Ngây thơ! Quá ngây thơ!
Đã sắp tốt nghiệp đại học, sao lại cáu kỉnh giống như một đứa trẻ, không phân bua, đã quay đầu bước đi?
Hạ Hiểu Úc trên đường về nhà, không biết đã ra sức mắng bản thân ở trong lòng biết bao nhiêu.
Cô không ngồi xe buýt, cũng không có đi xe điện ngầm. Từ sau khi chạy trối chết khỏi khoa xây dựng, cô theo bản năng không muốn nhìn thấy Du Chính Dung, cho nên ven theo tiếng ồn ào huyên náo từ con đường lớn mà đi về nhà.
Ngốc chết mất! Vì sao lại ngốc như vậy!
Điều làm cô khó hiểu nhất là, bản thân vì sao lại để ý như vậy?
Chỉ là liếc mắt nhanh một cái, cũng đủ để khiến cho cô toàn thân phát run, đầu óc đột nhiên dừng lại suy nghĩ, thầm muốn lập tức biến mất ngay bây giờ!
Ánh mắt cô trống rỗng nhìn về phía trước, chỉ nghe thấy bên tai tiếng ầm ầm lớn, đều là âm thanh đang ra sức mắng chửi bản thân. Đợi đến gần hai giờ sau, chân của cô bắt đầu mỏi nhừ, bàn chân cũng âm ỉ đau, Hạ Hiểu Úc mới ngẩng đầu, chợt phát hiện trời đã tối hẳn.
Mà cô đã tới gần nhà của mình.
Từ xa nhìn thấy căn nhà một màu tối đen, hốc mắt của cô đột nhiên nóng lên.
Cô rất hi vọng khi về đến nhà, có thể thấy một ngọn đèn sáng đang đợi cô.
Không cần một căn nhà lớn như thế, không cần nằm ở vị trí tốt như thế, những thứ này đều không quan trọng, cô mong muốn chỉ là một chút ấm áp, một chút hơi ấm con người, khỏi phải một mình trải qua sự cô đơn vào đêm khuya.
Cô muốn về nhà.
Nhưng mà, sau khi cha mẹ cô ly hôn, mẹ nhiều lần ra vào bệnh viện, sau đó mất đi, cô luôn phải đối mặt, đó chỉ là một gian ngục tối tăm lạnh lẽo, vốn không phải nhà của cô.
Toàn thế giới cô đơn cùng hối tiếc hình như đều chọn hôm nay mà tập kích cô, cô lê bước về phía cửa, lấy chìa khóa trong túi ra, cô mệt mỏi thầm nghĩ muốn lập tức nằm lên giường, cố gắng ngủ cho qua thời gian.
“Cuối cùng đã trở về?” Một tiếng nói trầm lãnh làm cô giật cả mình.
Người dựa ở cửa, 2 tay khoanh ở trước ngực, dáng vẻ tuy rằng nhàn rỗi nhưng vẻ mặt Du Chính Dung rất nghiêm túc, đang lạnh lùng nhìn thẳng cô, ánh mắt sắc bén gần như muốn xuyên qua cô.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Hiểu Úc, chính là muốn chạy trốn.
Không muốn gặp anh! Không muốn nói chuyện với anh!
Đáng tiếc lúc này đây, Du Chính Dung động tác so với cô còn nhanh hơn. Cô chần chờ đang muốn lui lại, anh lập tức tiến lên ngăn cản cô, nhanh nhẹn giống như con báo đang săn mồi.
“Muốn đi nữa sao?” Tức giận của anh đã không cách nào kiềm chế lại. “Em có biết anh chờ em ở đây đã bao lâu rồi không?”
Hai tay bị hai tay của anh nắm lại thật chặt, Hạ Hiểu Úc biết bản thân thoát không được, hơn nữa đã mệt mỏi quá đỗi, cho nên im lặng nhìn Du Chính Dung lấy chìa khóa đi mở cửa, sau đó, bị anh nửa kéo nửa ôm mà tiến vào trong nhà.
Mãi cho đến bị đẩy ngồi xuống sofa, cô cũng chỉ là co người lại, để ình chìm vào sự mềm mại của tấm da sofa, không nói cũng không cười.
Du Chính Dung tuy rằng một bụng tức giận, nhưng là nhìn cô như vậy, bao nhiêu tức giận cũng đều bỏ qua một bên, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Em đã đi đâu? Vì sao trễ như vậy mới trở về?” Giọng của anh so với lúc chất vấn ở trước cửa đã dịu dàng hơn rất nhiều, đưa tay vén những sợi tóc lộn xộn của cô qua sau gáy, kiên nhẫn hỏi: “Anh từ năm giờ đã chờ cho tới bây giờ, suýt chút nữa đã đi báo cảnh sát, em có biết hay không?”
“Anh chờ em làm gì? Không phải cùng mỹ nữ đi ăn cơm sao?” Hạ Hiểu Úc cúi đầu nói.
Du Chính Dung nghe xong, cơn giận kiềm chế lại bắt đầu bốc lên.
“Anh không biết em đang nghĩ cái gì, nhưng mà, em hãy nghe cho kỹ, Lâu tiểu thư chính là phóng viên, cô ấy đang viết một loạt đề tài thảo luận về phương diện làm báo, cùng với kế hoạch nghiên cứu của anh đúng lúc có liên quan, cho nên thường đến tìm anh. Đây không phải lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng, tóm lại, chỉ có như vậy mà thôi!”
Kỳ thật Du Chính Dung không xác định cô rốt cuộc nghe thấy không, bởi vì, vẻ mặt của cô vẫn thản nhiên, có chút cô đơn, hoàn toàn không có thay đổi gì.
Anh nhịn không được lại duỗi tay cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, thất bại lắc lắc,“Em có nghe thấy không?”
“Nghe thấy được.” Cô thấp giọng trả lời, vẫn là không nhìn anh.
Giữa hai người như tồn tại 1 bức tường vô hình, càng ngày càng cao, anh tốn rất nhiều thời gian mới phá được lòng phòng bị, dường như lại lần nữa trở lại trước mặt anh.
Hạ Hiểu Úc lùi về góc mà anh không chạm tới, tuy rằng người đang ở trước mặt anh, nhưng bộ dạng của cô giống như lại cách xa nghìn dặm.
Anh không cho phép cô lại trở về làm một cô gái im lặng, có một chút mất mát cùng cô đơn, anh muốn khi ôm cô vào trong ngực, là một tiểu mỹ nhân vì ngượng ngùng mà nổi giận.
Cho nên, anh tức giận cùng sốt ruột, vội vàng nhanh chóng thay đổi.
Khi anh bất thình lình ôm lấy Hạ Hiểu Úc, cô thất thanh hô khẽ 1 tiếng, sau đó cô bị động mà mặc anh xâm lược, không giãy dụa cũng không kháng cự lại.
Cô càng như vậy, Du Chính Dung lại càng nóng hơn. Nụ hôn của anh không khống chế được mà cuồng dã hơn, đầu tiên là tàn sát bừa bãi đôi môi dịu dàng của cô, sau đó một đường xuống cằm, xuống cổ, hung hăng mà để lại ký hiệu thuộc quyền sở hữu.
“A!”
Khi răng của anh lướt đến bên gáy mềm mại của cô, áo sơmi của cô đột nhiên bị xé ra, cúc áo rơi xuống thảm, Hạ Hiểu Úc nhịn không được lại lần nữa kinh hô ra tiếng.
“Đau à?” Du Chính Dung nhả ra, ngẩng đầu nhìn cô, “Anh tưởng rằng em quyết định không mở miệng chứ.”
Cô bướng bỉnh mà quay đầu đi, không muốn đối mặt với anh.
Biết rõ là cô đang giận lẩy, Du Chính Dung lại hận cô thái độ không chịu hợp tác. Cô luôn có thể kéo được bề ngoài nho nhã chín chắn của anh xuống, thay bằng các loại cảm xúc của thiếu niên, bất kể là phẫn nộ, mất bình tĩnh hay là xúc động muốn âu yếm, không thể nào kiềm chế.
Cố ý muốn ép cô phải đáp lại, Du Chính Dung lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, càng hôn càng sâu, dường như muốn đem cô toàn bộ nuốt vào, còn không tha mà khẽ gặm môi dưới của cô, đầu lưỡi non mềm của cô……
Ở dưới thân anh, Hạ Hiểu Úc bắt đầu run rẩy, cô chịu hết nổi, nhịp tim cùng hô hấp đều đập nhanh giống như là vừa chạy đuaMarathon.
Bàn tay to của anh không chút do dự mà phủ lên bộ ngực đẫy đà kia, cách nụ hoa là chiếc áo ngực tơ tằm, chầm chậm mà vân vê lấy nó. Da thịt nhạy cảm bởi sự va chạm cọ xát của bàn tay to, giống như có một dòng điện chạy qua khiến cho Hạ Hiểu Úc không yên mà giãy dụa, bắt đầu nhẹ nhàng rên rỉ.
“Không nên dùng sức như vậy…”
“Em có biết anh muốn làm chuyện này bao nhiêu lâu rồi không?” Du Chính Dung bản thân giống như hoàn toàn thay đổi, mắt kính của anh rớt ở bên sofa, trong đôi mắt sáng ngời bừng lên ngọn lửa dã tính đang thiêu đốt, giống như có thể làm người ta bị bỏng. Thanh âm của anh khàn khàn mà trầm thấp, ẩn chứa sự nguy hiểm, giống như anh căng quá chặt, đè cơ thể cô gần như không thể hô hấp, cũng làm cho Hạ Hiểu Úc mê muội mà sợ hãi.
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà.” Anh cắn cánh môi hơi hơi sưng đỏ của cô, “Anh muốn em chấp nhận anh! Anh muốn em chấp nhận tình cảm của anh đối với em, khát vọng đối với em! Anh không muốn chờ đợi nữa!”
Vì thế, áo bị xé, quần jean cũng bị cởi ra, cô một thân thanh xuân làn da mềm mại, rất nhanh, đã bị ôm vào trong ngực nam tính như cũ.
Thứ cứng rắn tượng trưng cho dục vọng của anh, không chút khách khí mà để giữa bắp đùi của cô.
Giờ phút này, anh gần như bị sự ham muốn cô mà khiến cho đầu óc mê muội.
Anh muốn dạy bảo cô thật tốt, cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều hoàn toàn thuộc về một người đàn ông là như thế nào; Anh muốn cô không cần nghi ngờ gì mà trở thành người của anh, cũng sẽ không bao giờ đem người đàn ông khác xuất hiện trước mặt anh, sẽ không bao giờ không hiểu mà ghen với anh vì người phụ nữ khác –
Ghen?
Khi Du Chính Dung nghĩ câu này thì dùng răng tra tấn nụ hoa mềm mại của cô, cô kịch liệt run rẫy, hai chữ này đột nhiên bổ vào dục vọng gần như đã bị che mờ trong đầu của anh.
Anh như thế nào có thể quên, Hiểu Úc cũng không phải phụ nữ đã ba mươi tuổi, cô với anh tuyệt đối không thể so với nhau, cô vẫn là cô gái nhỏ mới nếm thử mùi vị tình yêu a!
Cô đang ghen! Cho nên mới kỳ lạ như vậy!
Điều này chứng tỏ cô đã để ý anh, để ý đến…… Chỉ liếc mắt một cái thấy anh và phụ nữ khác cười nói cùng một chỗ, liền chịu không nổi.
Nhận ra được điểm này, Du Chính Dung cả người ngẩn ngơ vài giây.
Sau đó, anh đem mặt chôn ở trước ngực đẫy đà của cô, bắt đầu nở nụ cười.
“Hiểu Úc, anh yêu Hiểu Úc nhất.” Cơ thể anh đang căng thẳng rồi đột nhiên thả lỏng, hai tay vẫn như cũ mà ôm chặt lấy cô, nhưng vừa mới tấn công hừng hực vội vàng cuộn trào mãnh liệt, đột nhiên biến mất gần như không còn, chỉ còn lại sự mềm mại gần như muốn hòa tan trong cô.
Sự thay đổi này quá mức nhanh chóng, Hạ Hiểu Úc chỉ có thể mở to đôi tràn ngập sương mù, không hiểu được khuôn mặt tươi cười của anh.
“Em đang ghen, đúng không?” Anh hôn lên chóp mũi của cô, “Trời ạ, anh lại có thể như vậy mà không nhận ra, thật uổng công anh từng làm thầy giáo của em.”
Giọng điệu sủng ái như vậy, giống như người lớn đang dỗ một đứa bé vậy.
Cô còn đang khẽ thở gấp, trên khuôn mặt trái xoan hồng lên, lúc này có một chút oán giận, con ngươi di chuyển, trước hành động giận dữ đầy xinh đẹp quyến rũ làm Du Chính Dung càng thêm say đắm.
So với bộ dáng lạnh nhạt lúc đầu, quả thực là khác xa một trời một vực.
“Ghen thì thế nào?” Hạ Hiểu Úc hai tay dùng lực, muốn tránh ra khỏi cái ôm ấm áp nhưng cứng rắn của anh. “Dù sao em cũng chỉ là một con bé, rất ngây thơ lại cũng không hiểu chuyện…… Vậy anh sao không đi tìm người khác đi?”
Du Chính Dung cười trầm xuống, anh hôn lên vành tai nho nhỏ của cô, cố ý trêu đùa hỏi: “Anh đi tìm người khác, vậy em làm sao bây giờ?”
“Em cũng đi tìm…… Ai nha!”
Cô bị trừng phạt là vành tai đau đớn một chút, anh cắn cô một cái.
“Em dám, liền thử xem xem.” Anh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, giọng nói chứa đầy uy hiếp.
Hạ Hiểu Úc trầm mặc. Cô chậm rãi nhận ra, trái tim của mình tâm đã không còn tự do nữa.
Cô quả thật không dám, cũng không thể đẩy anh ra, quay đầu rời đi.
Cô không bao giờ còn cô độc nữa, sự phòng bị của Hạ Hiểu Úc không cần nữa, bởi vì cô rất để ý.
Sau khi cảm xúc hai người đã ổn định một chút, cuối cùng Du Chính Dung mới chịu buông cô ra.
Nhưng mà vẫn là không cho cô rời khỏi, ngồi ở trên sô pha, dứt khoát mà đem cô ôm vào trong ngực
Khuôn mặt tuấn tú mỉm cười hài lòng, khẽ hôn lên tóc của cô, trán của cô. Biết Hạ Hiểu Úc luôn luôn kín đáo, cũng đặt biệt không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, cô hôm nay đã có phản ứng mãnh liệt như vậy, chứng minh trong lòng cô, vị trí của anh quan trọng như thế nào……
Sau khi hiểu rõ được điều này, toàn bộ sự tức giận vào đêm nay của Du Chính Dung đều tan thành mây khói.
“Em đã ghen, anh thật cao hứng nha.” Anh dịu dàng dỗ dành cô, “Ngoan, đừng làm mất hứng như vậy được không? Anh đã giải thích, cô ấy cùng anh chỉ là quan hệ công việc thôi, cái khác, cái gì cũng không có.”
“Em không có mất hứng.” Cô lắc đầu ở trong lòng anh, tránh khỏi cái ôm của anh, nhặt lên áo sơ mi bị vứt ở một bên vừa bị xé lúc nãy, sau khi mặc vào, tuy rằng cúc áo đề bị văng mất, nhưng tạm thời có thể xem như che lấp được cảnh xuân.
Trên gương mặt trái xoan kia, vẻ đỏ ửng vì tình cảm mãnh liệt đã rút đi, chỉ còn lại vẻ mặt thản nhiên và ánh mắt đang trốn tránh, làm cho Du Chính Dung lo lắng.
Anh một lần nữa đưa tay ôm chặt cô, “Vậy em đang suy nghĩ cái gì? Nói cho anh nghe có được không?”
Nên nói như thế nào đây? Hạ Hiểu Úc chần chờ.
Nói về quá khứ bi thảm? Nói chính mình vô dụng? Hay nói lòng này đã rơi vào tay giặc?
Đáy lòng cô đầy bất an cùng sợ hãi, có thể nói với anh được không?
“Em……” Vùi mặt trong trong lòng anh, Hạ Hiểu Úc khó khăn mở miệng, vụng về mà nói dối lý do, “Ta không có tức giận, cũng không có trách anh, em chỉ là muốn đi một mình, suy nghĩ vài chuyện mà thôi.”
“Một mình? Không cho phép, sau này khi nào em muốn đi, thì để anh đi cùng em.”
Giọng điệu của anh tuy rằng dịu dàng nhưng bá đạo, tràn ngập ý muốn chiếm hữu.
Người khác nghe xong có thể sẽ thấy bất mãn, nhưng nghe vào tai Hạ Hiểu Úc lại có cảm giác khác.
Kết quả tự do của cô không phải là sau khi đã lựa chọn, mà là bởi vì do đủ nguyên nhân mà bị bắt lớn lên, bị bắt chăm sóc cho bản thân, tận sâu trong lòng, cô vẫn là mong muốn có người quan tâm cô, che chở cô, cưng chiều cô như một đứa bé, bù đắp lại cô bị lơ là nhiều năm, từ đầu đến cuối thiếu đi ấm áp không trọn vẹn.
Du Chính Dung dường như là kết hợp toàn bộ những mong muốn của cô, điều kiện tốt, lại chân thật, thật lòng với cô, quan trọng nhất là, người theo đuổi anh rất nhiều, nhưng ngay từ đầu liền chú ý cô.
Nhưng là cũng bởi vì như vậy, Hạ Hiểu Úc từ đầu đến cuối đều có một chút không xác định.
Tựa như khi mộng đẹp trở thành sự thật, ngược lại lại mơ mơ hồ hồ, không thể tin được giống như thế a.
“Vẫn còn không vui?” Du Chính Dung đối với sự trầm mặc của cô cảm thấy sốt ruột, vắt óc muốn dỗ cô vui vẻ. “Nếu không thì anh mỗi ngày cùng em đi ăn cơm chiều, ăn xong đi ra ngoài dạo một chút, được không? Chính là có đôi khi anh công việc xoay không kịp, hoặc là có tiệc, dường như có một chút phiền phức.”
Cô lắc đầu, “Em biết anh bề bộn nhiều việc, không cần như vậy.”
“Này, sau này có người phụ nữ khác giống như Lâu tiểu thư vậy tìm anh ăn cơm, đều dẫn em đi theo nha? Chỉ cần em không chê nhàm chán, chủ đề bọn anh thảo luận đều rất khô khan.”
Cô vẫn là lắc đầu.
Giữa hai người, trầm mặc một lúc lâu.
“Hiểu Úc, em không thể luôn như thế này.”
Du Chính Dung để cho cô thoát khỏi cái ôm của mình, ngồi lên cái ghế sofa đơn xa hơn một chút.
Tuy rằng cặp đùi đẹp nhẵn bóng thấp thoáng sau lớp áo sơ mi khiến cho anh phân tâm, nhưng mà anh cố gắng kiềm chế tâm tư cuồng dã, gương mặt tuấn mỹ mang vẻ mặt nghiêm túc.
“Em luôn một mực từ chối, mà anh lại luôn ép em, như vậy thì không thể thực hiện được.” Anh cười khổ một chút. “Chúng ta đã ở cùng một chỗ, em vẫn là không muốn hợp tác, không muốn đem tâm sự nói cho anh biết, luôn là một mình anh độc diễn, với tình hình như vậy không giúp được gì cả.”
Hạ Hiểu Úc thấp đầu, ngón trỏ nhẹ nhàng mà vẽ trên đầu gối của mình, không nói một câu nào mà chỉ lắng nghe.
“Em tuổi còn nhỏ, lại không có nhiều kinh nghiệm hẹn hò một cách nghiêm túc, dường như lúc bắt đầu có thể có một chút nhút nhát; Nhưng mà chúng ta không thể như vậy suốt cả đời, đúng không? Em thỉnh thoảng cũng nên bắt chước mà trưởng thành, theo anh mà học cách hợp tác, không thể luôn cáu kỉnh giống như đứa bé như vậy, phát cáu rồi lại giải quyết, anh cũng sẽ mệt nha, Hiểu Úc.”
Ba chữ “suốt cả đời” làm cho ngực Hạ Hiểu Úc giống có dòng điện nhẹ chạy qua.
Anh là thuận miệng nói mà thôi, hay là thật sự muốn sống suốt đời cùng cô?
Cô có thể tin tưởng không? Hay là sau khi tin tưởng lại thất vọng thật nhiều?
Không hổ là thầy giáo, nói đến đạo lý thì rõ ràng đâu ra đấy, mà Hạ Hiểu Úc giống như học trò ngoan, ngoan ngoãn ngồi nghe dạy bảo.
Chẳng qua cô sớm đã không phải học trò của anh.
Cho nên cô mở miệng.
“Anh vì sao phải oan ức như vậy?” Cô không có ngẩng đầu, cho nên anh cũng không nhìn thấy vẻ mặt bi thương của cô. “Em không muốn anh đuổi theo em, không có xin anh ở cùng một chỗ với em. Nếu như em ngây thơ, lại tùy hứng như vậy, anh có thể đi tìm người phụ nữ trưởng thành hơn.”
Cô một mặt nói, mặt khác trong ngực liền vang lên một tiếng thét chói tai.
Đây không phải là điều cô muốn nói! Cô hoàn toàn không muốn làm cho anh tức giận, làm cho anh khó xử! Cô không muốn anh rời đi, đi tìm người khác!
Không muốn!
Nhưng mà vì sao mở miệng lại nói ra những lời làm tổn thương người khác như thế này?
Khuôn mặt tuấn tú của Du Chính Dung trở nên cứng ngắc, lạnh giá giống như đá cẩm thạch được khắc ra, mà trả lời của anh cũng giống như là từ hầm lạnh mà truyền ra, từng chữ từng chữ lạnh như băng.
“Nói như vậy, hoàn toàn chứng minh em không muốn trưởng thành, hơn nữa, tuyệt không muốn trưởng thành.” Anh một chữ một chữ nói, “Anh nghĩ muốn dẫn em bước ra từ trong ngõ cụt, muốn làm cho em vui vẻ, muốn dẫn em ra nhìn xem thế giới bao la, nhưng mà em không muốn, từ đầu đến cuối luôn bài xích, muốn anh làm sao bây giờ?”
Chỉ cần ôm em, nói anh sẽ yêu thương em cả đời, sẽ không bởi vì ốm đau, vì người phụ nữ khác mà rời khỏi em, khiến cho em cô đơn một mình……
Trong lòng Hạ Hiểu Úc đem hết toàn lực hò hét thỉnh cầu như vậy, nhưng mà bề ngoài của cô, lại chỉ là nắm chặt tay, bướng bỉnh mà không nói một tiếng.
Mở miệng lúc này cô sẽ lập tức sụp đổ, cũng sẽ không thể quay về trước đây nữa. Cô nhất định sẽ vứt bỏ tự tôn mà khóc, cầu xin anh, làm bản thân trở nên không có giá trị, người phụ nữ bé nhỏ không đáng kể.
Giống như mẹ của cô.
Sau đó, oán hận cùng hối tiếc không ngừng ăn mòn cô, làm cho tâm tình vui vẻ cùng thân thể khỏe mạnh của cô cùng nhau bị phá hủy.
Nắm tay của cô càng chặt, toàn thân bắt đầu phát run.
Du Chính Dung thất vọng và đau lòng, lúc này đây, không có phát hiện vẻ ngoài buông thả của cô đã che giấu đi sự yếu đuối.
“Có lẽ là anh quá sốt ruột, nóng lòng như vậy.” Cuối cùng, sau khi anh hít sâu vài lần, thản nhiên mà đưa ra kết luận, “Cho em nhiều áp lực như vậy, thật sự rất có lỗi, anh trước tiên để cho em một mình yên tĩnh vậy.”
Sau đó, anh đi.
Quen biết lâu như vậy, mỗi lần khi anh phải rời khỏi, luôn muốn quấn lấy cô rồi lại ôm hôn, lưu luyến không rời nửa ngày, hết lần này đến lần khác sau khi xác định lần sau khi nào gặp lại, mới chịu rời đi; Mà lần này, anh cái gì cũng chưa nói, im lặng mà lạnh nhạt mở cửa đi ra ngoài.
Phòng khách to như vậy, lúc này trở nên lạnh lẽo dị thường.
Hạ Hiểu Úc giống như pho tượng, từ đầu đến cuối giữ nguyên tư thế như vậy, đến khi toàn thân cứng ngắc, mà trong đầu cô, chính là không ngừng không ngừng quanh quẩn thân ảnh khi anh rời đi, và vấn đề có gạt như thế nào cũng đều không đi –
Nếu như cuối cùng đều là một người, đều là kết thúc như vậy, vì sao phải trải qua nhiều quãng thời gian ngọt ngào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...