Giáo Sư Hôm Nay Có Phải Học Bổ Túc Không FULL


10.
Lòng tôi đầy bất bình, trước mặt Tô Mai và Nghiêm Thanh, tôi hoàn toàn buông lỏng bản thân.
Không khí trong quán bar thực sự khá tốt, các ca sĩ khẽ hát những bản tình ca.

Hát đến đoạn cảm xúc, tôi không kìm được mà mắt đỏ hoe, rót từng chút rượu vào chiếc bụng trống rỗng.
Nghiêm Thanh dành lấy ly rượu của tôi và hỏi: "Có chuyện gì vậy? Lúc cậu đi thì vẫn bình thường cơ mà, đến khi quay lại thì lại thẫn thờ như người mất hồn vậy!"
"Còn có thể do ai khác ngoài Sở Nguyên chứ..."
Tô Mai gần như muốn phun rượu ra, nhìn tôi với vẻ không tin:“ Không thể nào, Sở Nguyên không thể là người như vậy.”
Tôi đã kể cho họ nghe chuyện hôm nay ở trường.
Tô Mai che miệng lại:" Trời ơi, tớ không ngờ anh ta lại là người như vậy!"
Miệng tôi đắng ngắt, gần như không kiềm được nước mắt.
Nghiêm Thanh nhanh chóng đẩy Tô Mai: "Đừng làm chuyện thêm rối nữa."

Nghiêm Thanh đi tới và kéo tôi: "Cậu và Sở Nguyên đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh ta là kiểu người gì cậu không biết sao? Chúng ta phải nhận thức được cái sâu thẳm bên trong mỗi con người.

Có người khác nói cho cậu thì sao? Không thể chỉ nghe người khác nói, cậu phải xem Sở Nguyên nói cái gì đã.

Tại sao đầu óc cậu lại mù mờ như vậy! Cậu rất giỏi an ủi người khác, nhưng khi đến chuyện của mình, chỉ số IQ bị đứt quãng mất rồi hả?"
Đúng, hẳn là cơn ghen đã làm tôi mất đi lý trí, nhưng sự việc hôm nay anh ấy đã làm trái tim tôi như chết lặng.
"Nhưng anh ấy đã làm tớ tổn thương.

Anh ấy chưa bao giờ tàn nhẫn với tớ như vậy! Đã thế còn ở trước mặt rất nhiều người!"
Nghĩ đến điều này khiến tôi cảm thấy như mình đã làm điều gì đó không thể tha thứ nên anh mới xa lạ với tôi và tức giận đến vậy.
“Cậu cũng biết rằng Sở Nguyên là một người chú trọng việc dạy học.

Anh ấy nghiêm khắc với người khác, nhưng càng nghiêm khắc hơn với chính bản thân mình.”

Tô Mai gật đầu, “Đúng vậy, chuyện này cũng có lỗi của cậu, cậu bị cái gì vậy? "
Tôi nước mắt lưng tròng nhìn hai người bọn họ, không biết có phải là do Sở Nguyên đã mua chuộc bọn họ không, sao lại nói đỡ cho anh ấy hết mọi chuyện như vậy.
“Hai người đang đi với ai đây?”
“Với cậu.” Cả hai đều đồng thanh đưa ra câu trả lời.
Nghiêm Thanh nắm lấy ly rượu trong tay tôi, "Bởi vì thân thiết, bọn tớ mới biết được suy nghĩ thật của cậu.

Cậu thực sự không muốn rời khỏi anh ấy, đúng không?"
Đúng như mong đợi của tôi về những người chị em tốt trong rất nhiều năm.
Họ hiểu rõ tôi còn hơn chính bản thân tôi.
Thấy tôi không lên tiếng, Nghiêm Thanh cầm điện thoại di động trên bàn lên:"Được rồi, cũng đã muộn rồi, tôi sẽ gọi cho Sở Nguyên nhờ anh ấy đến đón cậu.

Hai người nên về nhà đi, trò chuyện vui vẻ nhé.

"
Tôi không ngăn nổi Nghiêm Thanh, cô ấy thực sự hiểu tôi muốn gì trong lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui