Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Nếu bà thím này ngồi thì tức là thừa nhận Từ Du Mạn biết nam hay nữ, còn
không phân biệt được cùng cà lăm, không ngồi đi, hiện tại cũng không
phải là dễ kiếm xe, cô đang vội. Chú lái xe rốt cục đã cười đủ, lúc ngồi dậy, Từ Du Mạn rõ ràng thấy khóe mắt chú lái xe còn dính nước mắt? Đúng là cười ra nước mắt. Chú lái xe thấy hai người giằng co không thôi,
thời gian càng kéo dài, ông lại càng chịu thiệt. Thời gian này đối với
xe taxi bọn họ mà nói chính là giờ vàng, thời gian, kia đều là tiền đó.
Nhìn mỹ nữ không thì không kiếm được tiền. Ông còn muốn nuôi vợ cùng con ông nữa. Vì thế, ông ra mặt:

“Đi chỗ nào?”

“Quảng trường Kim Phủ.” Hừ, đến cùng vẫn là cô ngồi. Đắc ý tươi cười còn chưa
được đã nghe thấy lái xe lại hỏi Từ Du Mạn đi chỗ nào.

“Quảng trường Kim Phủ.”

Từ Du Mạn ngồi trên vị trí bên cạnh tài xế. Cô cũng không cùng vị thím này tranh chấp. Người phụ nữ kia nghe Từ Du Mạn cũng đi Quảng trường Kim
Phủ, bắt đầu cười đến thật vui vẻ, vẻ mặt vui sướng khi người ta gặp
họa. Tuổi trẻ xinh đẹp thì thế nào? Còn không phải giống như cô muốn đi
yến hội xem mặt. Chẳng được bao lâu khuôn mặt vừa khóc không còn nữa,
người phụ nữ này cô ta còn muốn diễn sao? Ôi hay, nghĩ cái gì chứ. Người phụ nữ này đi thì cô cũng có cơ hội, hoa tươi cuối cùng vẫn làm nền cho lá xanh, cô liền miễn cưỡng nhường người phụ nữ này làm lá xanh của cô
cũng được. Xe rất nhanh liền chạy đến Quảng trường Kim Phủ, Từ Du Mạn
móc tiền trả cũng không thèm nhìn người phụ nữ kia mà trực tiếp xuống
xe. Cô đã thấy Thẩm Mặc Dư ở đâu rồi.

“Mạn con nhóc, thím kia là ai?”


Thẩm Mặc Dư một tay khoác trên vai Từ Du Mạn, một tay bỏ trong túi quần rồi hỏi.Từ Du Mạn mỉm cười rồi nói sâu xa:

“Là tới cùng cậu giành đàn ông.”

“Giành đàn ông?”

“Cậu tới xem mặt, cô ta cũng đến xem mặt, không là cùng cậu giành đàn ông thì là cái gì?”

“Cô ta?” Thẩm Mặc Dư khinh thường nói.

“Cô ta giành cũng là giành ông chú đi.”

“Nghĩ như thế nào lại tới chỗ xem mặt này?” Trở lại chuyện chính, Từ Du Mạn hỏi thẳng chủ đề.

“Ông cho mình chọn đàn ông, nghe nói là lão tổng công ty. Nực cười, ông bắt mình kết hôn với hắn?”

Từ Du Mạn không có nói gì nữa, tình huống này trong tiểu thuyết của cô
cũng xuất hiện rất nhiều, sinh ra trong nhà giàu có, thân bất do kỷ. Đa
số những người giàu đều ép con gái mình kết hôn, vì xí nghiệp của mình
để đạt được ích lợi.Thẩm Mặc Dư là con gái nhà giàu nên cũng có kết quả
giống như vậy. Từ Du Mạn một bên vì Thẩm Mặc Dư ưu phiền nhưng lại
cảm thấy bản thân may mắn, nhà cô rất bình thường.

“Đừng đồng tình biểu cảm của mình, chúng ta tám lạng nửa cân, đều không sai biệt lắm.”

Ít nhất, mình so với cậu tự do hơn. Từ Du Mạn không có nói ra câu này mà cầm tay Thẩm Mặc Dư.

“Đi thôi! Đi cho cậu gặp mặt đàn ông.”

“Có cần hay không cậu cũng xem xét một chút?”

“Mình không cần, mình còn học trung học đó.” Từ Du Mạn cự tuyệt đề nghị của Thẩm Mặc Dư.

“Mình cũng là đang học trung học đấy thôi?”Thẩm Mặc Dư gõ đầu Từ Du Mạn một
cái. Nhắc nhở Từ Du Mạn rằng cô cùng Từ Du Mạn giống nhau.

“Ha ha.” Từ Du Mạn chỉ cười, bỗng nhiên sắc mặt liền thay đổi. Từ Du Mạn quay lại bắt được cổ áo người đàn ông bên cạnh.

“Ngươi không muốn sống nữa phải không? Đồ của lão nương mà ngươi cũng muốn
trộm?”Từ Du Mạn dùng giọng điệu thật bình tĩnh nhưng lại nói ra lời hung tợn, càng làm cho người ta cảm giác được đáng sợ.

“Tôi. . . tôi không có trộm đồ của cô.” Kẻ trộm bị Từ Du Mạn bắt được sợ tới mức mồ hôi lạnh đều chảy ra, vẫn luôn phủ nhận.

“Phải không?” Thật ra Từ Du Mạn biết đồ của mình không bị trộm. Không đúng

người này không phải kẻ trộm, mà là kẻ trộm còn không có kĩ thuật, đã bị Từ Du Mạn phát hiện, hơn nữa còn bắt được cổ áo hắn.

“Thật sự tôi không không có trộm đồ cô.”

“Ý của ngươi là nói không có trộm đồ của ta, thì ra là trộm đồ người khác?”

Ai biết giờ phút này Từ Du Mạn trông giống như ác ma. Từ Du Mạn vừa nói
ra, người chung quanh đều bắt đầu kiểm tra bóp tiền bọn họ còn hay
không, cũng không mất đồ gì. Từ Du Mạn cũng kiểm tra túi trên quần áo
mình.

“Tiền của tôi đâu? Tiền của tôi không thấy nữa! Ngươi còn nói ngươi không trộm?”

Sau khi mọi người kiểm tra đồ của mình đều thở ra một hơi. Lúc này nghe
thấy tiền của Từ Du Mạn không thấy nữa, tất cả mọi người tức giận bất
bình. Đây là loại người gì, trộm đồ của một cô gái. Từ Du Mạn cũng tháo
xuống hình tượng cường hãn, bắt đầu là vẻ nhu nhược.

“Tiền của
tôi không thấy nữa, thật có thể chính là ngươi trộm. Tôi là một cô gái
không thể soát bên trong người hắn có ai không giúp tôi một chút, giúp
tôi lục soát người hắn ta, có thể chứ?”

Mỹ nữ đưa ra thỉnh cầu,
cho dù là lên núi đao, xuống chảo dầu chỉ sợ cũng có người nguyện ý đi,
huống chi chỉ là lục soát người. Vì thế, trong đám đông có vài người đàn ông tự cho rằng tác phong mình nhanh nhẹn, muốn để một ấn tượng tốt cho mỹ nữ, giành chiếm được niềm vui của mỹ nữ, nói không chừng còn có thể
ôm được mỹ nhân về. Khi mấy người đàn ông đứng trước mặt, kẻ trộm kia
giống như là cừu non mặc cho giày xéo, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hi vọng mọi
người có thể thủ hạ lưu tình. Đáng tiếc, hắn không thể tưởng được những
người đàn ông nàyvì mỹ nữ trước mặt nên không buông tha cho cơ hội tốt
như vậy đâu. Sau đó, trên người kẻ trộm xuất hiện nhiều bàn tay, sờ khắp người hắn ta. Cuối cùng lấy ra một cái ví cùng một ít tiền. Có người

vây xem trong đám người chui đi vào, thấy bóp tiền trong tay người đàn
ông thì la lên:

“Đó là của tôi. Đây là ví tiền của tôi.”

Bóp tiền bị lấy đã tìm thấy rồi, không có bóp tiền của Từ Du Mạn. Đương
nhiên, Từ Du Mạn căn bản là không có mất bóp tiền, bên trong làm thế nào có thể là của cô được? Nghe người chung quanh nói bóp tiền Từ Du Mạn bị mất còn không có tìm được, mọi người đem phẫn nộ phát tiết trên người
kẻ trộm. Kẻ trộm càng không ngừng nói không có trộm bóp tiền Từ Du Mạn,
nhưng mặc kệ hắn biện bạch cỡ nào, căn bản là không có người tin. Kẻ
trộm bị đánh một chút, cuối cùng đưa vào cục cảnh sát. Có rất nhiều
người đàn ông muốn mời Từ Du Mạn ăn cơm, hỏi số điện thoại Từ Du Mạn
nhưng Từ Du Mạn đều cự tuyệt. Từ Du Mạn cũng không phải một điểm thu
hoạch đều không có. Bóp tiền bị mất được tìm thấy, trên người kẻ trộm
còn tìm được mấy ngàn đồng tiền, không có người nhận. Mọi người cho rằng bóp tiền Từ Du Mạn đã đánh mất không có tìm được, cho nên đem số tiền
cho Từ Du Mạn. Mấy ngàn đồng tiền kia, chắc là tiền của kẻ trộm. Từ Du
Mạn làm sao mà lấy? Mọi người bàn tán xôn xao, Từ Du Mạn cùng Thẩm Mặc
Dư rời đi.

“A Dư đi, mình mời cậu ăn khuya.”

“Haizz, mình
còn muốn đi xem mặt. Cậu vừa nãy nổi bật làm mình chìm ngỉm rùi. Nhìn
cậu bị một đám đàn ông vây quanh ở bên trong, mình cũng không vào được.”

“Được rồi, là mình sai, được chưa? Đi thôi! Hiện tại để cậu nổi bật còn mình chỉ làm nền cho cậu.” Từ Du Mạn nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận