Mới vừa rồi anh còn
không nhìn thấy, đi theo ở đằng sau cảnh sát là một người phụ nữ xinh
đẹp đang mang thai, thoạt nhìn rất mau sẽ đến ngày sinh. Cảnh sát ở
phòng khách nhìn chung quanh một vòng, nói với người phụ nữ có thai:
“Không có gì khác thường.”
Người phụ nữ có thai không tin nói: “Mới vừa rồi tôi rõ ràng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hét.”
Cố Uyên lần nữa thấy buồn cười, thì ra là tiếng hét “thê thảm” của Từ Du
Mạn dẫn tới. Chỉ là anh đồng thời còn có chút vui mừng. Xem ra còn có
rất nhiều người quan tâm đến Mạn Mạn. Mấy cảnh sát đang định tiến vào
phòng ngủ của Từ Du Mạn, tiến thêm một bước kiểm tra thì chuông cửa lại
vang lên. Cố Uyên muốn đi mở cửa, nhưng cảnh sát ngăn anh lại, không để
cho anh ra mở cửa. Coi anh là người bị tình nghi, sợ anh thừa dịp mở cửa chạy trốn? Thật là mấy anh cảnh sát đáng yêu. Nếu như anh là nghi phạm, còn có thể ung dung như vậy đứng ở chỗ này xem bọn họ kiểm tra sao? Một người trong đám cảnh sát đi mở cửa. Là một người trẻ tuổi, hơn nữa là
một bác sĩ rất tuấn tú, Dung Hiên.
Dung Hiên vừa vào cửa đã nhìn
thấy bên trong nhiều người như vậy, so với lần đầu tiên tới đây thì
người còn nhiều hơn. Hơn nữa bên trong còn có nhiều cảnh sát như vậy.
Chỉ là, nghi ngờ thì nghi ngờ, Dung Hiên vẫn cứ bình tĩnh.
“Anh là ai? Trễ như thế tới đây làm gì?” Cảnh sát vặn hỏi.
Dung Hiên rất vô tội chỉ vào Cố Uyên nói: “Là cậu ta mời tôi tới khám bệnh cho Từ tiểu thư.”
“Cái gì? Mạn Mạn ngã bệnh?” Người phụ nữ mang thai kia chợt kêu lên.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, Từ Du Mạn làm sao có thể không biết? Chỉ là cô mới vừa rồi đang thay quần áo, hơn nữa bởi vì chân té bị thương, lúc thay quần rất khó khăn, khẽ đụng tới liền rất đau. Cho nên khiến cho cô mất không ít thời gian. Nghe âm thanh bên ngoài nhưng cô gấp cũng không được gì. Thật vất vả thay quần xong, cô mới lớn tiếng nói: “Chị Tuyết,
em không sao.”
Sau đó, Từ Du Mạn chỉ nghe thấy Cố Uyên ở cửa phòng hỏi: “Thay xong rồi sao?”
“Ừ, ra đây.” Cố Uyên, Dung Hiên, Lâm Thiển Tuyết, còn có mấy người cảnh sát toàn bộ đều nhìn về phía phòng ngủ của Từ Du Mạn.
Từ Du Mạn đỏ mặt nói với cảnh sát: “Thật xin lỗi mấy anh cảnh sát, chị
Tuyết hiểu lầm rồi. Tôi mới vừa rồi chỉ là vấp ngã, đau chân mới kêu lên thôi. Thật sự làm phiền mấy anh cảnh sát đi một chuyến rồi.”
Với dung mạo này của Từ Du Mạn, còn cả ánh mắt đáng thương vô tội, cảnh sát cũng sẽ không truy cứu cái gì. Hơn nữa những người cảnh sát cũng chừng
bốn mươi tuổi rồi, bị người ta gọi là chú cảnh sát quen rồi, bây giờ
được một cô gái nhỏ như vậy gọi là anh cảnh sát, bọn họ làm sao có thể
nói lời nói nặng gì? Ngược lại người cảnh sát dẫn đội đến còn nhân từ
nói:
“Không sao, nghe nói một mình cô ở nơi này có chút nguy hiểm, bạn bè cũng là quan tâm cô, chúng tôi làm sao lại truy cứu đây.”
Thật là tiểu cô nương đáng thương. Cũng cỡ tuổi của con gái ông, nhưng khác
biệt sao lại lớn như vậy chứ? Lúc tới liền nghe cô Lâm nói cô bé này từ
nhỏ không có ba mẹ, đều là tự mình đi làm vừa học vừa làm sống qua ngày, ông nghe cũng thấy đau lòng. Nghĩ đến con gái mình được nuông chiều như vậy, thật là bất đắc dĩ. Nếu như con gái của ông cũng có thể hiểu
chuyện như vậy thì thật tốt.
“Cám ơn anh cảnh sát.” Từ Du Mạn ngọt ngào nói.
Người đội trưởng mới vừa nói chuyện kia cười nói: “Tôi cũng đã già như vậy
rồi, gọi cái gì mà anh cảnh sát chứ? Con gái của tôi cũng lớn cỡ tuổi
cháu đấy. Vẫn là gọi chú đi, nghe quen hơn. Cô bé, có thể đưa cho ta
mượn điện thoại của cháu không?”
Mặc dù không biết đội trưởng
muốn lấy điện thoại di động của mình làm cái gì, nhưng Từ Du Mạn vẫn
ngoan ngoãn đưa cho ông. Đội trưởng cầm điện thoại di động của cô gọi
một cú điện thoại, điện thoại trong túi quần của ông ta chợt kêu lên.
Sau đó đội trưởng trả điện thoại cho cô, còn nói:
“Chú đã lưu số di động của chú vào trong đó, tên là chú Triệu. Có gì khó khăn, cần chú Triệu giúp một tay, cứ gọi số điện thoại này.” Có thể giúp, ông sẽ tận
lực giúp.
“Dạ, cám ơn chú Triệu.”
Mắt cô tự nhiên lại có
ngấn nước, sóng sánh ở trong hốc mắt, chỉ là chưa chảy xuống. Từ Du Mạn
cảm động, thật sự cảm động. Một người không quen biết có thể đối với cô
tốt như vậy, ai mà không cảm động? Những thứ người lạnh lùng trên
internet, chẳng qua là số ít, thế giới này vẫn có ấm áp.
“Đừng
khóc, nếu không chú cũng không có cách nào dỗ cháu. Được rồi, bác sĩ đã
tới, chúng tôi không làm phiền nữa, bồi dưỡng thân thể cho tốt đi.”
Dứt lời, chú Triệu mang theo mấy cảnh sát cấp dưới rời khỏi đó.
“Đội trưởng, tôi vừa lúc còn muốn nói vài lời với cô bé kia, anh vội vã dẫn
chúng tôi đi làm gì?” Một cảnh sát cấp dưới của chú Triệu nói, mấy cảnh
sát khác gật đầu liên tục, cho khớp với lời nói của cảnh sát kia.
“Tiểu Tả, biết cậu nói nhiều, bình thường sẽ do cậu nói, nhưng bây giờ đã
khuya lắm rồi, cô bé còn phải kiểm tra vết thương, phải nghỉ ngơi, chúng ta ở lại đó làm gì? Hơn nữa, trễ như thế gọi cậu ra ngoài, bà xã của
cậu nhất định là tức giận chứ? Còn không về nhà dỗ bà xã, nếu không cậu
tối nay cũng không được ngủ. Nói trước, ngày mai không cho phép nghỉ
làm, không cho phép tới trễ. Người nên về thì đều về hết cho tôi.”
Bên này, Dung Hiên đang kiểm tra chân bị thương cho Từ Du Mạn, Cố Uyên cùng Lâm Thiển Tuyết khẩn trương nhìn: “Thế nào rồi? Không có vấn đề gì lớn
chứ.” Cố Uyên hỏi.
“Vấn đề lớn thì không có, nhưng dây chằng bị
thương, trong một lát thì chưa khỏi luôn được. Tôi đã xử lý tốt cho cô
ấy, chỉ cần một tuần đổi một lần thuốc là được.”
“Bao lâu mới có thể khỏi? Em ấy mấy ngày nữa còn phải làm phù dâu cho người ta.”
“Cái đó thì không việc gì, ba ngày sau có thể đi bộ rồi. Chính là sẽ hơi
đau, hơn nữa không thể đi bộ quá nhiều, nhiều nhất là nửa giờ sẽ phải
nghỉ ngơi một chút.”
Dung Hiên biết Từ Du Mạn là muốn làm phù dâu cho bà xã của Trương Chương Việt.
“Ừ, làm phiền cậu.”
“Nói phiền toái gì chứ. Tôi là bạn của Việt, cậu cũng là bạn của Việt nên chúng ta cũng là bạn bè.”
“Đúng, chúng ta cũng là bạn bè. Cố Uyên.” Cố Uyên vươn tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...