Lâm Nhất Nhiên và Trần Tư Tầm đi lang thang ở chợ đêm.
“Không phải em nói muốn đi ăn cơm sao?” Tay của Trần Tư Tầm bị Lâm Nhất Nhiên lôi kéo lắc qua lắc lại, “Sao lại đến đây?”
“Bởi vì đột nhiên chẳng muốn ăn nữa.” Lâm Nhất Nhiên chép chép miệng, “Vẫn là chưa quen khẩu vị.”
“Ừhm. . . . . .muốn ăn món cá của mẹ làm rồi. . . . .” Nói đến đây, Lâm Nhất Nhiên dừng bước, cảm xúc trong lòng hơi trùng xuống.
Trần Tư Tầm khoác tay lên bả vai cô, “Đi, chúng ta đi mua cá!”
“A? Mua cá sao?”
“Về nhà làm cá ăn!”
*****
“Cái gì? Cậu nói Lâm Nhất Nhiên ở ký túc xá kia. . . . . . .”
“Xuỵt! Cậu nhỏ giọng một chút!” Hạng Doanh Doanh che miệng nữ sinh, “Muốn chết à? Nhỏ giọng một chút!”
“Ưm..Ưm.. Biết rồi!” Nữ sinh nhẹ nhàng gạt bàn tay ra khỏi miệng mình, “Cậu nói xem, cái người vừa va phải cậu lúc nãy, có phải là ra ngoài gặp Trần Tư Tầm hay không?”
“Ừ!” Hạng Doanh Doanh tức giận hạ cánh tay, hung ác nói: “Ban đầu, lúc vừa mới chuyển vào phòng đó, tớ đã cảm thấy cô ta có rất nhiều tâm tư, cậu biết không, ngày đó Trần Tư Tầm tới trường chúng ta, cô ta cứ khăng khăng nói Trần Tư Tầm là bạn trai mình!”
“Gì cơ?” Nữ sinh phòng sát vách kéo dài âm điệu, “Không thể nào, đầu óc cô ta có bệnh hay không vậy?”
“Đúng vậy! Tớ biết Trần Tư Tầm cả thời gian dài như thế, cho dù anh ấy có bạn gái thì cũng phải là chị Bội Tưởng hoặc là chị Thất Thất chứ! Làm sao có thể là cô ta?”
“Không lẽ bởi vì cô ta quá thích Trần Tư Tầm nên tẩu hỏa nhập ma rồi?”
“Cho nên tớ mới nói, cô ta rất có tâm tư!” Hạng Doanh Doanh kéo tay nữ sinh, “Cậu nghĩ xem, trường chúng ta biết bao nhiêu nữ sinh ôm ấp hình bóng anh ấy, làm sao chỉ là một Lâm Nhất Nhiên lại có thể ra ngoài ăn cơm với Trần Tư Tầm? Rõ ràng là cô ta dùng thủ đoạn gì thôi!”
“Ừhm, nói có lý. . . . .” Nữ sinh phòng sát vách gật đầu, “Ôi trời, vậy chẳng phải cậu đến hỏi Trần Tư Tầm thì được rồi sao?”
“Aizz, cậu ngốc thế? Nếu tớ đi hỏi anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ tớ như thế nào?” Hạng Doanh Doanh không tình nguyện nói.
“A. . . .đúng rồi, em gái Doanh Doanh của chúng ta muốn bảo trì hình tượng trước mặt anh Tư Tầm đúng không?”
“Ai da, tớ mới không phải nha!” Hạng Doanh Doanh khó xử cười cười, “Đừng nói đùa!”
“Mặt đỏ mặt đỏ~” Nữ sinh phòng sát vách trêu chọc, “Được rồi, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không để cho cái cô Lâm Nhất Nhiên kia phá hỏng chuyện tốt của cậu và Trần Tư Tầm! Ừhm, yên tâm đi!”
“Ôi, tớ không phải là có ý đó!” Hạng Doanh Doanh vội vàng giải thích, “Tớ sẽ giận cậu đấy, tớ không phải. . . . .”
“Yên tâm yên tâm, tớ biết mà, tớ biết mà!” Nữ sinh chặn tay cô, vẻ mặt “Tôi hiểu rõ” nói: “Đi thôi, tớ về đây!”
“Cậu đừng đi a!” Hạng Doanh Doanh lại càng kéo tay của cô nữ sinh, liên tục giải thích: “Tớ thật sự không phải như cậu nghĩ, ôi, cậu đừng trở về nói lung tung nhé, tớ không phải. . . . .”
“Aizzz, biết rồi biết rồi!” Nữ sinh phòng sát vách có chút bất đắc dĩ, “Cậu về đi, tớ biết rồi, cậu yên tâm, yên tâm!”
“Tớ. . . . . .” Hạng Doanh Doanh còn muốn nói cái gì nhưng lại bị nữ sinh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, sau đó xoay người đi về.
Đôi khi càng che dấu, người khác lại càng khẳng định là mình đã hiểu rõ sự thật. Hạng Doanh Doanh ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười đắc ý.
Lâm Nhất Nhiên chưa bao giờ biết, Trần Tư Tầm còn có một căn hộ ở thành phố B.
“Sao anh lại có nhiều nhà như vậy?” Lâm Nhất Nhiên tháo giày, đi chân trần đến phòng khách, “Đồ dùng vẫn còn rất mới!”
“Đừng đi chân không, qua đây đi dép vào.” Trần Tư Tầm lấy một đôi dép từ trong tủ đi đến chỗ cô.
“Em không muốn đi dép.” Lâm Nhất Nhiên không tình nguyện xỏ chân vào, cuối cùng còn quơ qua quơ lại.
“Sàn nhà lót đá cẩm thạch, rất lạnh!” Trần Tư Tầm xoa đầu cô, không dấu vết dời đi đề tài, “Sao anh cảm thấy tóc em hình như dài ra thì phải?”
“Đúng nha!” Lâm Nhất Nhiên nhanh chóng túm một lọn tóc, gảy qua gảy lại, “Anh xem này, thật là dài hơn nhiều rồi.”
“Ừhm, dài thật.” Tóc cô đã dài đến xương quai xanh, “Dưỡng đi.” Nói xong, Trần Tư Tầm đem cá đi vào phòng bếp.
“Vậy anh thích tóc dài hay tóc ngắn?” Lâm Nhất Nhiên cũng đi theo vào phòng bếp, nhìn Trần Tư Tầm bắt đầu thuần thục nấu cơm.
“Em thích cái nào?” Anh hỏi lại.
“Em hỏi anh mà!” Lâm Nhất Nhiên nhăn mày, kéo dài giọng: “Em đang hỏi anh nhaaa!”
“Em thích cái nào thì anh thích cái đó.” Trần Tư Tầm cười cười, “Tất cả đều nghe em.”
“Em để tóc dài, được không?” Lâm Nhất Nhiên ôm lấy anh từ phía sau, tựa đầu vào lưng anh, “Em để tóc dài, sau đó uốn lọn lớn, như vậy trông sẽ không còn giống trẻ con nữa.”
“Được, được.” Trần Tư Tầm có chút bất đắc dĩ bật cười.
“Anh cười cái gì?” Dựa đầu vào lưng anh, cảm thấy cả người anh run lên, cô bất mãn ngẩng đầu, “Có gì mà buồn cười?”
“Cười em đáng yêu quá.” Trần Tư Tầm bỏ dao xuống, xoay người đem cô gái nhỏ ôm vào trong lòng mình, “Thật là đáng yêu nha!”
“Trời ơi, tay anh toàn là nước, đừng chạm vào em!” Lâm Nhất Nhiên có chút ghét bỏ đẩy tay Trần Tư Tầm ra, sau đó vòng tay ôm lấy eo anh, cọ cọ vào ngực anh, cô thỏa mãn thở dài một tiếng, “Ưm, thật là thoải mái!”
Trần Tư Tầm cũng ôm cô, “Ừhm, vô cùng thoải mái!”
“À, đúng rồi, anh có ấn tượng gì với Hạng Doanh Doanh sao?”
Lâm Nhất Nhiên bỗng nhớ lại trưa nay gặp Hạng Doanh Doanh, cô nói: “Cô ấy là em gái của bạn anh mà!”
“Không có!”
“Hừ, cô ấy đẹp như vậy, làm sao mà anh lại không có ấn tượng được?” Lâm Nhất Nhiên chép chép miệng, giọng nói có chút chua.
Trần Tư Tầm bị cô chọc đến nỗi cười ra tiếng, anh nâng tay nắm chặt lấy cằm cô, “Đúng là bên cạnh anh có rất nhiều người đẹp, cho nên anh không nhớ hết được.”
Lâm Nhất Nhiên hít hít mũi, trừng mắt nhìn anh, “Đúng vậy đúng vậy, giống như Bội Tưởng và Lâm Tâm Thất ấy, tất cả đều là mỹ nữ!”
Trần Tư Tầm nhìn dáng vẻ đang ăn dấm chua của Lâm Nhất Nhiên, anh cảm thấy tâm tình mình rất tốt, giơ tay xoa rối tóc cô, “Đúng vậy nha, thì sao nào?”
“Em còn có thể làm được gì sao?” Lâm Nhất Nhiên trừng mắt với anh, “Đều là nước, đừng chạm vào em!”
Trần Tư Tầm hé miệng, bỗng nhiên một tay anh kéo Lâm Nhất Nhiên, nâng cô đặt lên trên kệ bếp, bàn tay anh sờ loạn ở thắt lưng cô, khiến cho Lâm Nhất Nhiên hét chói tai.
“Đều là nước, đều là nước! Anh khốn kiếp!” Lâm Nhất Nhiên vừa cười vừa đẩy anh. “Này!” Đang lo cười quá mức, “Bộp” một tiếng, đầu cô va phải chỗ gạch men trên tường, đau đến ứa nước mắt.
Trần Tư Tầm vội vàng túm chặt cô, “Có đau không?”
“Nói nhảm!” Lâm Nhất Nhiên ôm gáy, đau đến nỗi nước mắt cũng trào ra, “Hôm nay sao lại đen đủi như vậy, hết đụng đầu trước đến đụng đầu sau, đụng muốn ngu luôn rồi!”
“Không có việc gì, em vốn thông minh mà!” Trần Tư Tầm cười cười, xoa xoa chỗ đau cho cô.
“Thật là khó coi, lần này mà bị đụng ngu, anh lại càng không muốn em rồi!” Lâm Nhất Nhiên cong miệng, buồn bã nhìn Trần Tư Tầm.
“Không sao, anh không ghét bỏ em!”
“Nhưng em ghét bỏ bản thân mình.” Lâm Nhất Nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, “Em không bằng Bội Tưởng, không bằng Lâm Tâm Thất, cũng chẳng bằng Hạng Doanh Doanh, em không phải mỹ nữ.”
Trần Tư Tầm cười cười xoa đầu cô, “Thật ra nhìn kỹ, dáng dấp của em cũng bình thường, nhưng mà. . . . .”
Người đàn ông nâng đôi bàn tay ướt át, ôm lấy hai gò má của cô gái nhỏ, hơi cúi đầu hôn xuống môi cô.
“Nhưng mà ở trong mắt anh, em chính là người đẹp nhất!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...