Dựa theo tình huống được phát sóng trực tiếp bên S đại, giáo hoa S đại và nam sinh kia bây giờ vẫn còn ở canteen, nắm chính xác vị trí rồi giáo thảo A đại rất nhanh liền tìm được.
Trong canteen có không ít người biết cậu, dù sao chuyện của cậu và giáo hoa S đại cũng ầm ĩ như thế, lúc này nhìn thấy cậu một thân một mình chạy đến canteen, lập tức liên tưởng đến giáo hoa S đại đang ăn cơm cùng nam sinh khác, có thể nói là cảm xúc dâng trào.
Đây chính là Tu La Tràng trong truyền thuyết đó!
Giáo hoa S đại hiển nhiên không phát hiện giáo thảo A đại đã đến, vẫn ở chỗ cũ cùng nam sinh kia nói cái gì đó, thi thoảng còn dừng lại nghe đối phương trình bày, mặt đầy nghiêm túc.
Giáo thảo A đại đầu lưỡi đẩy lên trên vòm họng, nheo mắt đi tới.
Nam sinh còn phát hiện ra cậu trước giáo hoa S đại, cậu ta đang nói chuyện, sau khi nhìn thấy cậu lập tức tự giác im miệng, cúi đầu ăn cơm.
"Sao em lại tới đây?" Giáo hoa S đại nhìn thấy cậu, có chút kinh ngạc.
Giáo thảo A đại trong lòng nói thầm con mẹ nó lão tử không đến anh chạy theo người khác thì sao, cậu kéo ghế bên cạnh giáo hoa S đại ngồi xuống, nói:" Em không thể tới à?"
"...!Đương nhiên có thể." Giáo hoa S đại cảm thấy khí thế của cậu rát hung hăng, nhưng mà có người khác đang ở đây, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể nói sang chuyện khác:" Ăn rồi à? Muốn ăn gì không?"
Giáo thảo liếc nhìn nam sinh vẫn luôn dán mắt lên bọn họ, hừ hừ môt tiếng nói:" Không cần, em không đói lắm, chúng ta ăn chung một phần cũng được."
Giáo hoa hơi nhíu mày.
Nam sinh đối diện rất có tính tự giác, cậu ta để đũa xuống, cười hì hì nói:" Vậy hai cậu nói chuyện nha, tôi đi thư viện chiếm chỗ trước.
Vấn đề vừa rồi..." Nói đến đây cậu ta bỗng nhiên nháy mắt với giáo hoa S đại:" Lần sau chúng ta nói tiếp."
Con ngươi của giáo thảo A đại sắp rớt ra ngoài.
Giáo hoa S đại làm như không thấy, vuốt cằm nói:" Cảm ơn."
Chờ nam sinh bưng khay thức ăn đi xa, giáo thảo A đại lạch cạch một tiếng đứng dậy, chạy đến chỗ ngồi đối diện giáo hoa S đại, nghiêm túc hỏi:" Người đó là ai?"
"Bạn." Giáo hoa S đại lông mi run rẩy, trả lời.
"Này, ánh mắt của anh đang trốn tránh." Giáo thảo A đại kìm nén tức giận:" ĐM, anh với cậu ta..."
Giáo hoa S đại ngước mắt nhìn cậu:" Em đang ghen?"
"Con mẹ nó nhìn em rất giống đang ghen sao?" Giáo thảo A đại không tự chủ cao giọng.
"Rất giống." Giáo hoa cười khẽ.
"Còn cười! Cười cái rắm!" Giáo thảo A đại gõ gõ bàn, giận hờn thừa nhận nói:" Đúng, em đang ghen đó, dù sao anh cũng nên biết là đám người trên diễn đàn đang dán một chữ thảm thật to lên mặt em kia kìa! Nói đi, người đó rốt cuộc là ai, còn có, tại sao mấy hôm nay anh toàn trốn tránh không gặp em?"
Giáo hoa S đại thở dài sâu xa:" Anh cũng muốn gặp em lắm, nhưng mà sợ anh giận quá, doạ em sợ."
Giáo thảo hơi sửng sốt:" Giận? Anh đang giận em?"
Giáo hoa:" Ừm."
"Có thể...!Tại sao vậy?" Giáo thảo vắt hết óc nghĩ lại chuyện mấy hôm trước, tại sao không nghĩ ra đã chọc vào chỗ nào của hắn?
"Em quên ngày gì sao? Nhưng mà sinh nhật của anh không phải đã qua lâu rồi à?"
Giáo hoa mím môi, đút miếng cơm cuối cùng trong chén cho giáo thảo, đứng dậy nhàn nhạt nói:" Đi thôi."
Giáo thảo mơ mơ hồ hồ nuốt miếng cơm, đột nhiên đụng phải một nữ sinh vừa xem điện thoại vừa đi tới, lảo đảo vài cái.
"Xin lỗi, là tôi không cẩn thận, bạn không sao chứ?" Giáo thảo vội vã đỡ lấy nữ sinh.
"Không sao không sao." Nữ sinh là sinh viên năm nhất, còn chưa đi dạo diễn đàn, cũng không biết mấy CP đang làm mưa làm gió trên đó, nhìn thấy giáo thảo lập tức đỏ mặt, giọng quan tâm nói:" Bạn không sao chứ? Thật ngại quá."
Giáo thảo theo bản năng đối xử với phái nữ của mình ôn nhu cười cười:" Tôi không sao, sau này đừng vừa đi vừa nhìn điện thoại."
Nữ sinh xấu hổ cúi thấp đầu.
Cách đó không xa giáo hoa đem tất cả những gì vừa xảy ra thu hết vào đáy mắt, hắn hít một hơi thật sâu, thả khay thức ăn xuống, quay người rời khỏi camteen.
Khi giáo thảo đuổi tới nơi, giáo hoa đang đứng cạnh cửa canteen, mặt âm trầm chờ cậu, trong không khí ngập tràn vị chua.
Mà giáo thảo hoàn toàn không chú ý tới vị chua, hai người sóng vai đi trong phút chốc, vẫn là giáo hoa đề nghị trước:" Bảo bối, chúng ta cần đàm luận một chút."
"Chuyện gì?" Giáo thảo nghiêng đầu nhìn hắn, trêu nói:" Nói chuyện vừa rồi anh ngoại tình hả?"
"Đó là bạn của anh, bạn trai cậu ấy trước kia...!là một thẳng nam." Giáo hoa nhìn cậu, liếc mắt một cái.
Giáo thảo ồ lên một tiếng, không phản ứng gì.
Giáo hoa đảo mắt điên cuồng ám chỉ:" Cậu ấy bây giờ rất lo lắng, vì có nữ sinh đang theo đuổi bạn trai cậu ấy, cậu ta sợ bạn trai nghĩ thông suốt, sau đó chia tay."
Giáo thảo nhíu mày nói rằng:" Vậy thì tên bạn trai kia nhất định là không thích cậu ấy, coi như hẹn hò cũng chỉ vì nhất thời cảm thấy mới mẻ."
"Nhất thời mới mẻ?" Giáo hoa dừng bước, nhàn nhạt nói:" Còn em thì sao?"
"A? Sao lại kéo lên người em rồi?"
Giáo thảo nháy mắt, không nghe ra ý tứ trong lời hắn, vô tội nhìn giáo hoa.
Giáo hoa đột nhiên cảm thấy sợ hãi đáp án của giáo thảo.
Hắn lắc đầu một cái, giơ tay sờ sờ gáy giáo thảo, nói:" Không có gì, đi thôi."
"Đi đâu?"
Giáo hoa:" Đến kí túc xá bồi dưỡng tình cảm."
Giáo thảo:"..."
Đột nhiên như vậy?
Giáo hoa cố gắng để bản thân quên đi cảnh tượng mình nhìn thấy trước cổng công ty của cậu giáo thảo.
Hắn đang không ngừng thuyết phục chính mình, giáo thảo thích hắn, hơn nữa giáo thảo rất có nguyên tắc, sẽ không có quan hệ khác với phụ nữ.
Mà vẻ ngoài ôn nhu đối với nữ sinh của giáo thảo đã duy trì mười năm, không chừng còn sợ con gái nhìn thấu lớp ngụy trang của cậu, không cần lo lắng như vậy.
Lại nói, bộ dạng chân thật nhất của giáo thảo, chỉ hiện ra trước mặt hắn, ba người bạn cùng phòng kia chưa chắc đã biết rõ về cậu bằng hắn.
Dù sao bọn họ cũng đã hiểu thấu lòng nhau.
Nghĩ thông suốt vấn đề này giáo hoa liền dễ chịu.
Chuyện kia cứ như thế trôi qua, trở thành một bước nhạc đệm trong cuộc sống bận rộn của hai người, nhỏ đến mức ném vào trong hồ nước cũng không làm tung bọt trắng.
Hai người Hoa Thảo trở về cuộc sống ngọt ngào vốn có, lúc cần tâm tình sẽ nói, lúc muốn hôn môi sẽ hôn, lúc muốn làm gì đó sẽ đi khách sạn.
Ngay cả giường số hai đang yêu đương với bạn gái nhìn hai người họ cũng phải lặng lẽ ăn một quả chanh, chua muốn chết:" Nhìn không nổi nhìn không nổi, tình nhân nhỏ không thể ở chung quá lâu, sẽ ngán đó."
"Ngán?" Giáo thảo nói thầm con mẹ nó lão tử chỉ hận không thể dính hắn lên người, ngán chỗ nào hả? "Một chút cũng không ngán, tình cảm của chúng tôi vẫn tốt, không có chuyện gì đừng chia cắt chúng tôi, cút về video call với bạn gái cậu đi."
Dứt lời liền tiếp tục nhắn tin với giáo hoa.
Giường số hai mỉm cười:" Tôi có thể đánh cậu ta không?"
Giường số một nghiêm túc nói:" Cậu đánh không lại."
Giường số ba yên lặng gật đầu.
Giường số hai:" Fine.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...