Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

Edit: Gà

Chân Triệu Thính Khê cứng đờ, cô ngây ngốc đứng đó.

Từ Thanh Xuyên đành đi đến, nhẹ giọng hỏi: “Không phải em muốn đăng ký sao, không vội hả?”

Triệu Thính Khê chớp chớp đôi mắt to tròn: “Tại sao lại là anh?”

Từ Thanh Xuyên đút hai tay vào túi rồi nhìn thẳng vào mắt cô, “Vậy em muốn ai?”

Triệu Thính Khê: “…”

Cô mơ màng theo anh vào cục dân chính. Phản ứng đầu tiên là trách bản thân tại sao không ăn mặc chỉnh chu rồi mới ra ngoài?!

Máy gọi số vừa hay gọi đến số của họ, Từ Thanh Xuyên đưa giấy tờ cho nhân viên, Triệu Thính Khê cắn môi bối rối.

Từ Thanh Xuyên khều nhẹ tay cô, “Giấy tờ của em.”

“…À.” Cô nhanh chóng lấy giấy tờ ra.

Nhân viên nhìn hai người rồi cuối cùng nhìn sang Triệu Thính Khê, “Cô gái ơi, cô tự nguyện kết hôn đúng không?”

Triệu Thính Khê: “..Hả?”

Từ Thanh Xuyên xấu hổ cười với nhân viên, nhẹ nắm lấy bàn tay Triệu Thính Khê trong tay mình, rồi nói với nhân viên đó: “Thật xin lỗi, vợ tôi hơi khẩn trương, chúng tôi đều tự nguyện kết hôn.”

Ánh mắt của anh dịu dàng, thật sự muốn nhấn chìm người khác trong đó. Bàn tay ấm áp bao bọc tay cô, giây phút đó Triệu Thính Khê cảm nhận rõ ràng, tựa như cặp đôi yêu nhau nhiều năm rồi bước vào thiên đường hôn nhân. Cô khẽ mím môi, gật đầu với nhân viên làm việc một cái.

Thái độ Từ Thanh Xuyên vô cùng nghiêm túc, anh điền ngay ngắn thông tin trên đơn, môi mím chặt, vừa nghiêm nghị vừa trang trọng.

Nhân viên đưa hai tờ giấy đăng ký kết hôn ra, “Chúc mừng anh chị Từ. Hai người ra cửa quẹo phải lên lầu hai, đồng nghiệp của tôi sẽ hướng dẫn việc nuôi dạy con.

Nuôi dạy con????


Triệu Thính Khê trừng to mắt, bây giờ cục dân chính còn mở rộng phạm vi công việc nữa à??

Từ Thanh Xuyên nắm tay thành quyền đặt lên môi ho khẽ, “Vâng…cảm ơn.”

Người phụ trách hướng dẫn là một dì lớn tuổi, làm việc rất thành thạo, hướng dẫn hai người như dây chuyền hoạt động liên tục.

Dì lấy một cái túi giấy dưới bàn đưa cho hai người: “Chúc mừng hai cô cậu, hy vọng sau này cả hai đều tuân thủ kế hoạch dân số của nhà nước, nuôi dạy con nên người. Nhà nước đã chuẩn bị sách hướng dẫn cho cặp đôi mới cưới, còn cả vitamin B11 vân vân..” Dì nói rất lưu loát, nói xong thì nhìn hai người, “Làm thế nào để sinh em bé thì tôi không cần nói nhiều, hai người cứ thực hành nhiều sẽ biết!”

Triệu Thính Khê: “…”

Từ Thanh Xuyên: “…”

Hai khuôn mặt đỏ như trái cà bước ra khỏi cục dân chính vẫn không dám nhìn mặt nhau.

Từ Thanh Xuyên thoáng nghiêng đầu nhìn sang, “Có muốn đi ăn cơm không?”

Triệu Thính Khê cúi đầu dùng chân vẽ vòng tròn trên đất, “Không cần đâu, tài xế sắp đến đón em rồi.” Cô liếc trộm anh một cái, ấp úng nói: “Ừm, hôm nay cảm ơn anh nhé.”

Từ Thanh Xuyên thấp giọng “Ừm” một tiếng, “Không sao cả, anh không bị tổn thất gì.”

Triệu Thính Khê nghi ngờ hỏi: “Thang Nghê tìm cho em một người làm nghề hiệu ứng mà, sau đổi thành anh vậy?”

“Em bảo là Lệ Tuế Dương à? Hôm qua anh có giao cho cậu ta chỉnh gấp một video, chắc giờ vẫn đang tăng ca ở Cửu Nghiệp, vừa hay anh rảnh nên đi thế cậu ta.” Từ Thanh Xuyên đáp.

Hóa ra là thế, Triệu Thính Khê vô cùng vui vẻ, cô chợt nhớ ra gì đó nên hỏi: “Anh làm vậy nếu gia đình anh biết thì họ có không vui không?”

Vẻ mặt Từ Thanh Xuyên vẫn như thường, “Chuyện của anh do anh làm chủ.”

Tâm tình của Triệu Thính Khê rất tốt, đôi mắt cong cong. Tài xế lái xe đến dừng trước mặt cô, cô vẫy tay với Từ Thanh Xuyên, “Vậy…em đi trước nhé?”

Từ Thanh Xuyên đưa túi giấy cho cô, nhẹ giọng nói: “Bà Từ ơi, em quên cầm đồ này.”

Tai Triệu Thính Khê nóng lên, cô liếc nhìn dòng chữ “Hướng dẫn dạy dỗ con cái” to đùng trên túi giấy thì vô cùng kháng cự, “Đưa em làm gì?”


Từ Thanh Xuyên nhíu màu, “Vitamin B11 cũng không phải cho…”

“Được rồi được rồi!” Triệu Thính Khê ngắt lời anh, cầm lấy túi giấy rồi chạy vào trong xe.

Người này đang cố ý mà!

**

Triệu Thính Khê làm xong thủ tục đăng ký kết hôn thì đi đến đại sứ quán nộp hồ sơ và xin đổi lại quốc tịch.

Buổi phỏng vấn nhanh chóng diễn ra, Triệu Thính Khê cầm giấy chứng nhận tạm thời thì cảm kích vô cùng.

Năm ấy khi mẹ cô bình phục sau vụ tai nạn thì bắt đầu làm thủ tục nhập học cho Triệu Thính Khê, để thuận lợi nhập học, An Tâm đã tự tiện đổi quốc tịch của cô. Vì thế hai mẹ con đã cãi nhau một trận thật to, một khoảng thời gian dài hai người đều không nói chuyện với nhau.

Bây giờ cầm tờ giấy nhỏ trong tay cuối cùng cô không còn cảm thấy mình là một cô gái không nơi nương tựa nữa rồi.

Cô đã về nhà, mang theo sự kiêu ngạo và lòng nhiệt tình.

Đêm đó cô đăng bài lên tài khoản Weibo đã lâu không đăng nhập: Triệu Thính Khê là người Trung Quốc. Đính kèm một tấm ảnh giấy chứng nhận.

Đến đây mọi suy đoán liên quan đến quốc tịch của Triệu Thính Khê mới lắng xuống, Tia Sáng Rực Rỡ tiếp tục được quay.

Tài xế đưa Triệu Thính Khê về khách sạn của đoàn phim. Trước cửa khách sạn đứng đầy người, cầm đủ loại hành lý lớn nhỏ.

Vệ Ưu Tuyền lạnh lùng ra khỏi khách sạn, đúng lúc gặp được Triệu Thính Khê đang định vào trong, hai người đều ngạc nhiên.

Triệu Thính Khê là người phản ứng trước, “Ồ, cô Vệ muốn tìm việc khác sao?”

Vệ Ưu Tuyền trừng cô, không chịu yếu thế trả lời: “Triệu Thính Khê cô đừng đắc ý lâu, cô nghĩ rằng giải thích được chuyện quốc tịch thì không còn việc gì khác à? Thật buồn cười, cô muốn bước chân vào nhà họ Tiêu cũng phải hỏi xem dì Từ có đồng ý không đấy!” Dứt lời cô ta bèn đạp giày cao gót bước lên xe.

Triệu Thính Khê híp mắt, cô đã sớm nghi ngờ việc vạch trần quốc tịch này cho nhà họ Vệ làm, Vệ Ưu Tuyền nói thế thì càng xác định. Cô không biết từ khi nào mình đã thành chấp niệm của Vệ Ưu Tuyền, bây giờ tình hình thế này cũng chẳng phải như ý muốn của cô ta.


Triệu Thính Khê nhín chút thời gian nói chuyện với đạo diễn, hỏi vì sao Vệ Ưu Tuyền rời đi. Đạo diễn cười qua loa, nói nhà đầu tư không hài lòng với diễn xuất của cô ta nên đổi người mới.

Nhà đầu tư…

Ý kiến này của anh Từ chắc luôn.

Cuối tháng mười hai là sinh nhật của bố cô Triệu Bỉnh Toàn, Triệu Thính Khê xin đoàn phim nghỉ hai ngày để về nhà chuẩn bị đồ cúng cho ông.

Trước khi đi cô gọi điện cho Triệu Cảnh Thần hỏi có cần mang giúp cậu gì không. Triệu Cảnh Thần nghĩ ngợi rồi thở dài nói: “Được rồi, chị dẫn em về cùng nhé?”

Triệu Thính Khê liên tục hỏi: “Chẳng phải em chưa được nghỉ sao, em không đi học về nhà làm gì hả?”

Triệu Cảnh Thần: “Không sao đâu, bây giờ đang là kỳ cuối, em không có lớp nữa rồi. Hơn nữa em muốn hiếu thuận về cúng viếng bác mà.”

Triệu Thính Khê giật giật khóe miệng, “Đừng nói nhảm với chị, trước đây chị chưa từng thấy em viếng mộ bác! Đã xảy ra chuyện gì hả nói mau.”

Triệu Cảnh Thần lầm bầm, “Đúng thế, em cảm giác bố mẹ em dạo này sao sao á.”

“Chú thím?” Triệu Thính Khê hỏi: “Họ thế nào?”

Triệu Cảnh Thần chép miệng, nhỏ giọng nói: “Mấy nay mẹ em luôn gọi cho em, cứ ấp a ấp úng, hỏi em ở một mình có cảm thấy cô đơn không, hỏi em có yêu thương gia đình nữa không, có yêu thương bà và bố nữa không.”

Triệu Thính Khê: “…Đúng là không phải tính cách của thím.”

“Đúng chứ?” Triệu Cảnh Thần đã tìm được người đồng cảm, “Còn bố em nữa, hôm qua gọi video call với em, nói gì mà cả đời này ông không để mẹ em được hạnh phúc, bảo em phải đối xử tốt với mẹ, chị thấy chưa!”

Triệu Thính Khê kinh ngạc, “Ý em là họ…”

Triệu Cảnh Thần bi thương gật đầu, “Có thể họ không vượt qua được nữa, nói không chừng giờ đang cãi nhau đòi ly hôn ấy, em phải về nhà một chuyến. Những ngày gần đây em đều nghĩ đến chuyện này nên chẳng còn tâm tư học hành gì cả.”

Triệu Thính Khê đau lòng xoa đầu em trai, rồi đồng ý luôn.

Tài xế lái xe đưa hai người về huyện Vị. Trên đường đi Triệu Cảnh Thần hỏi: “Chị ơi, mấy ngày trước có người đào vụ quốc tịch của chị, chị đã giải quyết chưa?”

Triệu Thính Khê cười cười, “Người bạn nhỏ à, em âm thầm theo dõi chị sao?”

Triệu Cảnh Thần xụ mặt, “Chị có thể đứng đắn chút không?”


“Được rồi, đã xong cả.” Triệu Thính Khê dựa vào ghế.

Triều Cảnh Thần tò mò hỏi, “Chuyện này chắc khó giải quyết lắm, chị làm thế nào vậy? Em thấy chị đổi quốc tịch còn dễ hơn bọn em đổi chuyên ngành nữa.”

Triệu Thính Khê lập tức ngồi thẳng dậy, “Em muốn đổi chuyên ngành à? Chuyển ngành gì nhỉ? Ngành marketing?”

“Ôi trời!” Triệu Cảnh Thần không muốn nói nữa, “Vừa rồi em chỉ lấy ví dụ thôi, chị đang phân tán suy nghĩ của em đó à. Chị mau nói cho em biết chị làm thế nào vậy.”

Triệu Thính Khê chột dạ lườm cậu một cái, “Bố mẹ sắp ly hôn rồi mà em còn tâm tư quan tâm chuyện ngoài à!”

Triệu Cảnh Thần: “…”

**

Gần đến tết nguyên đán, Dần Thành lại có thêm một trận tuyết rơi. Hôm nay Trâu Cần hẹn Từ Thanh Xuyên đi uống rượu.

“Đây là quán nhà cậu mới mở hả? Rất biết thường thức.” Từ Thanh Xuyên đi vòng quanh quán, bình luận đúng trọng tâm.

Trâu Cần than thở, chỉ vào người phụ nữ ở quầy bar: “Bà chủ ở kia kìa, tớ chỉ muốn mua lại quán này, nhưng người ta luôn từ chối. Trả giá cao cũng không giải quyết được, cậu đừng nhắc nữa!”

Hai người chọn một bàn nhỏ rồi ngồi xuống, Từ Thanh Xuyên liếc nhìn anh ấy: “Cậu muốn mua lại quán hay muốn mua luôn người?”

Tâm tư Trâu Cần bị đâm trúng, vẻ mặt phơi phới, “Cậu biết nhiều ghê!” Anh ấy đến gần, “Tớ nói này, cậu kết hôn thật hả? Chuyện gì vậy!!”

Từ Thanh Xuyên cười, “Tớ đâu phải trẻ vị thành niên, kết hôn là chuyện bình thường thôi mà?”

Trâu Cần vẫn còn ngạc nhiên, “Là người xem mắt với tớ, mối tình đầu của cậu đúng không?”

Từ Thanh Xuyên gật đầu.

Trâu Cần giơ ngón cái lên, “Đỉnh lắm!”

Từ Thanh Xuyên nhấp một ngụm rượu, nói: “Thật ra không phải như cậu nghĩ đâu. Cô ấy cần khôi phục lại quốc tịch, nên tìm một người Trung Quốc kết hôn là biện pháp nhanh nhất, nên tớ…”

Trâu Cần tiếp lời: “Nên cậu xả thân làm việc nghĩa à?? Không phải, anh trai à, trong ấn tượng của tớ cậu không phải người…thích xen vào chuyện của người khác đúng không? Hai người đang làm gì? Kết hôn giả đó! Chờ qua một thời gian thì ly hôn sao? Cậu là thanh niên tốt luôn làm điều tích cực chớp mắt đã thành tên đàn ông cặn bã, khủng khiếp thế!”

Từ Thanh Xuyên cúi đầu nghe anh ấy suy đoán, cổ tay anh nhẹ nhàng chuyển động, rượu trong ly xoay vòng. Qua một lúc lâu anh mới chậm rãi nói: “Tớ là nhà giáo nhân dân, chưa bao giờ lừa gạt ai.” Anh ngước mắt nhìn Trâu Cần, “Nên tớ sẽ không bao giờ kết hôn giả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui