“Này, cô đang làm gì thế hả?” Người con trai đang đứng nơi khung cửa, dường như không có ý định tiến thêm một bước nào. Anh cũng khoác áo blouse trắng, bên trong là áo sơ mi xanh cùng cavat đen. Dáng người dong dỏng cao, tỉ lệ vàng hoàn hảo, không có lấy một khuyết điểm. Đôi chân thon dài được ôm lấy bởi một chiếc quần tây màu đen. Cùng với làn da trắng và mái tóc đen tuyền, cả bộ đồ như được đặt may riêng chỉ dành ình anh. Người đẹp vì lụa, nhưng đối với anh thì không phải thế. Bao phủ trong một loại khí tức thanh cao lịch lãm, từng cái đưa tay nhất chân cũng khiến người khác khó lòng dời mắt.
Trên gương mặt thanh tú, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Chuyện gì đây, vừa đến phòng thí nghiệm thì đã thấy cái đống này.
“Hạ Vũ Tuyết, cô tốt nhất nên giải thích cho tôi biết chuyện gì vừa xảy ra với phòng thí nghiệm của tôi, nếu không…” Dừng lại ở đó, không nói tiếp nhưng lại khiến kẻ khác bất giác run sợ.
Khóe mắt cô gái khẽ giật giật. Người khác thấy cảnh này sẽ vì sợ mà run cầm cập, giáo sư, anh có thể nào phản ứng như người bình thường hay không hả? Thôi, như thế là quá sức anh rồi, cùng lắm thì chỉ nói một câu ‘Tôi sợ quá!’ có được không? Không không, như thế càng giống như đang nói mỉa, không thôi thì…bất quá, anh cứ chạy té khói ra khỏi phòng thí nghiệm rồi hét ‘Ma, có ma’ đi. Nhưng mà, như thế thì hơi giống người bình thường quá, nếu vậy thì đâu còn là giáo sư nữa. Chết tiệt, giáo sư, tại sao anh không phải người bình thường? Tại sao?
Thở dài, tất cả cũng tại số cô xui xẻo, nhất thời chơi dại rướt họa vào thân. Giờ hối hận cũng muộn, thôi thì ngồi tự kỉ.
Tất cả cũng bắt đầu bởi hai tuần trước, nghĩ đến cô lại không kìm được tự mắng mình ngu, quá ngu đi.
_____Tôi là vạch phân cách 2 tuần trước_____
“Khụ khụ” Trong phòng, trên một chiếc giường đơn trong kí túc xá của đại học Z, một thân ảnh nhỏ bé cứ gập người lại, liên tục run vì ho.
“Vũ Tuyết, cậu mệt như thế thì ở nhà đi, khi nào khỏi rồi hẵng đi, người ta sẽ hiểu cho cậu mà” Lục Nghi bên cạnh lộ rõ vẻ lo lắng, ánh mắt dán chặt vào thân ảnh nhỏ bé kia.
“Không…khụ…không được, hôm này phải trình diện nhận thông báo về sự phân công, tớ phải đi”
“Cậu cứ ngoan cố thế làm gì, cùng lắm tớ sẽ xem giúp cậu có được hay không? Dù gì hôm nay cũng chỉ mới nhận thông báo thôi, đừng có quan trọng hóa vấn đề như thế chứ!” Lục Nghi nói, đầu của cô thật sự đã bốc hỏa. Ai bảo Vũ Tuyết vừa là bạn thân kiêm bạn cùng phòng của cô chứ, hại cô phải lo lắng. Cũng chẳng rõ còn gì cứng hơn đầu đứa bạn này không nữa, nói mãi chẳng chịu sáng ra.
“Không được, lần đầu tiên làm thực tập sinh, tớ muốn tự đi nhận thông báo, ít nhiều đối với tớ cũng mang ý nghĩa quan trọng.” Nói xong, lại không kìm được mà ho thêm một tràng.
Thở dài, Vũ Tuyết à Vũ tuyết, có thể đừng làm cô lo lắng nữa có được hay không? Lục Nghi bên cạnh ai oán cảm thán.
Như nghe thấy tiếng thở dài phía đối diện, Vũ Tuyết ngẩng mặt lên nhe răng cười. “Tớ chỉ là bị ngứa cổ họng nên ho thôi, không phải bị đau họng hay nóng sốt gì đâu, khụ, bất quá cùng lắm đang nói thì ngưng lại ho một chút. Nhưng đây là vì ngứa quá nên ho, ở nhà cũng sẽ cứ ho mà đi nghe thông báo cũng sẽ ho, vậy thì đi có sao đâu, nhất cử lưỡng tiện mà.”
“Nhất cử lưỡng tiện cái đầu cậu, lưỡng tiện ở chỗ nào cơ chứ” Lục Nghi nhăn mặt.
Vũ Tuyết cười cười, sau lại ngước mặt lên ánh mắt lấp lánh như con mèo con khiến người khác bất giác muốn cưng chiều. “Tớ hứa sẽ mang khẩu trang đàng hoàng, ra đường cẩn thận, mặc ba lớp áo. Cổ quấn khăn len, chân mang bốt dài, tay mang bao tay, chân đi vớ, đầu đội mũ len mà.” Nói rồi lại tiếp tục giương ánh mắt mèo con chớp chớp ra nhìn Lục Nghi.
Lục Nghi quay mặt đi vờ như không thấy, nhưng mà ánh mắt ai đó quá mức mãnh liệt, Lục Nghi cuối cùng cũng chịu thua, thở dài nói “Được, tớ đầu hàng, nhưng đợi một lát hẵng đi, giờ còn sớm, bên ngoài còn lạnh, lạng quạng ra đường chỉ tổ khiến bệnh tình trở nặng, nghe thông báo xong nhớ về kí túc, không có la cà đi đâu hết ok? Cần gì thì gọi tớ một tiếng, rõ chưa?”
Được sự đồng ý từ Lục Nghi đại nhân, Vũ Tuyết đương nhiên vội vã đồng ý, liên tục gật đầu như gà mổ thóc, chỉ thiếu đưa tay lên thề nữa thôi.
À không, không phải là thiếu nước đưa tay lên thề, cô thật sự đã đưa tay lên thề. “Tớ thề với cậu, nếu không tớ sẽ ăn gà quay đến bội thực mà vào viện”
Lục Nghi trừng mắt nhìn cô bạn, “Thề thốt kiểu gì mà lợi cho cậu thế hả?” Vũ Tuyết cười hì hì, “Cùng lắm tớ thề lại,nếu tớ không làm đúng những gì cậu bảo thì cả tớ và cậu đều có gà quay ăn đến bội thực.”
Khóe mắt lẫn khóe miệng của Lục Nghi đều giật giật, đầu chảy dài ba vệt đen. Cô chịu thua, hoàn toàn chịu thua. Nói cô nhu nhược cũng được, thử làm bạn thân của Vũ Tuyết đi rồi hẵng phán xét cho công dân lương thiện cần cù chăm chỉ siêng năng gương mẫu như cô.
“Mình, không còn gì để nói.” Buông lại một câu, Lục Nghi xoay người bước ra ngoài. Đi chưa được bao lâu đã nghe trong phòng vang lên tiếng la, “Lục Nghi, thế là cậu đồng ý rồi nhé, tớ sẽ la cà thật lâu thật lâu và chúng ta sẽ có gà quay mà ăn, khụ, Muahaha..khụ…hahahaha”
Bước chân khựng lại, Lục Nghi, sao ngươi lại có thể làm bạn với một người ngay cả nở nụ cười độc ác cũng không làm được thế kia? Rốt cuộc là tại làm sao, tại làm sao???
Vũ Tuyết vừa hét xong chưa bao lâu thì điện thoại đã reo lên nhận tin nhắn.
Người gửi: Lục đại nhân anh minh thần võ văn hay toán giỏi, trên thông thiên văn dưới thạo địa lí có lời muốn nói.
Vũ Tuyết, tớ cho cậu hay, nếu cậu làm thế thì tớ sẽ ăn hết gà quay không chừa cho cậu miếng nào, cả phao câu cũng không chừa. Mà nói cho cậu biết, tớ đang muốn giảm cân, ăn gà quay xong sẽ tăng cân bội thực mà vào viện, lúc đó tiền thuốc men cậu phải trả cho tớ, mà tớ ra viện xong dừng hòng cậu có thể lết ra kí túc trong vòng hai tuần.
Vũ Tuyết đọc xong tin nhắn thì khóc không ra nước mắt, tại sao, Lục Nghi, tại sao ngay cả phao câu cũng không chừa cho cô?
Nghĩ đến lại thấy ấm ức, cô quyết định tạo phản, phải tạo phản, kháng chiến nhất định thắng lợi, nhất định phải tạo phản!!!
Nghĩ là làm, không thèm nghe lời Lục Nghi, Vũ Tuyết lập tức chỉ khoác một cái áo rồi lao vội ra kí túc xá, hướng thẳng tới đại học Z.
Đứng trước phòng thông tin, không thấy bóng Lục Nghi đâu, có lẽ nhận thông báo xong đã đi rồi. Hê hê, hôm nay số đỏ thật.
Mà số Vũ Tuyết cũng chẳng đỏ được bao lâu.
“Hạ Vũ Tuyết phải không? Để xem, cô được phân công thực tập tại bệnh viện G”
Vũ Tuyết nghe mà cứ tưởng tai mình có vấn đề.
Bệnh…bệnh viện G? Đó không phải nơi có giáo sư kỳ quái làm việc sao? Không…không phải chứ? Đừng có tình huống chơi mấy trò máu chó trong truyền hình nha.
Sau lưng chảy mồ hôi lạnh, rùng mình một cái, lòng liên tục cầu nguyện, hết Phật Tổ rồi lại Quan Âm, hết Tôn Ngộ Không lại tới Đường Tam Tạng, chuẩn bị thêm Trư Bát Giới với Sa Tăng cho đủ bộ thì một câu nói lạnh lùng tàn nhẫn vang lên, “Giáo sư Đông sẽ là người phụ trách quản lí cô trong kì thực tập này.”
Họ Đông! Vị giáo sư đó họ Đông, mà người phụ trách quản lí cô cũng là họ Đông!!!
Thôi toi rồi!
Mà chắc không phải đâu, cùng lắm là trùng tên thôi, người giống người còn có, trùng cả tên cả họ cũng không phải hiếm. Tự an ủi mình, Vũ Tuyết giọng run run hỏi: “Giáo…giáo sư Đông đó là vị nào ạ? Sẽ không phải là, giáo sư Đông kì quái kia chứ?” Lòng thấp thỏm tiếp tục hi vọng, níu kéo chút 'ánh sáng le lói' còn sót lại.
Thế nhưng, sự thật chứng minh, máu chó chẳng bao giờ là thiếu.
Tay đưa lên nhấc chiếc kính gọng đen bị xệ xuống, không hài lòng vì cô nói xấu người khác, giọng nói nghiêm nghị không chút bỡn cợt như phá tan chút hi vọng khó khăn lắm mới nhóm lên được của Vũ Tuyết. “Cô nói gì kì thế, bệnh viện G chỉ có một giáo sư họ Đông, là Đông Lôi Chấn, thêm nữa, mặc dù chỉ 29 tuổi nhưng người ta cũng là trưởng bối của cô, sao lại nói người ta kì quái chứ?”
Ngoan cố ôm lấy hi vọng hão huyền, Vũ Tuyết vẫn cố chấp: “Cô, cô chắc là không có nhầm lẫn gì chứ? Khụ khụ…”
“Tôi nhầm lẫn? Vốn cũng không phải cô mà là người khác, nhưng hôm nay người đó ngả bệnh, lịch phân công lại cần phải sắp xếp gấp, vừa hay cô tới, nên cô là người được chọn.”
Hả?
HẢẢẢẢẢ???
Cô vừa nghe thấy gì? Vốn không phải là cô mà là người khác, nhưng mà người đó nghỉ bệnh nên cô là ‘người được chọn’. Gì đây? Cô cũng ngã bệnh mà!!! Ông Trời, sao người lại đối xử với con như thế? Con chỉ là không nghe lời Lục Nghi chạy ra đường khi trời còn lạnh, chỉ là khoác một cái áo chứ không phải ba cái, cổ không quấn khăn len, chân không mang bốt dài, chẳng mang bao tay, trót ‘quên’ đi vớ, đầu ‘chưa kịp’ đội mũ len, lại thêm tạo phản có tí xíu, chọc Lục Nghi giận có tí tẹo, nhưng mà, nhìn đi nhìn đi, không phải có mang khẩu trang sao?!!
Vũ Tuyết uất ức, cuối cùng cũng hiểu thấu cái gọi là 'khóc không ra nước mắt' trong truyền thuyết rồi. Người được chọn? Đùa cô đi, kẻ chết thay thì đúng hơn!
Não cô sầu ghê gớm, lòng cô đắng khôn nguôi. Ôi gà quay, niềm an ủi duy nhất của cô!
“Ông Trời, đừng đày ải con nữa, giờ con đi mua gà quay đây!" Ngẩng đầu nhìn trời xanh, mây trắng bay bay thong thả. Ai, thật là buồn thảm, đời người có mấy mươi năm? Cớ sao tôi lại rơi nhầm hố sâu???
Vũ Tuyết bỗng nghĩ đến lời của Lục Nghi: “Vũ Tuyết, tớ cho cậu hay, nếu cậu làm thế thì tớ sẽ ăn hết gà quay không chừa cho cậu miếng nào, cả phao câu cũng không chừa….” Hự, tim cô đau như vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Tuyết lại ngước mặt lên hét lớn: “Trời ơi, lát nữa tốt nhất Lục Nghi về trễ đi, vậy mới êm xuôi vượt ải được!"
“Vượt ải gì cơ?” Một giọng nói tức giận vang lên sau lưng Vũ Tuyết.
Láo, hôm nay là tên khốn nào giết nhiều chó thế? Không biết sát sinh có tội sao? Tự lấy máu chó xối lên người đi mắc gì cứ đem đổ lên người cô hết thế hả?
Ai oán xong, cái gì nên tới nó cũng phải tới, cái gì không nên tới nó cũng tới luôn. Từ từ quay người, hít sâu một bụng khí lạnh rồi lại sặc, ho sù sụ. Lấy lại nhịp thở rồi nhăn răng cười:
“Hehe, chào cậu Lục Nghi, trời hôm nay đẹp quá nhỉ?” Trong lòng thì âm thầm nghĩ, đẹp cái con khỉ, vận xui đầy đầu.
Đáp lại lời cô chỉ là một mảng yên lặng. Vũ Tuyết bắt đầu có một câu hỏi lớn: có thể tự chủ trì tang lễ của mình được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...