Mùa hè ở Nam bán cầu có rất nhiều du khách tới Úc, trong số đó đương nhiên cũng không thiếu khách đánh bạc, việc kinh doanh sòng bạc gần đây cực kỳ tốt, Mạc Ngữ Phi bận rộn đến độ không kịp nghỉ ngơi, tâm sự lại càng nhiều.
Chiều nay, Mạc Ngữ Phi có chút rảnh rỗi, đang một mình suy tư, đột nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh, một người đàn ông xông vào. Người đến là một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng, ánh mắt màu lam sâu sắc, sống mũi cao thẳng, tướng mạo đoan chính, bộ dáng quả thật không tồi. Mạc Ngữ Phi trên dưới đánh giá người nọ, tuy rằng kinh ngạc, nhưng trong lòng đã đoán được một chút về thân phận của người này.
“Anh chính là Mạc Ngữ Phi?”
“Đúng, là tôi.” Mạc Ngữ Phi cười nói, cố gắng thả ra ngữ khí mềm mại nghe lên rất ôn nhu.
Người đàn ông bước nhanh mấy bước đến trước mặt Mạc Ngữ Phi, nhìn không chớp mắt quan sát trên dưới. Mạc Ngữ Phi lúc này mặc áo dài nam bằng tơ lụa có thêu hoa hải đường màu lam nhạt, dáng vẻ biếng nhác dựa trên sofa, mái tóc đen của hắn từ lúc ở bên cạnh Trầm Sở Hãn cũng không cắt đi, bây giờ đã dài đến ngang vai. Người nọ nhìn một hồi, dùng vẻ mặt kinh động nói: “A, anh quả nhiên là mỹ nhân, mấy người đó không lừa tôi.”
Mạc Ngữ Phi cười, “Cảm ơn lời khen ngợi.”
“Tôi là Kiều Ni, anh nhất định biết tôi.”
Mạc Ngữ Phi gật đầu. Thiếu chủ của Tập đoàn Holden xuất ngoại du lịch rốt cuộc đã trở về. Nhất định là nghe ai ở trước mặt cậu ta nói gì đó, vì thế nên chạy đến đây xem thử lính mới của cha cậu ta có bộ dạng gì.
Kiều Ni lập tức ngồi bên cạnh Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi theo bản năng đối với việc tiếp xúc thân thể kẻ khác có điểm kháng cự, không tự giác lui lại phía sau, Kiều Nhi xem đây là thái độ muốn đón nhận mà còn cự tuyệt, cậu ta tiến sát một chút, “Nghe nói anh rất tài giỏi, kinh doanh một sòng bạc bình thường dưới quyền cha tôi thành một nơi đáng kinh ngạc.”
“Đâu có, chỉ làm tròn phận sự mà thôi.”
Thấy Kiều Ni còn muốn nói thêm gì nữa, đưa tay ra níu lấy hắn, Mạc Ngữ Phi vừa muốn ngăn lại, thì Dịch Thừa Phong đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Người này là ai, sao không lễ phép vậy.” Kiều Ni lập tức hỏi.
Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ, không lễ phép cũng so với việc cậu không gõ cửa liền xông vào phòng ngủ của người khác còn lễ phép hơn.
“Đây là vệ sĩ theo bên cạnh tôi.”
Thấy có người thứ ba, Kiều Ni cuối cùng cũng không vươn “bàn tay biến thái” của cậu ta ra chạm vào Mạc Ngữ Phi.
“Ồ, tóc của anh ta sao lại là màu trắng, bị bệnh bạch tạng à?” Nhìn thấy mái tóc bạc ở sau người Dịch Thừa Phong, Kiều Ni hỏi.
Đại thiếu gia quả nhiên đầu óc đơn giản, Mạc Ngữ Phi lắc đầu nói, “Không phải.”
“Anh ta nhuộm?”
“Cũng không phải.”
“Vậy thì vì sao?”
“Vì anh ta không phải là người.”
“A…” Mặt Kiều Ni lập tức biến sắc, “Không phải người, vậy anh ta là gì? Là quỷ à?” Vừa nói vừa sợ sệt nhìn về phía Dịch Thừa Phong. Mạc Ngữ Phi vừa cười to trong lòng, vừa giải thích: “Anh ta là sói xám bạc, là yêu thú sói. Bộ dạng của sói xám bạc khi hóa thành hình người bẩm sinh sẽ có mái tóc bạc này.”
“A,” Kiều Ni chợt ngộ ra, “Tôi biết rồi, anh là hồ ly.”
“Ừ.” Mạc Ngữ Phi gật đầu.
“Có thể xem thử không? Dường như rất thú vị.” Kiều Ni đề cập đến việc muốn nhìn thử hình thú của Dịch Thừa Phong và Mạc Ngữ Phi.
Bọn họ cũng không phải đoàn xiếc thú. Trong lòng nghĩ vậy, Mạc Ngữ Phi mặt không có biểu cảm gì, tùy ý Kiều Ni bàn luận về Dịch Thừa Phong nửa ngày, hắn ra hiệu cho Dịch Thừa Phong, “Đương nhiên là không có vấn đề gì.”
Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong bỗng nhiên hóa thành hình thú… Đại hồ ly tuyết trắng cùng với sói xám màu lông xám bạc có hình thể thật lớn, vẻ mặt Kiều Ni lúc thấy hồ ly vẫn còn trấn tĩnh, khi cậu ta nhìn đến Dịch Thừa Phong, nhất là ánh mắt hung ác đặc biệt của loài sói nhìn từ trên xuống cùng với răng nanh hơi lộ ra, Kiều Ni không khỏi run rẩy một chút, lập tức nhảy lên, “Tôi nhớ ra tôi còn có việc…” Nói xong, chạy đi giống như một cơn gió.
Mạc Ngữ Phi ngồi trên sofa cười không ngừng, “Thừa Phong, anh thấy vẻ mặt của cậu ta không? Thật thú vị.”
Dịch Thừa Phong phát ra tiếng gầm khẽ của loài sói, “Tôi chỉ dùng ánh mắt thôi cũng đủ để dọa cậu ta rồi.”
“Thú vị, thật thú vị.”
“Cậu phải coi chừng cậu ta.” Đến đây một thời gian, Dịch Thừa Phong nghe không ít tin tức lớn nhỏ ngoài rìa có liên quan đến Kiều Ni, anh tin Mạc Ngữ Phi nhất định cũng biết, anh nhắc nhở nói.
“Ha ha, cùng lắm thì muốn lừa tôi lên giường với cậu ta, chơi xong thì buông tay, chỉ có vậy thôi.” Mạc Ngữ Phi khẽ cười nói.
“Cậu đừng đáp ứng cậu ta.”
“Đương nhiên! Cha cậu ta tôi cũng không lên cùng, huống gì là cậu ta?” Mạc Ngữ Phi khinh thường nói.
Hèn gì Hách Nhĩ Phu phải tìm trợ thủ bên ngoài, ông ta chỉ có đứa con trai này, lại là công tử hào hoa lòng không chí lớn, thích lăn lộn trong đám mỹ nhân, còn chuyên sống phóng túng, Mạc Ngữ Phi không khỏi cảm thấy âu sầu thay cho Hách Nhĩ Phu, lão già này cũng xem như là một đời kiệt xuất, lại sinh một đứa con trai khiến cha thất vọng như vậy.
Từ lần gặp gỡ đầy ấn tượng kia với Mạc Ngữ Phi, Kiều Ni liền thường xuyên quấn lấy hắn, nói cho văn hoa là muốn nghe Mạc Ngữ Phi kể chuyện phương Đông, nhưng trên thực tế lại ngầm tỏ ý muốn cùng Mạc Ngữ Phi quan hệ.
Hồ ly xuất thân từ nghề *** đương nhiên biết dưới loại tình huống này phải làm như thế nào để không đắc tội với đối phương, lại có thể bảo vệ chính mình toàn thân thoái lui. Mạc Ngữ Phi nói và hành động có mức độ, cách cư xử thỏa đáng, khéo léo đối phó với Kiều Ni, lợi dụng uy thế của thiếu gia Tập đoàn để áp chế những kẻ hắn muốn trấn áp, nhưng không làm cho đối phương bởi vì không đạt được nguyện vọng mà thẹn quá hóa giận.
Tin đồn trong một khoảng thời gian lại nổi lên bốn phía, nói Mạc Ngữ Phi một mình hầu hạ hai cha con, Mạc Ngữ Phi đương nhiên sẽ không đặt loại lời này ở trong lòng, chỉ là cần phải giải thích rõ ràng với Hách Nhĩ Phu, tránh khiến cho lão già khôn khéo này mất đi tín nhiệm với hắn. Chọn thời gian vào một buổi trà chiều, Mạc Ngữ Phi cười nói với Hách Nhĩ Phu: “Kiều Ni thật sự là một người có lòng hiếu kỳ cùng tinh thần mạo hiểm.”
“Đúng vậy, nó luôn thích đi du lịch, cũng thích chinh phục một số thứ khó có thể chinh phục.”
“Thật sự là một đứa trẻ đáng yêu.”
“Thế nào, cậu cảm thấy nó là một đứa trẻ à?” Hách Nhĩ Phu hỏi.
“Đương nhiên, tôi lớn hơn cậu ta ước chừng mười tuổi lận.”
“Đứa nhỏ này gần đây luôn quấy rầy cậu.”
“Ha ha, có rất nhiều người đối với phương Đông huyền bí cảm thấy hứng thú. Tôi nghĩ nếu như Kiều Ni thiếu gia tự mình đi đến đó du lịch một lần, hiểu biết của cậu ta đối với nơi đó nhất định ngày càng nhiều.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
Vừa nói chuyện, nhiệt độ không khí bất giác có chút nóng lên, Mạc Ngữ Phi mở cổ áo dài ra, ngón tay giống như vô tình giữ lấy sợi dây chuyền trên cổ hắn mà ngắm nghía. Trang sức bạc dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng bảy màu.
“Đó là cái gì?” Hách Nhĩ Phu vẫn không tìm ra Mạc Ngữ Phi đang mang trang sức gì, vừa thấy liền không khỏi hỏi.
“À, một sợi dây chuyền.” Mạc Ngữ Phi ngữ khí dửng dưng trả lời.
“Màu bạc này rất đặc biệt.” Hách Nhĩ Phu cảm thấy sự phản chiếu ánh sáng của khối trang sức bạc vô cùng chói mắt.
“Điểm này tôi cũng không chú ý lắm. Đây là… lễ vật.” Đây là vật Mạc Ngữ Phi tự mình cởi xuống từ trên cổ Trầm Sở Hãn, chẳng qua người đàn ông kia không nói gì mà ngầm đồng ý, còn chủ động giúp hắn đeo lên, cứ xem như là lễ vật đi.
“Ồ, ai tặng cậu vậy?” Hách Nhĩ Phu cảm thấy thú vị liền hỏi.
Mạc Ngữ Phi cười, “Người đàn ông đầu tiên… và cũng là cuối cùng của tôi.”
Hách Nhĩ Phu nghe xong cũng không lộ ra vẻ mặt bất ngờ, Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ, trước khi thuê hắn, người đàn ông này nhất định đã điều tra qua toàn bộ nội tình cần có về người ở vị trí này, như vậy cho dù ông ta biết một chút chuyện về Trầm Sở Hãn cũng không có gì kỳ quái.
“Người đó là một người rất không tồi.” Qua một hồi, Hách Nhĩ Phu nói.
“Đương nhiên, anh ấy chính là kiểu đàn ông hồ ly bọn tôi mong muốn có được nhất.” Mạc Ngữ Phi hơi lộ vẻ kiêu căng, hiển nhiên đối với người yêu trước đây của hắn cực kỳ vừa lòng.
“Sao lại nói vậy?” Hách Nhĩ Phu hỏi, tựa hồ muốn biết tiêu chuẩn đánh giá đàn ông của hồ ly.
“Ừm…” Mạc Ngữ Phi nghĩ một chút, “Rất mạnh mẽ, có loại bình tĩnh áp đảo được tất cả, chín chắn thận trọng, cực kỳ anh tuấn, dáng người siêu hoàn mỹ, còn có…” Mạc Ngữ Phi lộ ra nụ cười ngọt mang theo hứng thú ***, kỹ xảo làm tình lại càng không thể bắt bẻ.
Kỳ thật kỹ xảo của Trầm Sở Hãn rốt cuộc có phải là không thể bắt bẻ hay không, Mạc Ngữ Phi cũng không biết, bởi vì hắn chỉ cùng Trầm Sở Hãn làm qua, trước đó, hắn chỉ bị động tiếp nhận qua “phục vụ” của vài “thiếu gia”, “công chúa” kia, đương nhiên không thể nào so sánh. Chỉ là vóc dáng của Trầm Sở Hãn hoàn mỹ, đó là điều chắc chắn, hơn nữa, mỗi lần hoan ái sẽ khiến người ta sung sướng đến độ dục tiên dục tử, khiến Mạc Ngữ Phi cảm thấy Trầm Sở Hãn chính là tốt nhất.
Mắt thấy nam hồ ly trên mặt tràn đầy đắc ý kể lể, Hách Nhĩ Phu đột nhiên cười nói: “Vậy cậu vì sao lại rời khỏi cậu ta?”
Chỉ một câu, nụ cười trên mặt Mạc Ngữ Phi thoáng chốc ngưng lại, sau đó ở trong nháy mắt hiện ra vẻ mặt đau đớn, rồi Mạc Ngữ Phi lại kiên cường làm ra vẻ mặt tươi cười che giấu. Chỉ mấy giây thôi, nhưng sự biến hóa trong biểu hiện của Mạc Ngữ Phi cùng với biểu lộ chân thành trong ánh mắt khiến cho Hách Nhĩ Phu không khỏi nổi lên tâm đồng cảm.
“Vì tôi là hồ ly.” Mạc Ngữ Phi câu lên khóe miệng cười nói, cố gắng giấu đi buồn phiền cùng mất mát trong giọng điệu, giả vờ làm ra bộ mặt không quan tâm.
Hách Nhĩ Phu tin rằng lý do Mạc Ngữ Phi nói ra cho dù không phải toàn bộ, nhưng cũng là lời thật lòng. Sự bộc bạch thẳng thắn khiến cho Hách Nhĩ Phu đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút, ông thấy hẳn là có thể tin tưởng Mạc Ngữ Phi nhiều hơn.
Sau khi tỉ mỉ báo cáo kế hoạch cho Hách Nhĩ Phu, Mạc Ngữ Phi đạt được sự đồng thuận, hắn một mặt tiếp tục ở trong sòng bạc châu Úc của Tập đoàn Holden đảm nhiệm chức vụ quan trọng hơn, mặt khác lại bắt đầu âm thầm thực hiện kế hoạch quy hoạch Tập đoàn.
“Anh thật bận nha.” Phát hiện Mạc Ngữ Phi luôn lấy công việc làm cái cớ để lảng tránh cậu, giữ khoảng cách với cậu, Kiều Ni cực kỳ bất mãn. Đã quen biết được một khoảng thời gian, cậu vẫn không thể làm con hồ ly này lên giường với mình.
“Tôi quả thật đang vì công ty bán mạng mà, Kiều Ni thiếu gia.” Mạc Ngữ Phi ngồi sau bàn làm việc, vừa lật xem văn kiện vừa trả lời.
“Không cần vất vả như vậy chứ.”
“Đây là chức trách.”
“Có lẽ, anh có thể ưu tiên chức trách nhẹ nhàng khác mà.” Kiều Ni cười nói, trong lời nói mang theo ám chỉ.
“Không thể, tôi bẩm sinh là số vất vả rồi.”
Kiều Ni từ trên ghế đối diện bàn làm việc đứng lên, đi đến bên cạnh Mạc Ngữ Phi, sắc đẹp trên người nam hồ ly này khiến người khác mê muội, luôn cho rằng thật dễ dàng để có thể tóm vào trong tay, hơn nữa Kiều Ni nghe không ít người nói qua hồ ly rất phóng đãng, thích làm chuyện kia nhất, Mạc Ngữ Phi lại xuất thân từ ngành ***, cậu luôn cho rằng căn bản không cần ám chỉ gì, Mạc Ngữ Phi sẽ trực tiếp nhảy lên giường cậu.
Kết quả là từ lúc quen biết cho đến nay, một khoảng thời gian dài như vậy, cũng không xảy ra chuyện gì, không khỏi khiến cho Kiều Ni nóng vội. Muốn lấy thân phận thiếu gia cưỡng chế yêu cầu, lại cảm thấy làm như vậy rất mất mặt, Kiều Ni hy vọng con hồ ly này có thể sớm thông suốt một chút.
“Nghe nói bạn trai anh không ít.”
“Đúng vậy.” Mạc Ngữ Phi gật đầu, ánh mắt vẫn đang dừng trên văn kiện. Hắn rất phiền lòng, cực kỳ muốn con ruồi bự ở bên người này đi đi, lại vì nể mặt cha cậu ta mà không thể nói thẳng.
“Không biết tôi có được cơ hội này không?”
“Đương nhiên là không!” Mạc Ngữ Phi nói chắc như đinh đóng cột.
Kiều Ni kinh ngạc kêu lên, “Vì sao?”
Mạc Ngữ Phi đứng lên cầm cặp giấy in đi ra ngoài, “Tự mình nghĩ đi.”
“Vì sao?” Kiều Ni chưa hết hy vọng truy hỏi phía sau Mạc Ngữ Phi.
Dịch Thừa Phong biết người kia thường xuyên làm phiền Mạc Ngữ Phi, cho nên anh luôn theo bên cạnh Mạc Ngữ Phi, có nhiều lần Kiều Ni đến tìm Mạc Ngữ Phi, nhìn thấy một cái bóng đèn cỡ lớn bên cạnh, chỉ có thể mất hứng trở về.
“Cậu ta luôn quấn lấy cậu, phải làm thế nào mới tốt đây?” Dịch Thừa Phong rất lo lắng, chỉ sợ anh nhất thời không quan sát kỹ, để cho tên tiểu sắc lang này lợi dụng thời cơ.
Mạc Ngữ Phi cười nói xem như không có chuyện gì: “Cha cậu ta còn không bận tâm, anh bận tâm cái gì.”
“Đây là ý gì.”
“Anh nhìn không ra sao? Hách Nhĩ Phu đã cảnh cáo tôi không được quyến rũ con trai ông ta, muốn tôi đừng nghĩ đến việc lợi dụng quan hệ với con trai ông ta, tiến tới lần tìm lợi ích trên người ông ta hoặc là trong Tập đoàn. Nhưng ông ta cũng không phản đối con trai ông ta và tôi lên giường, tuyên bố ở trong mắt bọn họ tôi chỉ là một món đồ chơi. Điều này cũng không có gì kỳ quái, hồ ly tiếng xấu ở bên ngoài, vốn sẽ không xem chuyện lên giường thành chuyện gì quan trọng. Kiều Ni cũng nghĩ như vậy, cậu ta cho rằng dù sao tôi cũng có thể ngủ với bất kỳ người đàn ông nào, đương nhiên cũng có thể ngủ với cậu ta. Chính là như vậy.”
Dịch Thừa Phong nhăn chặt mày, vẻ mặt không vui.
Mạc Ngữ Phi nhìn vào trong mắt, cười vỗ vai Dịch Thừa Phong, “Được rồi, tôi cũng không để tâm, anh trái lại xem ra thật khẩn trương.”
“Vậy cậu thật sự…”
“Không!” Mạc Ngữ Phi kiên quyết nói.
“Tôi lo cậu ta sẽ dùng thủ đoạn gì đó. Tuy nói tôi là vệ sĩ của cậu, nhưng không phải người của Tập đoàn Holden, cậu ta ra lệnh không được cũng không thể làm gì được tôi, nhưng trăm kín khó tránh một hở, nếu như tôi bị điệu hổ ly sơn, sau đó cậu ta hoặc là bỏ thuốc cậu, hoặc là cưỡng ép, vậy thì…”
Mạc Ngữ Phi cười to, “Thừa Phong, anh càng ngày càng thú vị, là điệu sói ly sơn, ha ha.”
“Cậu còn cười, nếu Trầm…”
Ánh mắt sắc bén phóng qua, Dịch Thừa Phong lập tức gắng gượng nuốt lại lời định nói ra, giống như đứa nhỏ làm sai cúi đầu rụt vai lại.
“Đây là chuyện của tôi, không cần anh quản! Anh càng ngày càng bao đồng, ngay cả chuyện tôi lên giường với ai cũng muốn quản sao?” Mạc Ngữ Phi giận dữ nói.
“Tôi chỉ không muốn cậu hối hận.”
Thật đúng là con sói hễ nói chuyện là sẽ đâm chọc vào lòng người, Mạc Ngữ Phi tức giận đến độ ngực không ngừng phập phồng, nhưng hắn lại không thể làm gì tên vệ sĩ đã theo hắn từ nhỏ cho tới lớn, cuối cùng khua khua tay, “Tránh ra, đừng tỏa sáng trước mặt tôi nữa, đầu cũng đều choáng rồi đây.”
Vào một ngày không lâu sau đó, thừa dịp Dịch Thừa Phong vì chuyện khác ra ngoài, Kiều Ni lại đến tìm Mạc Ngữ Phi.
Vừa thấy người đàn ông tóc vàng tươi cười đầy mặt đi vào phòng làm việc của hắn, Mạc Ngữ Phi liền biết cậu ta đến vì chuyện gì. Dịch Thừa Phong bị điều ra ngoài sợ rằng chính là chủ ý của cậu ta.
“Có chuyện sao?” Mạc Ngữ Phi hỏi.
“Cùng nhau uống trà chiều không?”
Trà? Là giường chứ, sao không nói là cùng nhau ngủ trưa luôn đi. Mạc Ngữ Phi trong lòng cười thầm, nhưng trên miệng lại nói ra lời có chút tiếc nuối: “Tôi phải họp.”
“Không thể đi sao?”
“Đương nhiên, đây cũng không phải là buổi nói chuyện. Tất cả đều phải tham dự.” Thực ra chỉ là buổi họp hằng tuần theo thông lệ của ba người mà thôi.
Trên mặt Kiều Ni lướt qua biểu tình thất vọng, đây chính là cơ hội khó khăn lắm mới có được, cậu không muốn buông tha như vậy. Đoán được lúc này cho dù trong văn phòng có truyền ra tiếng động gì, người bên ngoài cũng không dám tùy tiện xông vào, Kiều Ni to gan đi đến bên cạnh Mạc Ngữ Phi, đưa tay ra muốn giữ lấy bả vai của Mạc Ngữ Phi.
Mạc Ngữ Phi thân thể vặn vẹo, ngay cả ghế làm việc kiểu xoay tròn hắn đang ngồi cũng cùng trượt ra một khoảng cách nhỏ, tay của Kiều Ni nhào vào khoảng không. Mạc Ngữ Phi yên lặng nhìn Kiều Ni, không nói một lời, nụ cười quyến rũ một khắc trước vừa mới hiện ra trên mặt hắn thoáng chốc biến mất, toàn bộ khuôn mặt tựa hồ đột nhiên biến đổi một con người, lạnh lùng nghiêm túc, mặt trầm như nước, hai mắt vốn mỉm cười lúc này lộ ra một chút lạnh lùng.
Kiều Ni giật nảy mình, cậu đột nhiên sực nhớ, người trước mắt tuy là mỹ nhân, nhưng đồng thời cũng là dã thú, là hồ ly chỉ có móng vuốt sắc nhọn cùng răng nanh.
Lạnh lùng nhìn Kiều Ni, Mạc Ngữ Phi trầm giọng nói: “Tôi không thích người khác ở gần tôi như vậy.”
Kiều Ni giơ hai tay lên, “Ôi, nhìn đi, tôi không có ác ý.”
“Điều này tôi đương nhiên biết, chỉ là tâm lý của tôi không thể chấp nhận.”
“Anh chẳng lẽ không phải hồ ly sao?” Kiều Ni cảm thấy khó hiểu, hồ ly bẩm sinh rất phóng túng, nếu như không thể chấp nhận người khác lại gần, vậy làm sao ôm hôn, làm sao làm chuyện tình ái?
“Tôi đương nhiên là hồ ly, cậu không phải cũng thấy sao?” Biểu hiện lạnh lùng trên mặt Mạc Ngữ Phi biến mất, một lần nữa đổi thành mỉm cười, lập tức làm tan đi tâm tình căng thẳng vốn có của Kiều Ni.
“Thả lỏng nào.” Kiều Ni thầm nghĩ, nếu như có thể khơi gợi ra *** của con hồ ly này, thì hắn sẽ chịu làm với cậu chứ. Cứng rắn không lãng mạn, thì không bằng tán tỉnh là được rồi.
Kiều Ni định đến gần lần nữa, lúc này không bị cự tuyệt. Cậu vươn tay cầm lấy lọn tóc rơi trên vai Mạc Ngữ Phi, ca ngợi nói: “Mái tóc đen của anh thật đẹp, giống như vải sa tanh đen vậy.”
“Quá khen.”
“Không cần khiêm tốn, thật sự là rất đẹp, đẹp hơn tóc của rất nhiều cô gái.”
Mạc Ngữ Phi cười, rũ lông mi xuống, chậm rãi rút lọn tóc của hắn từ trong tay Kiều Ni về. Sợi tóc bóng loáng quét qua đầu nhón tay, mang theo một chút ngưa ngứa. Tâm Kiều Ni đột nhiên kích động. Con hồ ly này thật biết quyến rũ người khác. Cậu chậm rãi cúi xuống nhìn Mạc Ngữ Phi, chăm chú nhìn vào mắt hắn, Kiều Ni lộ ra nụ cười ôn nhu. Cậu nghĩ chỉ cần có thể hôn được Mạc Ngữ Phi, cậu liền có cách để thu phục con hồ ly này.
Hơi thở ấm áp thổi lướt trên mặt, Kiều Ni cũng nhịn không được nữa, cậu đột nhiên vươn tay tóm lấy Mạc Ngữ Phi, đè hắn vào trong ghế, “Đừng chơi đùa nữa, anh biết tôi muốn gì mà!”
Vừa dứt lời, Kiều Ni chỉ cảm thấy trên cổ truyền đến đau đớn, trong lúc phân tâm Mạc Ngữ Phi đã dùng sức đẩy cậu ra. Đưa tay sờ đến trên cổ, đầu ngón tay mang theo vết máu, lúc này Kiều Ni cũng nhìn thấy cây bút máy cầm trong tay Mạc Ngữ Phi, là thứ hắn vừa rồi cầm để viết lên giấy.
Hơi nheo mắt lại, trên mặt Mạc Ngữ Phi mang theo nụ cười ngọt ngào, trong tay cầm chiếc bút máy được xem như vũ khí kia, bình tĩnh nhìn Kiều Ni.
Đau đớn kêu lên một tiếng, Kiều Ni lại dùng tay che đi vết cắt trên cổ, tên kia xuống tay thật ác, hình như cắt rất sâu. Đối mặt với Mạc Ngữ Phi đang cười đến độ ánh mắt cong cong như mặt trăng, cậu lại không thể tức giận được.
“Anh muốn bao nhiêu tiền?” Kiều Ni dứt khoát hỏi thẳng.
Mạc Ngữ Phi chậc lưỡi một cái, “Chậc, Kiều Ni thiếu gia, lấy tiền của cậu không bằng hướng cha cậu chìa tay ra thì hơn.”
“Anh lấy sao?” Kiều Ni lập tức truy hỏi.
“Cậu đi hỏi ông ấy đi.”
Kiều Ni nghĩ một chút, lắc đầu, “Không, anh không lấy.”
Nhìn người đàn ông thanh tú đang cười ngọt ngào trước mắt, hồ ly này đẹp tựa mận đào nhưng lại lạnh như băng tuyết, khiến Kiều Ni càng thêm mong muốn chinh phục hắn. Mặc dù biết rằng đây là một thách thức lớn, nhưng quá trình như vậy không phải sẽ càng có cảm giác đạt được thành quả sao? Mạc Ngữ Phi quyến rũ nhưng ngoan độc, thật sự muốn biết cảm giác áp hắn ở dưới thân, làm cho đến khi hắn cầu xin tha thứ, nhất định sẽ rất tuyệt.
Dịch Thừa Phong sau khi ở bên ngoài làm xong chuyện liền vội vàng trở về, anh vừa vào văn phòng của Mạc Ngữ Phi thì hỏi: “Có phải người đã tới hay không?”
“Nếu như anh đang ám chỉ Kiều Ni… thì đúng vậy.” Mạc Ngữ Phi nói, đầu cũng không ngẩng lên.
“Tôi biết kẻ đứng đằng sau khiến tôi ra ngoài làm việc là cậu ta!” Dịch Thừa Phong phát ra tiếng gầm nhẹ, “Cậu ta có làm gì cậu không?”
Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu nhìn Dịch Thừa Phong một cái, “Chậc, anh cho rằng tôi là người dễ bị chi phối như vậy sao?”
“Tôi là sợ cậu chịu thiệt.”
“Đàn ông thôi, chịu thiệt hay không chịu thiệt cái gì chứ. Anh đừng luôn căng thẳng như thế, thả lỏng chút đi.”
“Cậu đừng như vậy.” Dịch Thừa Phong rất lo lắng Mạc Ngữ Phi sẽ tự chà đạp bản thân.
Mạc Ngữ Phi đứng lên, tựa hồ là muốn tránh khỏi sự lải nhải của Dịch Thừa Phong, “Tôi biết, tôi biết. Anh có biết là anh sắp biến thành vú em rồi không? Thừa Phong, đây chính là cảm giác bây giờ của tôi.”
Sói xám hung ác và vú em? Hắn xem vệ sĩ hạng nhất là cái gì? Dịch Thừa Phong dở khóc dở cười, đứng nguyên tại chỗ.
Kiều Ni bị giáo huấn một lần, nhưng cậu ta cũng không chịu ngoan ngoãn, cho dù bị người khác ngăn trở, chỉ cần có thời gian thì sẽ tiếp tục quấy rầy Mạc Ngữ Phi. Lúc này Mạc Ngữ Phi trái lại thật sự rất mong có thể xuất hiện một mỹ nhân hấp dẫn sự chú ý của Kiều Ni hơn, rồi trả lại cho hắn sự thanh tĩnh. Mạc Ngữ Phi biết Kiều Ni trong khoảng thời gian theo đuổi hắn này vẫn không ngừng cùng kẻ khác lên giường, đại thiếu gia của Tập đoàn Holden mới không thiếu bạn giường. Kiều Ni chỉ vì chưa có được Mạc Ngữ Phi, cho nên còn chưa chịu từ bỏ.
Thật sự là con mẹ nó phiền phức. Nhìn người đàn ông giống như ruồi nhặng bên cạnh, Mạc Ngữ Phi ở trong lòng mắng một câu.
Trong buổi công tác tuần tra theo thông lệ của ngày hôm nay, Mạc Ngữ Phi bị Kiều Ni tóm được, cậu lập tức vứt bỏ toàn bộ rồi cùng theo qua đây, hơn nữa còn thỉnh thoảng ở bên người Mạc Ngữ Phi cọ cọ. Ngại ánh mắt phức tạp của nhiều người, Mạc Ngữ Phi không muốn trở nên khó coi như vậy, cho nên một câu cũng không nói. Mà Kiều Ni ở dưới ánh mắt lạnh lùng của Dịch Thừa Phong vẫn tiếp tục quấy rầy hắn.
Một nhóm người kiểm tra đến phòng giám sát và điều khiển của sòng bạc, quản lý an ninh đang trực tiến lên báo cáo, nói rằng bắt được một kẻ lừa đảo đã gian lận trong khi đánh bạc.
Mạc Ngữ Phi hỏi: “Là ai?”
“Là cấp dưới của lão Bội Lý.”
“Mặc kệ hắn là cấp dưới của ai, nguyên tắc tối thiểu còn không hiểu thì làm được cái gì?” Mạc Ngữ Phi trách mắng, “Bảo hắn nhả tiền hắn đã lừa ra.”
“Vâng.”
“Chặt đứt ngón cái của hắn, đuổi hắn ra ngoài.”
Trong khi nói những lời này, giọng điệu của Mạc Ngữ Phi vẫn bình tĩnh giống như đang gọi một chiếc hamburger, mà những người khác cũng là một vẻ mặt bình tĩnh. Kiều Ni theo bản năng nhìn vào tay mình, vừa rồi cậu còn không ngừng ầm ĩ gây nên tiếng ồn phá vỡ im lặng.
Sau khi kết thúc công tác tuần tra, Mạc Ngữ Phi quay về văn phòng, Kiều Ni theo sau hắn, kẻ luôn mờ ám như cậu ta đột nhiên im lặng giống như một chú chó nhỏ.
“Cậu còn chuyện gì sao?” Mạc Ngữ Phi hỏi, “Lát nữa tôi còn phải đi gặp khách hàng.” Nam hồ ly đang ám chỉ hắn muốn đuổi người.
“Luôn luôn như vậy à?” Kiều Ni nhỏ giọng hỏi.
Kiều Ni luôn lớn lên một cách vô tư lự dưới vây cánh của cha, được mọi người che chở, cậu ta tuổi trẻ lại không có dã tâm, chưa từng tham gia vào công việc của Tập đoàn, khờ khạo một chút là điều khó tránh. Mạc Ngữ Phi hiểu những điều này, vì thế cười nói: “Sao vậy?”
“Không có ngón cái, chức năng của tay chắc sẽ giảm đi một nửa.” Kiều Ni nói.
“Ừ,” Mạc Ngữ Phi lên tiếng, bắt đầu tự làm việc của mình.
“Nhất định phải chặt đứt ngón cái sao?”
Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra tia sắc bén, không hề có chút cảm tình nào, con mắt giống như viên pha lê đen khiến Kiều Ni đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đây rõ ràng chính là ánh mắt xem mạng sống như là thứ vật chất vô cơ, mà nụ cười mỉm trên khuôn mặt Mạc Ngữ Phi lúc này càng lộ ra vẻ kỳ dị.
“Ngón tay sao? Hừ, tôi đã quá nhân từ rồi đó, trước đây chúng tôi chính là phải để lại một cánh tay phải kìa.” Nói xong, Mạc Ngữ Phi lại tiếp tục bắt đầu công việc.
Kiều Ni sớm đã nghe kể về đủ loại chuyện trước đây của Mạc Ngữ Phi ở Hương Đảo, thật sự thấy được cá tính của Mạc Ngữ Phi, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Con hồ ly này tuyệt đối không chỉ là đồ chơi ở trên giường, muốn nuôi dưỡng hắn, trước tiên phải hiểu rõ tính tình của hắn, còn có, phải chuẩn bị chịu đựng việc bị răng nanh cắn trả. Từ sau chuyện này, tâm tình muốn đưa Mạc Ngữ Phi lên giường vốn không thể buông xuống của Kiều Ni dần dần phai nhạt, tuy rằng vẫn còn giữ ý niệm muốn hưởng thụ con hồ ly này một chút, nhưng không còn hăng hái cố chấp như vậy nữa.
“Cậu đã làm gì thế?” Dịch Thừa Phong tò mò.
Mạc Ngữ Phi cười hì hì một tiếng, “Chẳng làm gì cả.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã nửa năm qua đi, Mạc Ngữ Phi đã chứng mình cho Hách Nhĩ Phu thấy năng lực làm việc của hắn, hắn thăng chức, ngoại trừ quản lý sòng bạc vốn có, hắn còn đồng thời quản lý hai khách sạn, cùng với việc chuẩn bị nghiệp vụ mới sẽ triển khai sau này.
Công việc bận rộn khiến Mạc Ngữ Phi bắt đầu lo lắng về vấn đề trợ lý, hăn sẽ không chọn nhân viên quản lý cấp cao vốn có của Tập đoàn Holden, biết những người đó khó mà quản lý, Mạc Ngữ Phi quyết định đào tạo ra thủ hạ mới biết nghe lời hắn.
Hách Nhĩ Phu phát hiện cách thức làm việc của Mạc Ngữ Phi, tỏ ý phản đối. Suy nghĩ của ông Mạc Ngữ Phi có thể hiểu, nếu như Mạc Ngữ Phi đột nhiên mang theo cấp dưới được đào tạo ra đổi nơi công tác, Hách Nhĩ Phu sẽ bị thiệt hại. Biết Hách Nhĩ Phu đang hoài nghi hắn, hơn nữa còn biết sự hoài nghi này vẫn sẽ tiếp tục cho dù hắn có đạt được thành tích như thế nào đi chăng nữa, Mạc Ngữ Phi lúc này trái lại rất thản nhiên. Thế giới của hồ ly vốn chính là do nghi kỵ và hoài nghi tạo thành.
“Chọn trong đám quản lý hiện tại đi, như vậy thì tốt hơn.” Hách Nhĩ Phu nói như vậy lúc nói chuyện với Mạc Ngữ Phi.
“Đúng vậy, tôi biết.”
“Đã như vậy, thì cậu thuê người này là có ý gì?” Hách Nhĩ Phu ném nhẹ một văn kiện trên mặt bàn.
“Cô ấy là người có tài quản lý rất giỏi.”
“Trong Tập đoàn Holden cũng có rất nhiều nhân tài quản lý giỏi.”
“Ngài nghe tôi nói,” Mạc Ngữ Phi giải thích, hắn cũng không định thuyết phục Hách Nhĩ Phu, hắn chỉ hy vọng Hách Nhĩ Phu có thể hiểu, chọn một người như vậy tham gia vào kế hoạch mới là vì tốt cho Tập đoàn, “Bằng cấp, kinh nghiệm của cô ấy, từ các phương diện thấy được là rất xuất sắc, cô ấy cũng xuất thân từ gia đình hắc đạo, lại khéo quản lý, hơn nữa còn lớn lên ở Hương Đảo, biết rất rõ môi trường ở đó. Kế hoạch mới trong tương lai đang cần một thành viên như vậy tham dự vào. Cô ấy còn có thể trở thành bên thứ ba giám sát công việc, trực tiếp báo cáo cho ngài.”
Nghe Mạc Ngữ Phi nói vậy, sắc mặt của Hách Nhĩ Phu dịu xuống, “Trực tiếp báo cáo cho tôi?”
“Đúng vậy. Ở bên ngoài, quân lệnh là điều không thể. Rất khó đảm bảo sau này đến Hương Đảo sẽ không có người âm thầm làm chuyện gì đó. Tôi nghĩ ngài hiểu được, loại chuyện này tôi có thể phát hiện, nhưng không thể ngăn chặn, huống hồ có những người vốn không nghe lời tôi. Sự có mặt của cô ấy sẽ tạo ra một sức mạnh cân bằng. Có lẽ có vài vấn đề cô ấy cũng không thể ngăn cản, nhưng cô ấy có thể báo cáo cho ngài, tùy ngài trực tiếp đưa ra quyết định.”
“Ừm…” Hách Nhĩ Phu trầm ngâm suy tư.
“Tin rằng ngài cũng đã quan sát cô ấy một khoảng thời gian, cô ấy làm việc quả quyết, dứt khoát, thấy rõ được sự nỗ lực mạnh mẽ, quyết đoán, hơn nữa cô ấy làm việc công bằng, không thiên vị, cũng không dễ dàng bị ý kiến của người khác chi phối, là người có ý thức tự chủ rất mạnh, có cô ấy ở đây, có thể bù đắp cho sự thiếu sót của tôi.” Các hồ ly đa nghi, nhưng dù sao cũng sẽ thỉnh thoảng băn khoăn lo làm hỏng chuyện, cần có một người không dao động ở bên cạnh giúp đỡ. Mạc Ngữ Phi cũng không khen nhầm, hắn vì sau khi quan sát mới đưa ra đánh giá như vậy.
Hách Nhĩ Phu gật đầu, “Cậu nói không sai,” Nghĩ một chút, Hách Nhĩ Phu chau mày, vẻ mặt khó xử nói: “Nhưng… cô ta là phụ nữ…”
“Phụ nữ, ha ha, rất nhiều đàn ông còn không quyết đoán và nhanh trí như cô ấy đâu. Hơn nữa, phụ nữ trung thành hơn đàn ông, sẽ không dễ dàng bị hấp hẫn, vô luận là tiền tài hay là… sắc đẹp.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
Hách Nhĩ Phu soi mói Mạc Ngữ Phi: “Điều này sẽ khiến người khác hoài nghi động cơ của cậu.”
“Còn có một điểm rất quan trọng nữa, cô ấy có lòng vì sự nghiệp, có tâm cầu tiến, nhưng không có dã tâm.”
Mạc Ngữ Phi lộ ra nụ cười xảo quyệt, hắn biết “động cơ” Hách Nhĩ Phu đang ám chỉ là lo lắng một vài người có ý đồ xấu nào đó sẽ đồn đại Mạc Ngữ Phi ham mê phụ nữ, mà “động cơ” Mạc Ngữ Phi đang chỉ ra chính là ám chỉ phụ nữ có dã tâm nhỏ hơn đàn ông, sẽ không uy hiếp đến địa vị của hắn.
Hách Nhĩ Phu cười lớn, “Cậu thật sự không thành thực.”
“Ngài biết mà, tôi là hồ ly.”
Sau khi trong lòng đánh giá một phen, Hách Nhĩ Phu cũng cho rằng người Mạc Ngữ Phi tiến cử không tồi, ông ký tên lên văn kiện.
Mạc Ngữ Phi chọn một cô gái làm trợ thủ là có lý do, sự ôn nhu tỉ mỉ của phụ nữ cùng với tấm lòng biết quan tâm người khác là thứ hắn cần, đồng thời, ở chung một chỗ với hắn, có thể làm lá chắn cho cả hai bên, ngăn cản sự quấy rầy của những kẻ đồng tính hoặc là khác phái khiến người ta chán ghét, lại có thể tạo nên scandal tình ái để đánh lừa dư luận, làm như thế nào cũng đều tiện lợi.
Hương Xuyên… chính thức trở thành trợ thủ của Mạc Ngữ Phi, tham gia vào kế hoạch phát triển ra nước ngoài của Tập đoàn Holden.
Kiều Ni đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thấy người đẹp mới, cậu ta chạy đến trước tiên. Hương Xuyên là cô gái Hương Đảo, một mái tóc ngắn màu đen, mày rậm mắt to, dáng vẻ tự nhiên, là kiểu phụ nữ kiên cường lạnh lùng đúng chuẩn. Kiều Ni sau khi nhìn qua liền cảm thấy không hợp khẩu vị, mặt lộ vẻ tiếc nuối.
“Sao vậy, là mỹ nhân đó.” Mạc Ngữ Phi trêu chọc nói.
“Quá mạnh mẽ. Tôi thích kiểu ngọt ngào ngoan hiền, khuôn mặt hình chữ nhật của cô ấy nhìn không thoải mái, hơn nữa dáng người cũng không đủ đẹp, muốn trở thành người phụ nữ của tôi, tối thiểu phải có E CUP.”
Nghe Kiều Ni mô tả Hương Xuyên như vậy, Mạc Ngữ Phi cười thầm, ngoài miệng tâng bốc nói: “Khả năng quan sát của cậu thật sự cao.”
“Cô ấy, vừa nhìn đã biết là nhân vật lợi hại. Kiểu phụ nữ này nếu như gặp phải tên biến thái trên phương tiện công cộng thì sẽ thưởng cho hắn một cái tát ở giữa đám đông, bị người khác bắt nạt sẽ ngay lập tức dùng mỹ nhân kế.” Kiều Ni lộ vẻ mặt “tiểu sinh rất sợ”.
Mạc Ngữ Phi ha ha cười lớn.
Thấy Mạc Ngữ Phi cười, Kiều Ni liền nói: “Bộ dáng của cô ấy còn không đẹp bằng anh.” Sau đó liền muốn ôm Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi thản nhiên lùi về sau một bước.
“Tôi nói thật, anh thật sự đẹp hơn cô ấy, khuôn mặt của anh, rất đẹp.” Kiều Ni vội tỏ vẻ thành ý.
“Tôi đương nhiên biết tôi đẹp.” Mạc Ngữ Phi nói rồi gạt đi mấy sợi tóc dài màu đen lưa thưa ra phía sau.
Kiều Ni trong lòng kích động, đang muốn tiến lên, Dịch Thừa Phong không tiếng động xuất hiện bên cạnh cậu, dọa Kiều Ni nhảy dựng lên.
“Anh tới khi nào vậy!”
“Tôi luôn ở đây.”
“Đi đường làm gì mà không lên tiếng!”
“Bởi vì có thảm.”
Dịch Thừa Phong khuôn mặt cứng nhắc không biểu tình gì cùng với Kiều Ni vẻ mặt phong phú trở thành đối lập rõ rệt, thấy Mạc Ngữ Phi không ngừng cười thầm, Kiều Ni liền thức thời rời đi.
Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ, chỉ cần Hương Xuyên còn đi theo hắn, hắn nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn, quyết không để cô chịu sự cưỡng ép.
Là một người phụ nữ, Hương Xuyên ở trong hắc đạo có rất nhiều chỗ không tiện đi lại, không ít kẻ thèm nàng rỏ dãi, đây đương nhiên không phải là yêu, mà chỉ là đùa giỡn. Bản thân Hương Xuyên hiểu rất rõ điều này, nhưng không có cách nào ngăn cản được sự đột kích của mấy kẻ quấy rầy.
Mạc Ngữ Phi đối với Hương Xuyên là che chở chu toàn, cố gắng giúp cô ngăn chặn những chuyện khó xử mà một người phụ nữ không muốn đối mặt. Hương Xuyên hiểu được Mạc Ngữ Phi làm những điều này hoàn toàn là thành tâm. Đối mặt với người đã đề bạt cô, bảo vệ cô, Hương Xuyên đương nhiên hiểu được có qua có lại mới toại lòng nhau, nên cô rất trung thành với Mạc Ngữ Phi, đảm đương vị trí trợ thủ đắc lực của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...