Quái Tiếu: Mọi người năm mới vui vẻ, ngày nào cũng cười tươi rói nhé =)))
_____
“Ừ, tôi cũng từng có ý như vậy, làm cái nghề đó xem cũng vui ra phết, nhưng tôi thích nhìn tay mình ‘dính đầy máu tươi’ hơn.” Lôi Chấn cười, giơ bàn tay với những ngón tay thon dài lên ngắm nghía, xong lại quay sang Vũ Tuyết mà nhe răng, “Chửi mướn không bằng tự tay mình ‘xử lí’ luôn, như vậy an toàn hơn nhiều, cô không thấy vậy sao?”
Đồ biến thái, Vũ Tuyết thầm nghĩ.
“Nhiều người cũng nghĩ tôi biến thái, cho nên tôi cũng ‘xử’ họ luôn rồi.” Anh nhẹ nhàng buông ra một câu nói như không để tâm lắm.
“À vậy à.”
Đồ bệnh hoạn.
Vũ Tuyết nhếch môi khiêu khích, “Ra là anh thiếu cảm giác an toàn à?” Nói xong cũng không thèm để Lôi Chấn trả lời mà gật gù nhìn anh đầy vẻ cảm thông. Lôi Chấn nhìn thấy rất rõ ràng, cô đang hả hê khi nói móc thành công.
Anh nở nụ cười rạng rỡ như thiên sứ đang đứng ở cổng thiên đường chào đón một linh hồn mới vừa thăng thiên, “Tôi thấy kì thực tập ba tháng này của cô cũng có vẻ không an toàn lắm đâu.”
“…” Được rồi, lần này anh thắng.
Lôi Chấn đột ngột đứng bật dậy, đi ra khỏi phòng thí nghiệm, một lúc sau quay về với con dao phẫu thuật nhỏ trong tay. Ánh sáng sắc bén lành lạnh lóe lên.Lúc này thì Vũ Tuyết bắt đầu hoảng thật rồi đấy.
Không lẽ, anh ta tính ‘xử’ mình thiệt sao?
Lôi Chấn dừng lại trước mặt cô, trên mặt bắt đầu làm ra vẻ lưu manh đểu cáng băm trợn không bằng cầm thú cười gian tà như mấy tên côn đồ trong hẻm có ý đồ bất chính với một cô gái hiền lành đáng yêu lương thiện là cô (được rồi, thật ra do anh ta đứng ngược sáng nên gương mặt hơi tối đi chút thôi.)
“Giáo…giáo sư Đông à, anh bình tĩnh lại đã.”
Tay cầm dao của Lôi Chấn hơi giơ lên.
“Khoan đã, tôi chưa làm gì anh mà!”
Dao giơ thẳng lên đỉnh đầu.
“Được rồi, khi nãy tôi có nghĩ anh biến thái bệnh hoạn lưu manh đểu cáng băm trợn không bằng cầm thú gian tà thật, nhưng đó là sự thật mà!”
Không chút lưu tình thẳng tay hạ xuống!
Vũ Tuyết hét lớn “Là đùa thôi!!!”, nhưng cũng chẳng khiến Lôi Chấn mảy may khựng lại dù chỉ một chút. Tuyệt vọng, cô nhắm tịt mắt lại, lòng thầm nghĩ, bố ạ, từ nay không thể cùng bố kháng chiến chống cường quyền rồi, là con bất hiếu, thật xin lỗi.
Bỗng ‘phì’ một tiếng, tiếng cười ha hả vang lên. Này, vậy là sao?
Mở mắt ra, Vũ Tuyết thấy Lôi Chấn cười sằng sặc trước mặt, hai tay ôm lấy bụng, người thiếu điều gập cả lại, lảo đảo như đứng không vững. Cô nhíu mày, này, trên mắt anh ta hình như có cả nước mắt luôn phải không? Quá đáng!
Vũ Tuyết khó chịu cằn nhằn, “Anh làm gì thế? Đùa tôi sao?” Lôi Chấn vẫn cười mãi không dứt, đến khi Vũ Tuyết chịu không nổi nữa mới lấy tay quệt nước mắt, vẫn còn cười thêm một khúc nữa, lưng run bần bật rồi ho một cái, nói: “Tôi chỉ để dao lên bàn thôi mà, cô nhìn kìa.” Tay chỉ lên bàn. Cô thề, ngón tay anh ta vẫn đang run rẩy.
Vũ Tuyết lườm anh ta rồi quay lưng lại một góc 180 độ, nhìn lên cái bàn anh ta vẫn hay ngồi. Trên đó có một con dao nhỏ nằm im lìm, lưỡi dao cong cong như đang cười trêu tức.
Thấy Vũ Tuyết nhướn mày khó hiểu, Lôi Chần bèn nói, giọng khàn khàn, “Cô nhìn sang bên phải đi.” Lúc này cô mới thấy một vật thể đang ngập trong thứ chất lỏng đặc sệt màu đỏ máu, có vẻ giống tim một loài nào đó.
“Tim heo đấy!” Lôi Chấn cất giọng, “Tạm thời cô thử thí nghiệm trên tim heo đã, đợi quen tay rồi tôi sẽ cho cô đi giải phẫu.”
Vũ Tuyết xoay người lại nhìn anh, mặc dù khóe miệng vẫn chưa hạ xuống được nhưng ánh mắt có một tia nghiêm túc.
“Mạng người không phải thứ để tùy tiện mạo hiểm, trong cơ thể người thì não và tim là hai bộ phận quan trọng nhất, điều này hẳn là cô đã biết. Sơ sảy một cái là mất đi một mạng, không những vậy còn khiến người thân bệnh nhân đau buồn. Những người xem thường việc này chẳng có tư cách hành nghề y. Về phương diện giải phẫu, tim heo cũng giống tim người, hiện nay loài này cũng được xem là báu vật cung cấp nội tạng cho người, cũng từng có một số trường hợp cấy ghép nội tạng động vật sang người hòng cứu sống bệnh nhân. Cho nên tôi để cô thử cái này đã. Vững tay rồi hẵng tính tiếp.”
Vũ Tuyết cẩn thận lắng nghe, cảm thấy thắc mắc, “Cấy ghép nội tạng từ động vật sang người thì tôi đã từng nghe, nhưng người bệnh đồng ý tiếp nhận sao?”
“Cô thắc mắc rất đúng, đa số mọi người đều phản đối việc này. Họ luôn cho con người là loài cao cấp nhất, khinh rẻ loài khác, nhưng thực tế có một số khả năng của con người kém xa loài vật, như khả năng chạy của báo và khứu giác vượt trội của chó. Có một sự thật khá tức cười, con người ham sống và e sợ cái chết, nhưng những trường hợp cấy ghép trên đều là trường hợp hi hữu để có thể kéo dài sự sống. Họ không phẫu thuật đương nhiên sẽ chết, còn nếu chấp nhận thì may ra còn kéo dài mạng lâu thêm một chút, vậy mà vì sự kì thị loài khác và cứ bám víu cái ‘hoàn hảo’ bản thân theo đuổi, họ không muốn chết nhưng lại chọn con đường chết nhanh hơn, đúng là ngu ngốc.”
Lúc nói điều này, mắt anh thoáng qua một tia khinh thường.
“Ừ, tôi cũng nghĩ thế, cái gì cũng có giá của nó, không chịu mạo hiểm thì sao có được? Muốn y thuật tiến bộ để cứu mạng người mà cứ bảo thủ thế thì cứ như há miệng chờ sung ấy.” Thật lòng cô cho là thế, chỉ là không ngờ Lôi Chấn có thể thẳng thắn nói ra điều này. Ra đường mà hét lớn hư vậy thể nào cũng bị ‘thị’ cho coi.
Lôi Chấn ngạc nhiên, “Cô cũng thấy vậy?” Rồi anh lại cười ngả ngớn, “Muốn theo đuổi tôi nên a dua theo đó hả?” Trong tim anh bỗng có cái gì rục rịch chuyển động, quái thật.
Vũ Tuyết cũng cười, đoạn vỗ vai anh nói, “Đừng lo, tôi không có ý định bẻ thẳng anh đâu.”
Cô ấy nói gì thế? “Bẻ thẳng? Ý cô là sao?”
Anh tự nhìn bản thân, làm gì có chỗ nào cong đâu mà bẻ thẳng?
Vũ Tuyết cười đầy hàm ý, “Giáo sư, anh thật là ngây thơ trong sáng. Đừng lo, tôi sẽ tìm nửa kia cho anh. Bảo đảm happy forever after luôn.” Nói xong còn nhày mắt mấy cái. Trong đầu đã tìm được đối tượng thích hợp để gán ghép rồi, haha, mình quả là bà mai vĩ đại.
Mặt anh xám ngoét, thế là thế nào? Nhìn nụ cười kia mà anh lạnh cả sống lưng.
Đâu đó trong thành phố, một anh chàng tóc vàng hắt hơi liền hai ba cái, rùng mình, hắn lấy tay kéo kéo cái áo khoác. “Trời bắt đầu vào đông rồi đấy.” Cô gái cạnh bên nhắc nhở. Cô có mái tóc đen dài đến lưng, không để mái nên cái trán cao trắng mịn dễ lộ ra dưới nắng. John cười tươi rói, “Dorothy không cần lo, là bụi bay qua khiến anh hắt hơi thôi.”
Cô gái được gọi là Dorothy cười, đôi mắt mang màu khói thoáng tia u buồn. Một giây sau lại hớn hở níu áo John, tay chi về phía trước, “Nhìn kìa, cỏ ba lá đó.”
Vừa dứt lời lại lấy tay kéo John về phía đó, ngồi xổm xuống nói, “Người ta bảo ai tìm được cỏ bốn lá sẽ gặp may mắn đó. Em cũng muốn tìm.”
“Anh cũng có nghe nói, nhưng đấy chỉ là trò lừa cho những ai cả tin thôi.” John hời hợt đưa mắt nhìn mảng thảm xanh trước mặt. Tay Dorothy đang nằm sâu trong đám cỏ bỗng khựng lại, cô nở nụ cười nhợt nhạt rồi đứng dậy, phủi phủi hai tay rồi đi về phía trước. John đuổi theo, bắt lấy cánh tay đang đung đưa do quán tính của cô rồi nói, “Đi, anh dẫn em đi ăn, em thích ăn món Ý mà nhỉ? Spaghetti thì thế nào?”
“Ừm.” Cô đáp, giọng không rõ tâm trạng nhưng anh chẳng để tâm lắm.
“Vậy thì đi thôi.” John nói, nắm tay cô kéo đi, bóng hai người dần cách xa thảm cỏ sau lưng. Một ngọn gió thôi qua làm lay động làm những ngọn cỏ nhỏ, hệt như những cánh tay đang vẫy chào.
Ở trong bệnh viện đến chiều, Vũ Tuyết mới bắt đầu lê lết về kí túc xá, trước khi về còn bị Lôi Chấn nhắc nhở, “Sáu giờ chiều có mặt ở nhà tôi.”
Cô cắn răng hậm hực, nhớ đến cú lừa kia liền ảo não không thôi.
Đồ lừa đảo.
Đến trước cổng kí túc xá, cô thấy một anh chàng dáng người cao cao, tóc đen cắt ngắn bay bay trong gió có vẻ lãng tử. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thắt cavat đen, quần dài đen ôm lấy cặp chân thon. Nhìn tổng quát vô cùng có tiềm năng làm thư sinh, chưa kể đến cặp kính gọng đen càng khiến phái nữ dễ dàng chết mê chết mệt.
Anh ta cứ nhìn chằm chằm lên kí túc xá, hình như là hướng về phía tầng cô ở, có lẽ đang đợi ai.
Nếu không phải đang bực tức vì kiếp làm oshin vào lúc sáu giờ chiều, thể nào cô cũng sẽ lại xin số làm quen. Một cực phẩm tiểu mỹ thụ thế kia mà…
Chính vì thế, Vũ Tuyết đi lên phòng mình mà chẳng chút đắn đo.
Mở cửa, mùi thịt kho tàu lấn lướt bay đến. Ra là Lục Nghi đang nấu ăn trong bếp. Do thôi than vãn về cuốn sổ nên Lục đại nhân cuối cùng cũng ‘đại xá khai ân’ chịu liếc mặt cô mà xuống bếp. Cuối cùng thì cái dạ dày cũng được cứu rỗi. Hahaha.
Lục Nghi tóc búi lên cao, mặc áo thun xanh lá cùng quần lửng trắng. Cô khoác tạp dề màu xanh dương có viền trắng. Liếc cái người đang sáp lại gần vì món thịt kho một cái rồi lại quay về với công việc đang làm, con dao trong tay xắt hành điêu luyện nhanh đến khó tin, cô hời hợt “Về rồi à?”
Mắt Vũ Tuyết sáng lấp lánh, thịt ơi thịt à, chúng ta đã chia cắt bao nhiêu lâu rồi. Ôi tình ta, thật là một câu chuyện bi thương như Romeo và Juliet. Nhưng không sao, một lát chị đây sẽ từ từ ‘cưng chiều’ em nhá.
Lục Nghi đang xắt hành và Vũ Tuyết đang tỏ tình với món thịt, đèn neon trên trần khiến căn phòng sáng trưng. Khung cảnh đang yên bình thế thì tiếng bò rống vang lên: “Lục Nghi, ra đây đi, anh sẽ chịu trách nhiệm với emmm!!!”
‘Phập!’
Lục Nghi ngừng xắt hành bằng tiếng một tiếng động nguy hiểm. Răng nghiến kèn kẹt, mắt tóe lửa, cả gân xanh trên thái dương cũng nổi hết cả lên. Vũ Tuyết lo lắng, “Lục Nghi, cậu…”
Trên tay Lục Nghi, dòng chất lỏng đỏ tươi chậm rãi lan ra trên ngón tay cái.
“Bà nó chứ! Thanh Vũ, anh chết ngay với tôi!” Không kìm được chửi tục, Lục Nghi lao ra ban công như một cơn gió.
Đang đông nên vào khoảng giờ này phần lớn mọi người đều đã về phòng tránh rét, mà kí túc xá cũng ở nơi khá yên lặng, tiếng bò rống ấy đã nhanh chóng khiến toàn kí túc xá chú ý. Ai ai cũng ngừng hết việc lại để nghe ngóng. Vào lúc này, máu nhiều chuyện mãnh liệt nổi lên, hừng hực khí thế!
“Thanh Vũ, đầu anh bị lừa đá à?! Thế quái nào theo đến tận kí túc xá? Cút về ngay cho tôi!” Lục Nghi hét lớn, tia lửa bắn về phía con bò vừa rống.
Thân là bạn cùng phòng của Lục Nghi kiêm sinh viên của đại học Z kiêm một đứa con gái, Vũ Tuyết cảm thấy bản thân có trách nhiệm phải đi hóng chuyện. Ông cha ta nói thế nào, biết thêm chẳng bao giờ là thừa cả. Người ta nói tò mò hại chết mèo chứ đâu phải hại chết người, cho nên, một lát thế nào cũng có một giỏ đầy dưa lê!
Cô đi ra ban công cùng Lục Nghi, nhưng để tránh làm người thứ ba cản trở cuộc nói chuyện của hai người, như vậy thì chả mò được tin nào đâu, nên Vũ Tuyết ngồi xuống, vừa vặn để thân mình được che chắn hết. Cô đưa điện thoại lên một chút, chỉnh chế độ quay video.
Còn Lục Nghi lúc này đang nổi nóng, cũng chẳng để tâm lắm Vũ Tuyết đang làm gì.
Sau đây là cuộc trò chuyện giữa hai người:
Con bò đang rống: “Đàn ông con trai có gan làm có gan nhận, đã làm thế rồi thì anh phải biết chịu trách nhiệm chứ!”
Lục đại nhân: “Tôi là con gái còn không đòi anh chịu trách nhiệm, chuyện như thế xảy ra rồi thôi, anh mau đi về đi!”
Con bò đang rống: “Không được, danh dự đàn ông của anh không cho phép!”
Lục đại nhân: “Danh dự cái rắm! Anh ở đây chính là tự làm mất danh dự của mình rồi, danh dự tôi cũng bị anh bôi đen rồi!”
Con bò đang rống: “Nhưng đó là lần đầu…”
Lục đại nhân: “Lần đầu thì mặc xác nó, tôi cũng là lần đầu vậy, tôi không tính toán thì thôi, chúng ta ai đi đường nấy!”
Con bò đang rống: “…”
Con bò đang rống: “Vậy thì…anh không chịu trách nhiệm nữa.”
Lục đại nhân: “Thế thì bấm nút, biến!”
Con bò đang rống: “Anh muốn em chịu trách nhiệm với anh!”
Lục đại nhân: “…Anh có phải đàn ông không vậy! Không có danh dự à! ”
Con bò đang rống: “Em cũng nói rồi đấy thôi, danh dự cái rắm!”
Lục đại nhân: “…”
Con bò đang rống: “Em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh, đó là lần đầu của anh mà!”
Lục đại nhân: “Anh nói dối!”
Con bò đang rống: “Anh không nói dối!”
Lục đại nhân: “Anh mau cút cho tôi!”
Con bò đang rống: “Anh không cút! Anh sẽ đứng đây đến khi nào em chịu trách nhiệm thì thôi!”
Lục đại nhân: “Được, anh không cút chứ gì? Đứng yên đó cho tôi!”
Nói rồi Lục Nghi giậm chân rầm rầm đầy giận dữ đi xuống kí túc xá.
Vũ Tuyết nghe đoạn đối thoại kia mà toát cả mồ hôi. Lần đầu tiên có người khiến Lục Nghi phải tức đến thế. Là cao nhân nào vậy, thật là ngưỡng mộ.
Một lát sau lại có tiếng cãi vã dưới cổng, đến khi dừng hẳn chẳng còn âm thanh nào, Vũ Tuyết mới bấm nút pause rồi rút điện thoại lại. Phù, hên là chưa rớt xuống ban công.
Thảnh thơi mở lại đoạn video, Vũ Tuyết trố mắt nhìn màn hình. Oa, thật là một con bò đẹp trai. Một con bò cực phẩm, một con bò có sức hút chết người, một mỹ bò
Hình như đây là người khi nãy đứng dưới sân nhỉ? Không xin số anh ta thật đáng tiếc. Nhưng mà, đây là con bò của Lục Nghi, mình mà xin số…Nghĩ đến đây cô lại thở phào một cái, hên là chưa làm chuyện dại dột.
Vào phòng, đóng lại cửa bạn công, Vũ Tuyết kiếm ghế ngồi, vừa ngồi vừa bật tivi xem, đợi Lục Nghi về hoàn thành món thịt. Hương thơm trong bếp tỏa ra kích thích vị giác của Vũ Tuyết, nuốt ực một cái, chép miệng, bụng sôi lên cả rồi.
Năm phút, mười phút, hai chục phút, nửa tiếng.
Lục đại nhân vẫn chưa quay lại.
Vũ Tuyết lo lắng đi tới đi lui trong bếp, thi thoảng lại ngó đồng hồ. Bứt rứt nhìn món thịt kho, hình như là chín rồi? Thế bây giờ có nhấc xuống được chưa? Nhưng mà lỡ chưa chín thì sao? Đây là thịt kho của Lục Nghi đó! Cô vẫn còn nhớ rất rõ có lần táy máy phá hư đồ ăn Lục Nghi nấu, kết quả vô cùng thảm thiết, phải đi ăn bờ ăn bụi hàn huyên với mì tôm tận hai tuần liền.
Tất cả là tại con bò! Vũ Tuyết gào thét trong lòng.
Thời gian lại thấm thoắt thoi đưa, còn hai chục phút nữa là đến sáu giờ chiều. Vũ Tuyết kịch liệt đấu tranh tư tưởng trong lòng, là cái dạ dày cô quan trong, hay là kết quả kì thực tập này quan trọng. Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại đau buồn nhìn nồi thịt kho mà nói, “Thịt ơi, chúng ta đành phải chia xa vậy! Tạm biệt!” Cô cắn răng tắt bếp, lỡ lát Lục Nghi không quay lại mà cô cũng chẳng có ở nhà, món thịt hỏng thì chết.
Thay đồ, Vũ Tuyết lại ảo não đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...