngoại ô mỗi đêm.
Từ Kiến Trừng và Ngô Ưu thường đến chơi khi họ còn học năm nhất cấp 3, giữ những cao thủ hàng đầu của mình ở nhà, muốn đến tiệm Internet hoang dã với bạn cùng lớp để giải trí.
Khi đó, bọn họ chưa đủ tuổi và thường tránh bị kiểm tra, cho nên đối với việc này đã quá quen thuộc.
truyện ngôn tình
Hà Tự giống như adrenaline tăng vọt vậy, một đường đi theo bọn họ chạy như điên, ngõ nhỏ đường tắt vốn không rộng, các khu phố lân cận vẫn thích chất đống đồ lặt vặt trước cửa, có nhà ném xe điện vào nhà người khác như chất đống đồ cũ.
Tổ Dân Phố đã nhiều lần tới từng nhà khuyên, sắp xếp lộn xộn như vậy có nguy cơ hỏa hoạn rất lớn, người già không nghe thì có thể làm được gì?
Người tuần tra cũng bị bọn họ làm cho giật mình, theo sát ở phía sau bọn họ, hô to: "Đứng lại!"
Ai ngu mới đứng lại.
Hà Tự không biết tại sao vấp phải chai thủy tinh từ đâu lăn ra? vu a, đó là chai nước tương.
Hà Tự loạng choạng, Từ Kiến Trừng ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy.
"Bên này, bên này." Ngô Ưu vẫy tay với bọn họ.
Từ Kiến Trừng kéo Hà Tự và đi theo Ngô Ưu lên cầu thang dẫn đến nóc nhà gỗ, chạy giữa các mái nhà.
Miền bắc ít mưa, khác với mái hiên cao vót vót ở miền nam, mà là mái đỉnh bằng, nơi các cụ già thường phơi quả chà là, phơi khoai lang.
Hà Tự thề thốt, đây là khoảnh khắc thú vị nhất trong cuộc đời cậu cho đến bây giờ, ngay cả trước kia, có một thằng ngu ngốc còn gọi cậu là con hoang không có cha, cậu và thằng ngu ngốc đó vật lộn với nhau từ bờ sông xuống mương, cuối cùng đã đem đầu thằng đó ấn mạnh hai lần xuống nước cũng chưa kích thích như vậy.
Cảnh sát liếc mắt một cái liền nhìn thấy bọn họ: "Đứng lại!"
Ngô Ưu loanh quanh cúi xuống mái của một số nhà, sau đó hai bước ba bước nhảy xuống đó.
"Fuck, bức tường được sửa khi nào vậy?" Ngô Ưu kinh ngạc, trước đây không có bức tường nào như vậy a, sau bức tường này vài bước nữa là trường học của họ, đến lúc đó nói với bảo vệ bọn họ để quên đồ trong lớp, có thể vào lấy.
Đều là do xây dựng trái phép, trái pháp luật!
Cảnh sát chạy qua chỗ này, binh bàng bị đánh ngã một đoạn.
Mắt thấy nhấn định sẽ bắt được đám này.
"Hà Tự, cậu có thể leo tường không?" Ngô Ưu quay đầu đối cậu hỏi.
"Cậu đừng nói nhảm, không leo còn có thể làm sao bây giờ?"
Ngô Ưu và Từ Kiến Trừng không biết là người thường xuyên vượt tường, hay là có luyện quá, leo qua rất nhanh không chút lao lực, nhìn có vài phần rất soái.
Khởi động hỗ trợ nhảy chống một tay là qua.
Hà Tự đánh giá một lúc, cảm thấy hành động này không có chút khó khăn đối với mình mà là rất khó, nên đành liều mạng giẫm lên hộp gỗ dưới tường, một tay nắm lấy mép tường, trừng mắt nhìn vết nứt của bức tường để chống đỡ.
Theo lí thuyết là cảnh sát không phải không kịp thời đuổi kịp "kẻ chạy trốn", mà thay vào đó là để "tù nhân" chạy trong một khoảng thời gian, sau đó lao về phía trước khi chúng mệt mỏi, để giảm thiểu thiệt hại.
Nhưng điều tồi tệ là địa hình ở đây phức tạp hơn và cảnh sát mới tới đây chưa quen với Từ Kiến Trừng và Ngô Ưu.
Lúc này bọn họ may mắn chốn được.
Một vài người đi bộ chậm rãi dọc theo trường học đến trạm tàu điện ngầm.
"Này, tại sao cậu luôn mang khẩu trang vậy a."
Ngô Ưu chợt nhận ra hôm nay Hà Tự từ đầu đến cuối đều mang khẩu trang.
"Miệng bị thương, phải khâu mấy mũi, sợ làm các cậu sợ."
"Làm sao phải khâu?"
"Cậu khâu nó như thế nào?"
Hà Tự không thể hiểu được.
"Là chỉ khâu phần trên, hay là khâu phần dưới, hay là cả trên lẫn dưới."
Ngô Ưu làm cái động tác đóng mở.
"Sao có thể", Hà Tự bội phục với suy nghĩ của Ngô Ưu: "Nếu cả trên dưới đều khâu tôi có thể mở miệng nói chuyện được sao?"
Ngô Ưu gật đầu, lấy ra một điếu thuốc.
"Ai, cậu có biết câu nói kia không?", Hà Tự đột nhiên mở miệng nói.
"Câu nào a?"
"Hút thuốc chỉ hút trong quán, cả đời chỉ yêu một người."
Vừa dứt lời, Ngô Ưu còn chưa kịp phản ứng, Hà Tự đã ngã ngửa ra cười hả hê, kết quả ảnh hưởng đến vết thương trên miệng, nước mắt theo phản xạ rơi xuống.
"Cậu đừng chọc cậu ấy."
Từ Kiến Trừng ở một bên nói với Ngô Ưu.
"Tôi?!"
Ngô Ưu trông có vẻ nghi ngờ: "Tôi chọc cậu ấy?!"
"Cậu!"
Ngô Ưu tức muốn hộc mấu: "Quả nhiên là vợ như tay chân, anh em như quần áo, quần áo có thể cởi, nhưng tay chân không thể chặt."
Hà Tự: "Hả?!"
Vì là tuần đầu tiên sau bài kiểm tra hàng tháng, sau một ngày cuối tuần, giáo viên đã tăng ca đem bài thi phê cũng như chấm điểm xong.
Tự học buổi sáng ban đầu được đổi thành buổi họp lớp như thường lệ, phân tích thứ hạng các môn học, ai cũng nóng lòng muốn biết điểm số của mình.
Suy cho cùng, điểm số là vận mệnh của học sinh, điểm lớn hơn trời.
Ngay khi chủ nhiệm lớp Hạ Liên bước vào lớp, một số học sinh đã không thể kiềm chế được hỏi danh sách điểm kiểm tra hàng tháng.
Hạ Liên luôn mỉm cười: "Đừng lo lắng." Sau đó, cô ấy lấy mẫu báo cáo kết quả kiểm tra hàng tháng từ trong cặp tài liệu trong tay ra, đặt nó trên bàn ở hàng đầu tiên.
Xoay người đem cái khác dán lên bảng đen.
"Chúc mừng a, Từ Thần, lại là hạng nhất."
"Từ Thần thật tuyệt vời, hạng nhất liên tiếp nhiều lần."
Ngô Ưu cũng tham gia vào cuộc vui, nói: "Từ tổng ổn định!"
Hà Tự sửng sốt một hồi, xác nhận những người đó đang nói về Từ Kiến Trừng, một lát sau mới phát hiện Từ Kiến Trừng họ Từ, ồ! Thì ra Từ Kiến Trừng chính là Từ Thần trong miệng bọn họ.
Từ Kiến Trừng! Hóa ra người ngồi bên cạnh cậu luôn là ẩn thân hạng nhất của lớp?! Oh! Bọn họ dùng từ "Lại", có nghĩa là Từ Kiến Trừng thường đứng nhất trong kỳ thi, hắn! Thường xuyên! Đứng nhất!
Hà Tự chút mênh mông, có chút rung động như một thế giới còn tồn tại nền độc lập, đó chỉ là bước cuối cùng để trở thành bất tử.
Cậu quay đầu nhìn Từ Kiến Trừng bên cạnh, nếu cẩn thận nghe vẫn có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt xương cổ bị lực hóa dầu vặn vẹo.
Hà Tự quay đầu nhìn Từ Kiến Trừng bên cạnh, Từ Kiến Trừng vẫn như cũ bộ dạng thản nhiên.
Thật là kinh khủng, thay vì ghen tị với người khác, hãy nghĩ đến bản thân trước.
Hà Tự cảm giác như trái tim sẽ bật ra khỏi cổ họng một lúc, sau đó choáng váng rơi xuống vực, giống như đang nhảy thẳng xuống lầu, từ trên thẳng xuống, hoàn toàn bỏ qua gia tốc của trọng lực và lực hấp dẫn của trái đất.
"Ai! Lớp mình xếp thứ 23, lớp bên cạnh như thế nào lại xếp thứ 24? Lớp bên cạnh có người giỏi vượt lên sao?" Một đám nam sinh vây bên bảng điểm nói.
"Đúng vậy đúng vậy, đấy là ai?" Ngô Ưu nói
Vì vậy, trung tâm chủ đề của cuộc thảo luận của nhóm người đã thay đổi từ Từ Kiến Trừng thành con ngựa đen vô danh này.
Mặc dù có ba lớp thực nghiệm trong R nhưng giữa ba lớp thực nghiệm này vẫn có một khoảng cách và nó không hề nhỏ.
Trước năm nhất cấp 3, toàn trường tổ chức thi Olympic, ban một thi Olympic bình quân đầu người trên 90 điểm, nhưng bình quân đầu người của ban hai chỉ đạt 70 điểm trở lên, ban ba chỉ đạt 60 điểm trở lên.
Chờ đến khi bảng điểm được truyền đến tay cậu, Hà Tự hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn lên từ vị trí cuối cùng nhìn lên trên, cuối cùng nhìn thấy tên của mình ở vị trí thứ 15.
May mắn thay, trong lớp có tổng cộng 25 người, thứ hạng của cậu không quá thấp, cũng không rơi vào khoảng giữa, bất kể như thế nào cũng không phải là đếm ngược.
Hà Tự nhìn lướt qua điểm số của các môn khác nhau ở phía sau, Ngữ Văn có vẻ rất cao, nhìn xếp hạng của mình trên vài tên, không cao bằng mình, chỉ là không biết đề lần này ra khó hay dễ, tiếng Anh kéo điểm, tiếng Anh của hầu hết mọi người là hơn 130, tiếng Anh của cậu chỉ đạt 116, khẳng định là dưới mức trung bình của cả lớp, Hà Tự tiếp tục nhìn về phía dưới, môn Vật Lý so với mọi người đều cao hơn.
Được rồi, còn tính là hài lòng.
Hà Tự lại chuyển bảng điểm cho Từ Kiến Trừng, vốn dĩ nghĩ rằng Từ Kiến Trừng sẽ điểm từng môn của mình trước, không ngờ lại xem điểm của mọi người rất kỹ, lướt qua từ trên xuống dưới, bất quá Hà Tự không lên tiếng, cậu vừa rồi chỉ nhìn vào kết quả của chính mình, không biết điểm số của Từ Kiến Trừng ở các môn khác nhau, nếu cậu nhìn thấy nó, chắc chắn sẽ là một đợt đả kích.
Hạ Liên đợi cho đến khi bảng điểm được truyền đi trong lớp, sau đó bắt đầu mở ppt ( Power piont) đã hoàn thành trên màn hình lớn, bắt đầu phân tích.
Hà Tự toàn bộ quá trình như đi vào cõi thần tiên, lúc nãy vẫn đắm chìm trong bảng điểm, cho đến khi chủ nhiệm lớp nói: "Cô mời Hà Tự ở phía dưới chia sẻ với cả lớp một chút về phương pháp học tập." Cả lớp quay lại, Lý Tư Bội ở bàn trước cũng vậy.
Hà Tự vẻ mặt mờ mịt không biết vì sao, lấy khuỷu tay chọt Từ Kiến Trừng bên cạnh.
Từ Kiến Trừng nhỏ giọng nói: "Ngữ Văn"
"Cái gì Ngữ Văn??" Hà Tự nhỏ giọng hỏi.
"Cậu chia sẻ kinh nghiệm học Ngữ Văn." Từ Kiến Trừng trả lời
Hạ Liên trên bục giảng chăm chú nhìn cậu.
Dù tốt nghiệp thạc sĩ nhưng Hạ Liên lại có gương mặt baby, đôi mắt to tròn, trông như một cô bé không bao giờ lớn, Hà Tự có thể cảm nhận được ánh sáng trong mắt cô, xem mình ngồi không chú ý, thật là xấu hổ, bất quá cậu đoán rằng ánh sáng đã bị phản chiếu bởi màn hình chiếu bên cạnh nó.
Cái gì kinh nghiệm a.
Kinh nghiệm chính là không có kinh nghiệm.
Hà Tự lấy chân chạm vào chân Từ Kiến Trừng.
Từ Kiến Trừng mở miệng nói: "Thưa cô, cậu ấy bị khâu ở miệng, không tiện nói chuyện."
"Vậy thì, chờ lần sau đi."
Hạ Liên cười tiếc nuối.
Buổi học tan học cậu phải chuẩn bị sách giáo khoa cho buổi học đầu tiên, Hà Tự nhớ rằng cậu vẫn còn một hộp sách trong lớp học dự phòng mà chưa lấy.
Hà Tự lấy bài tập cuối tuần từ cặp sách của mình, đặt tất cả lên bàn của Từ Kiến Trừng như thường lệ, xoa xoa mái tóc của hắn.
"Giúp tôi giao bài tập, cảm ơn."
Sau đó, cậu đứng dậy chuẩn bị đến lớp học dự phòng để lấy sách.
Không ngờ mới ra cửa đã bị chủ nhiệm lớp gọi lại.
"Hà Tự." Hạ Liên vẫn cười.
"Chào cô." Hà Tự chào hỏi.
"Có tiện nói chuyện không?"
Hà Tự gật đầu.
"Hà Tự, có một số giáo viên muốn nói chuyện riêng với em một chút."
Hà Tự trong lòng có chút lo lắng, cậu sợ nhất là nói chuyện riêng với giáo viên.
Hà Tự nhìn về phía Hạ Liên, Hạ Liên vẫn nở nụ cười.
Hạ Liên vừa đi vừa nói với cậu: "Một người bạn cùng lớp đã tìm thấy bài kiểm tra vật lý hàng tháng này trong hộp lưu trữ sách của em trong phòng học dự phòng trước khi kiểm tra."
Hà Tự tim đập mạnh, vô thức cắn chặt môi dưới bằng răng nanh, không ngờ lại cắn vào vết thương, nước mắt đau đớn trào ra.
Hạ Liên nhìn cậu, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình gió xuân ám áp.
Hà Tự không mở miệng trước, có câu nói kẻ ác nên kiện trước, cậu nhớ đến tờ bài thi vật lý được kẹp trong sách Ngũ Văn của Trịnh Đán, nhưng ai sẽ tin khi cậu nói điều đó mà không có chứng cứ?
Hạ Liên lại nói: "Cô tin tưởng em, em viết văn rất tốt, có người nói văn như con người, cô tin tưởng em không làm." Những lời này quả thực có thể trấn an người, Hà Tự cũng không sửng sốt như lúc đầu.
Những gì cậu viết là một bài văn nghị luận, cậu chưa bao giờ viết một bài văn tự sự sau khi bước vào trường trung học cơ sở, không nghĩ tới lần này bài thi có thể tự lựa chọn viết theo kiểu gì.
Hà Tự không biết rằng đây là một thông lệ thường ở thành phố B, cậu không thể viết một bài tự sự mà cậu đã không viết trong gần mười năm.
Tuy rằng trường hợp chỉ số đưa ra trong lập luận này không rõ ràng lắm, nhưng Hà Tự nhìn thoáng qua cũng có thể thấy người ra đề muốn học sinh viết theo hướng tích cực, theo định dạng thêm chút máu thịt đọc vẫn là thấy hay.
Ha, văn như con người? Tất cả chúng đều được ghi nhớ từ việc lựa chọn bố cục.
"Nhưng.....!thầy giám thị muốn hỏi em một chút, tờ bài thi này là từ đâu ra, không phải sợ." Bọn họ đi tới của văn phòng giáo viên, Hạ Liên vỗ vai cậu, cùng cậu đi vào.
- Hoàn chương 14 -
Edit by motcaitendangiu????????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...