Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Tục ngữ có câu: bệnh đến mau như núi đổ (1). Lâm Nhất Nhiên từ giữa tháng chín mới bắt đầu sinh bệnh, mà bệnh liên tục suốt mấy ngày, mãi cho đến trước ngày nghỉ mùng một tháng mười (2) cô mới hoàn toàn khỏe hẳn.

(1: bệnh lai như sơn đảo, bệnh khứ như trừu ti: bệnh đến mau như núi đổ, bệnh đi lâu như kéo tơ – nghĩa là bệnh đến đột ngột mà chữa bệnh thì phải mất một thời gian dài í ^^)

(2: 1/10 ngày quốc khánh bên Trung Quốc. )

Hôm nay, Trương Huy Huy ngồi ở trên giường thu xếp đồ đạc, một bên còn không quên dặn dò: “Lâm Nhất Nhiên, về nhà nhớ dưỡng bệnh cho tốt nhé, đừng có chạy đi đâu lộn xộn, cẩn thận đến lúc khai giảng mà thân thể vẫn chưa khỏe lên đấy.”

Lâm Nhất Nhiên ngồi ở trên giường mơ mơ màng màng “A” lên một tiếng, sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cô mới kịp phản ứng, thì ra là đã được về nhà rồi!

Ngày cuối cùng của tháng chín, trong trường học ai nấy cũng đều lũ lượt kéo nhau ra về, trước khi đi, Từ Tân Trúc và Trương Huy Huy giúp Lâm Nhất Nhiên mua vé tàu, rồi lại đưa cô ra ga, sau đó mới quay về khoang tàu của chính mình.

Kỳ thực, lúc trước ở thành phố A, mọi người cũng thường xuyên chen lấn ở trên tàu điện ngầm, ai bảo lại đông người như vậy cơ chứ, cũng không còn cách nào khác a. . .Lâm Nhất Nhiên tự xưng là đã chứng kiến qua nhiều cảnh tượng đông người rồi, nhưng mà nhiều như thế này thì. . . . . . .Lâm Nhất Nhiên mang theo túi xách đứng ở giữa đám đông đang xô đẩy mãnh liệt bên ngoài nhà ga, cô cảm thấy đầu mình đau nhức không thôi, tự hỏi là có muốn ngồi xuống một chút hay không.

Đang buồn bực trong người, Lâm Nhất Nhiên đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, tầm nhìn cứ như vậy bị che khuất.

Mà đôi bàn tay đang che mắt cô dường như là rất lớn, còn mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá, cái ôm quen thuộc từ đằng sau khiến cho cô có cảm giác rất an tâm.

Một buổi trưa cuối tháng chín, khi ánh mặt trời gắt gao chiếu rọi, bên ngoài trạm xe lửa có một cô gái tóc ngắn, dáng người nhỏ xinh, trong tay đang cầm một túi xách, cô chậm rãi kéo đôi bàn tay đang che đi đôi mắt của mình, đôi môi hồng nhạt khẽ run lên, cô không quay đầu lại, nhưng trong giọng nói còn có chút run rẩy: “Trần. . . . .Trần Tư Tầm?”

“Ừ!”

Người nọ không thả tay xuống, ngược lại, anh nắm lấy tay của cô gái nhỏ, đem cô ôm vào trong ngực mình, nhẹ nhàng nói khẽ bên tai cô.

Giọng nói rất đỗi thân quen này. . . . . .

Lâm Nhất Nhiên cắn môi, siết chặt tay anh, hít hít mũi, toét miệng cười rồi lại rơi nước mắt.


“Trần Tư Tầm. . . . . .”

Lâm Nhất Nhiên buông túi xách trong tay, cô cúi đầu cố gắng xoa xoa khóe mắt, ủy khuất nghẹn ngào gọi tên anh: “Trần Tư Tầm Trần Tư Tầm Trần Tư Tầm. . . . .”

Con người luôn luôn như vậy, bên ngoài đều giả bộ rất kiên cường, chỉ có trước mặt người thân mới lộ ra vẻ yếu đuối nhất.

Trần Tư Tầm biết cô đang tủi thân, anh thở nhẹ một tiếng, vòng tay ra sau lưng ôm lấy cô, khẽ nói: “Ừ, anh ở đây!”

Lâm Nhất Nhiên dùng sức nắm chặt đôi bàn tay anh, nhìn dòng người tấp nập, cô cố gắng giữ cho mình không làm chuyện mất mặt, nhưng vẫn không nhịn được xoay người, trong đôi mắt đã ngập tràn nước mắt, nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước mặt mình, mơ hồ không rõ, nở nụ cười, cuối cùng lại che miệng không biết phải nói gì.

Anh ở đây!

Có người nói, trên thế giới này, ba chữ đẹp nhất không phải là “Anh yêu em” mà là “Chung một chỗ”, nhưng mà giờ phút này, đối với Lâm Nhất Nhiên mà nói, ba chữ đẹp nhất trên thế giới, chính là “Anh ở đây!”

Anh ở đây, bên cạnh em, chưa từng rời đi!

Trần Tư Tầm Trần Tư Tầm. . . .mới chỉ ba mươi ngày thôi, tại sao em lại có cảm giác dài như ba trăm năm vậy?

“Trần Tư Tầm, em rất nhớ anh!”

Cô kéo tay anh, ngẩng đầu nhìn vào thật sâu đôi mắt, vừa khóc lại vừa cười trông thật ngốc nghếch.

“Cô bé ngốc!”

Trần Tư Tầm cũng mặc kệ để cho cô khóc ra toàn bộ nước mắt, anh nâng tay giữ chặt sau gáy cô, kéo cô ôm thật chặt vào trong lòng mình, giọng nói dịu dàng đến nỗi không thể nào dịu dàng hơn được nữa: “Anh cũng rất nhớ em!”


Lâm Nhất Nhiên túm chặt áo anh, nghe thấy hương vị quen thuộc trên người anh khiến cho cô có cảm giác an tâm vô cùng, cảm thụ nhiệt độ trên cơ thể anh, lại không nhịn được mà òa khóc.

Khi đó, cô đứng trên đài, nhìn thấy anh bỗng có cảm giác an tâm, đó chính là một loại tin tưởng.

Khi đó, cô đứng ở trước mặt Bội Tưởng, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng và sợ hãi, giống như chỉ cần một giây nữa thôi là anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình.

Khi đó, cô hầu như là không thể nhận ra được, cũng từng hối hận đau khổ, muốn gào thét, muốn được anh ôm ấp, muốn ở trong vòng tay anh, nghe thấy tiếng anh dịu dàng nói: Anh ở đây!

Là ai đã từng nói, trong tình yêu, không thể yêu nhất thì sẽ không là duy nhất, không là duy nhất thì sẽ không thể vĩnh viễn, không thể vĩnh viễn thì sẽ không thể hạnh phúc.

Trần Tư Tầm, anh vĩnh viễn là tình yêu duy nhất trong lòng em, cho nên chúng ta nhất định phải hạnh phúc.

Anh ôm cô, từng đường cong trên khuôn mặt đều trở nên nhu hòa, mà cô ở trong lòng anh, trên mặt là hạnh phúc mà từ trước tới nay chưa từng có.

Giờ phút này, cô giống như một đứa trẻ đi lạc đã tìm thấy đường về nhà.

“Những món này ở đây ngon, em và mấy đứa bạn vẫn hay đến đây ăn, nhà bọn họ cũng làm nhiều món ngon như vậy, thật là, em vừa nhắc đến nhà thì bọn họ lại kéo em đến đây ăn rồi.”

“Quần áo ở nơi này cũng rất đẹp, mỗi lần đến đây chơi, tụi em sẽ tìm được rất nhiều đồ đẹp.”

“Đường xá ở đây rất phức tạp, cùng với thành phố của chúng ta bốn phương tám hướng đều không giống nhau, rất dễ bị lạc đấy!”

“A. . . . . .những thứ kia rất mắc, rất mắc, chúng ta không nên đi dạo ở đây, đi thôi, đi thôi!”

Lâm Nhất Nhiên nắm tay Trần Tư Tầm, kéo anh sang đến bên kia đường, bàn tay cô gắt gao nắm lấy tay anh, miệng nhỏ vẫn không ngừng líu ríu.


Tay anh bị cô nắm lấy cực kỳ chặt, cực kỳ chặt, ngón tay của Trần Tư Tầm bị cô nắm đều đã đỏ lên, nhưng nụ cười ở trên khuôn mặt anh thì chưa bao giờ biến mất, cúi đầu nhìn cô cũng mỉm cười, nghe cô kể chuyện cũng mỉm cười, nâng tay chỉnh lại mái tóc của cô, bởi vì gió thổi mà bay tán loạn cũng mỉm cười.

“Em gọi điện về nhà rồi à?” Anh vừa nói, đôi bàn tay vừa vén lọn tóc vướng vào miệng cô ra đằng sau.

“Ừhm, mẹ bảo hôm nay ngồi xe đông người lắm, ngày mai hãy trở về.” Cô trả lời, từ một quán ven đường cầm lên một đôi bông tai, nâng lên như một vật quý giá, “Anh xem này, có đẹp không?”

Một chú cá heo nho nhỏ, trên đôi mắt được khảm bằng thủy tinh lấp lánh, so với đôi mắt lấp lánh của cô thì cực kỳ xứng đôi.

“Ừhm.” Trần Tư Tầm xoa đầu cô, “Xỏ lỗ tai chưa?”

“Không, không dám.” Nói đến xỏ lỗ tai, vẻ mặt của Lâm Nhất Nhiên hoàn toàn suy sụp, “Nhưng mà cái này cũng có thể làm thành cái kẹp, kẹp ở trên lỗ tai mà.”

“Em thích là tốt rồi.”

Trần Tư Tầm vuốt ve gò má cô, cười híp mắt nói, sau đó lại từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ.

“Ôi?”

Lâm Nhất Nhiên buông đôi bông tai xuống, có chút giật mình nhìn chiếc lắc tay màu bạc dưới ánh đèn sáng lấp lánh, “Cho em?”

“Ừhm.”

Trần Tư Tầm nhẹ nhàng nâng bàn tay của cô gái nhỏ, lại cẩn thận vì cô mà đeo vào, sau đó anh ngẩng đầu nhẹ nhàng cười nói: “Chúc mừng sinh nhật vui vẻ.”

Lâm Nhất Nhiên giơ tay, chiếc vòng bạc đan xen mười tám viên kim cương sáng lấp lánh, “Nhưng còn chưa đến sinh nhật em mà?”

“Bởi vì hôm sinh nhật em không có ở nhà.” Trần Tư Tầm nhìn ánh mắt sáng rực của cô, nói: “Chúc mừng sinh nhật em trước.”

“A. . . . . .cái này chắc là rất đắt tiền đúng không?” Lâm Nhất Nhiên hạ tay, có chút lo lắng nói.


“Đúng vậy, hai mươi vạn.” Trần Tư Tầm khoác tay lên vai cô, cười nói.

“A a a a a, thật hay giả?”

“Giả!”

“. . . . . .”

Lâm Nhất Nhiên trừng mắt nhìn anh rồi lại nhìn đến những viên kim cương vô cùng lóa mắt, trong lòng vẫn cảm thấy không yên, “Cái này, thật sự rất quý phải không?”

“Không đâu.” Trần Tư Tầm nắm tay cô, không chút để ý nói: “Hai mươi đồng thôi.”

“. . . . . . .” Lâm Nhất Nhiên dừng bước, ánh mắt quỷ dị nhìn anh, “Nói thật đi, nếu là hai mươi đồng thì em có thể yên tâm hơn một chút.”

“Hai mươi vạn cũng không có gì.” Trần Tư Tầm quay đầu lại, “Nếu hai mươi vạn mua được cả cuộc đời em thì cũng rất đáng giá.”

Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu, nhìn anh đang đứng, hai tay bỏ vào túi quần, cái bộ dáng này cứ hung hăng đập vào mắt cô.

“Nói gì vậy. . .” Lâm Nhất Nhiên hơi đỏ mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, che giấu cảm xúc của mình, lớn tiếng nói: “Nói giống như là thiếu nữ nhà lành đang bị lừa bán đi vậy.”

Trần Tư Tầm bật cười, ôm lấy cổ cô, một tay giơ lên, giả vờ hung dữ mở miệng: “Nói, em có nguyện ý bán mình cho anh hay không?”

“Không muốn không muốn!” Lâm Nhất Nhiên cười to, “Em mới không cần nha.”

“Không cần?” Trần Tư Tầm nhíu mày, “Thật sự không cần?”

“Ừm, hừ!” Lâm Nhất Nhiên đẩy anh ra, khoanh tay ôm trước ngực, vẻ mặt đắc ý, “Nhưng mà nếu có 9999 đóa hoa hồng, em còn có thể cân nhắc một chút.”

“9999 đóa?” Trần Tư Tầm ra vẻ kinh ngạc, “Vậy hay là thôi đi, nhiều hoa hồng như vậy anh cũng có thể cưới được 999 người vợ rồi.” Nói xong còn giả bộ xoay người rời đi.

“Này!” Lâm Nhất Nhiên không nghĩ tới anh sẽ không phối hợp với mình, lập tức nổi giận dậm dậm chân, “Trần Tư Tầm, anh dám?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui