191.
Tình bạn của nam sinh chính là đến rất tự nhiên như vậy.
Cùng lúc đó, hai ngày nghỉ cuối tuần cũng qua rất tự nhiên.
Trên đường về trường, giáo thảo A đại đã đồng ý để giáo hoa S đại ngồi bên cạnh, cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Cậu nghĩ, chỉ cần giáo hoa S đại không trực tiếp bày tỏ ý muốn thượng mình, làm bạn với một tên gay cũng không phải không thể.
Đương nhiên, chủ yếu là vì giáo hoa S đại chơi game không tệ, không làm vướng tay, còn có lúc bạo phát ba phút giết một tên địch, cùng đội với hắn rất sảng khoái.
192.
Nhưng một người trong cuộc khác, giáo hoa S đại thì không cho là như vậy.
Hắn cảm thấy sau khi chơi game xong quan hệ với giáo thảo A đại đã gần hơn một bước, đây là chuyện tốt, hiện tại quan hệ thật sự đã thân thiết hơn, nhưng không phải loại thân thiết mà hắn muốn.
Một chữ "HỐI HẬN" viết to thật to trong lòng giáo hoa S đại.
Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp, tâm thần quá mệt mỏi, cái gì cũng không muốn nghĩ, trực tiếp nhắm mắt lại thân thể tùy ý ngồi xích lại gần giáo thảo A đại trên chiếc xe buýt xóc nảy.
Kệ đi, dù sao thì đối phương cũng không trốn tránh hắn nữa. Vậy là tốt rồi.
193.
Giáo thảo A đại đang nghịch điện thoại, đột nhiên cảm thấy vai mình trùng xuống.
Người cậu hơi cứng lại, đang định đẩy giáo hoa S đại ra thì nghe hắn nói:" Để tôi dựa một chút thôi."
Giọng nói nghe rất mệt mỏi, trong lòng giáo thảo A đại hơi thắt lại, không để ý tới cái khác, vội vàng hỏi:" Cậu vẫn ổn chứ? Bị say xe sao?"
Giáo hoa S đại cảm nhận được bàn tay của giáo thảo A đại đặt trên trán hắn, một buoor sáng buồn khổ bỗng hoá thành bong bóng màu hồng, bay lên từ trong lòng.
Mặc dù bây giờ rất đắc ý, nhưng đã diễn phải diễn cho tròn vai.
Giáo hoa S đại nhíu mày, vô cùng suy nhược nói:" Không chóng mặt, chỉ là không thể chơi game thôi."
Một lời này của hắn, giáo thảo A đại lập tức hiểu.
Có một số người nhìn hình ảnh 3D nhiều sẽ chóng mặt, chơi nửa tiếng đã không chịu được, huống chi giáo hoa S đại cùng cậu chơi game từ sáng đến giữa trưa, khó chịu là chuyện bình thường.
Vì vậy, giáo thảo A đại ngồi im.
194.
Giáo thảo A đại áy náy để giáo hoa S đại dựa vào người mình nghỉ ngơi dựa, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến một sự thật.
Bọn họ chơi game xong, ăn cơm, tập hợp với mọi người, còn chờ tàu gần một tiếng.
Nếu giáo hoa S đại thật sự chóng mặt vì chơi game, hắn đã bất tỉnh từ lâu rồi.
195.
Xe buýt đi mất hai tiếng.
Sau một tiếng, bả vai giáo thảo A đại bị đè nặng, mỏi nhừ.
Cậu hơi nhúc nhích vai, động tác nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức giáo hoa S đại.
Nhưng giáo hoa S đại căn bản không ngủ, nhẹ giọng hỏi:" Cậu mệt à?"
Giáo thảo A đại:"..."
Có chút.
Giáo hoa S đại ngồi thẳng dậy, đề nghị:" Vậy đổi vị trí nha, tôi dựa vai bên kia."
Giáo thảo A đại:"???"
Này người anh em, quá phận rồi đó!
196.
Cũng may giáo hoa S đại chỉ nói đùa, hoàn toàn không có ý định hành động, giáo thảo A đại thơt ra một hơi, đang chuẩn bị đồ đạc, xe buýt đột nhiên xóc mạnh một cái.
Giáo thảo A đại súyt chút nữa ném điện thoại đi, miễn cưỡng dựa vào ghế trên, vịn tay ngồi cho vững.
Trong xe buýt có tiếng xôn xao, có tiếng mấy ông chú bà dì phàn nàn với tài xế.
Tài xế cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài giải thích một câu: đường đang sửa lại, sẽ chú ý hơn, lúc này mới dẹp được cơn tức giận của mọi người.
Mà vào thời khắc này, giáo hoa S đại ngồi chung ghế với giáo thảo A đại cũng không thoát khỏi số phận, hắn còn ngã nhào về phía trước.
Cơ hội vụt mất.
Giáo hoa S đại: Hừ.
Khi giáo hoa S đại đang vắt óc suy nghĩ có cách nào để hắn táy máy làm chuyện gì đó trên đoạn đường về, giá để hành lí trên đầu hai người có tiếng động.
Giáo thảo A đại còn chưa biết tình huống thế nào, cả người đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Một cánh tay gắt gao bảo vệ sau gáy cậu.
Lập tức, đồ vật phía trên lạch cạch rơi xuống.
197.
Một bác gái lớn tuổi ngồi đằng sau đứng dậy nhặt túi, không ngừng xin lỗi:" Ôi thật xin lỗi, thật xin lỗi, là dì không cẩm thận... Cháu...các cháu...."
Chỉ là một túi đựng quần áo, hai tên thanh niên to xác mà làm như có cục đá đập vào đầu.
Một số thành viên đoàn kịch ngồi bên cạnh:"..."
Hai ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, so với trước kia đúng là một trời một vực.
Giáo thảo A đại từ trong lồng ngực giáo hoa S đại thoát ra, nhìn thấy trong tay bác gái chỉ có một túi quần áo:"..."
"...Khụ!" Giáo hoa S đại cười cười:" Bác gái, cháu giúp bác để đồ lên."
Bác gái trúng mỹ nhân bạo kích nhất thời vui vẻ ra mặt:" Ôi, thật cảm ơn cháu."
Giáo hoa S đại nhận túi từ tay bác gái, cúi đàu liếc mắt nhìn.
Giáo thảo A đại thấy vẻ mặt hắn không bình thường, tưởng hắn nhìn thấy vật gì vô cùng khủng khiếp, cũng lại gần:" Ồ, đây là đồng phục học sinh sao? Kiểu dáng nhìn thật quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi..."
198.
"Chàng trai, cháu biết sao?" Bác gái sửng sốt một chút, nói:" Đây là mấy bộ đồng phục. Con trai của em gái bác rất nghịch, đồng phục đều bị nó làm hỏng hết, ngày mai Nhất Tiểu có hoạt động cần phải mặc đồng phục, quần áo này là của con trai bác, vẫn còn tốt lắm nên chưa vứt đi, bác mang đến cho nó mặc tạm."
"Thì ra là Nhất Tiểu, không trách nhìn rất quen, lúc trước cháu cũng học ở trường này một thời gian."
Sau khi mở túi ra, giáo thảo A đại cùng bác gái nói chuyện phiếm một lúc. Giáo hoa S đại trầm mặc cất túi đồng phục lên giá hành lí, trở về chỗ ngồi không nói một lời, lẳng lặng nhìn giáo thảo A đại trò chuyện với bác gái.
199.
"Chàng trai, dung mạo cháu thật tuấn tú, hiện tại đang học trường nào thế?"
"Học ở A đại ạ, cuối tuần vừa rồi được nghỉ cháu cùng bạn bè đi chơi mấy ngày."
"Ồ, vậy cháu là người bản địa sao?"
"Không phải ạ, lúc bé cháu học Nhất Trung ở đây không được bao lâu, sau đó lại về nhà."
"Thì ra là như vậy, chàng trai, cháu đẹp trai như vậy, đã có bạn gái chưa?"
Vấn đề biến thành một mũi tên, bắn thẳng vào tim giáo thảo A đại, cậu miễn cưỡng mỉm cười:" Vẫn chưa có ạ."
Cậu cũng muốn có mà! Bác gái à, bác có thể giới thiệu cho cháu được không?
Bác gái căn bản không có ý này, cảm khái nói:" Nhìn xem, các chau học đại học rồi còn chưa tìm bạn gái. Cháu trai bác mới học lớp năm mỗi ngày đều viết thư tình cho các bạn nữ, bị mẹ nó tét mông mấy lần, con nít bây giờ đúng là không quản được."
"Chà, con nít mà, không giấu gì bác, hồi tiểu học cháu cũng từng như vậy, lúc đó ngày nào cháu cũng mang kẹo tặng cho bạn nữ lớp bên cạnh, bây giờ suy nghĩ lại, vẫn là học tập quan trọng hơn." Giáo thảo A đại che dấu lương tâm, đôi mắt chảy hai dòng lệ.
200.
Trong lòng giáo hoa S đại khẽ động, kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...