Giáo Hoàng Phản Nghịch

Bên cạnh quốc lộ chủ yếu là rừng rậm, bởi vì nhân loại, động vật trong rừng rậm quốc lộ vẫn luôn không được sống yên ổn thì lại càng thêm sinh hoạt gian nan. Hiện giờ mạt thế buông xuống, thực vật trở nên khan hiếm, đồ ăn cũng ít, cộng thêm đói bụng, biến dị, nhân loại đã không còn là lợi hại nhất nữa, chúng có thể dùng nhân loại thay thế cho đồ ăn, lấp đầy bụng. Một vài động vật ăn chay, bắt đầu biến dị sang hướng ăn thịt. Trong chuỗi động vật thực vật, chúng nó vốn xuất phát từ điểm bị dùng để ăn, sau khi biến dị, cũng chỉ có thể chế được phục nhân loại bình thường, còn những động vật biến dị khác, chúng nó không có năng lực chiến thắng, liển trở thành đồ ăn.

Hiện giờ bên cạnh quốc lộ, thường thường sẽ nhảy xổ ra một vài sinh vật vốn là động vật ôn hòa ăn chay biến dị mà thành, chúng nó tập kích nhân loại, lấy nhân loại làm thức ăn, dị năng giả còn có thể đối kháng với chúng nó, nhân loại mang theo súng ống cũng có thể phản kháng một chút, nhưng phần lớn người thường lại chỉ có thể trở thành đồ ăn của chúng nó.

Thức ăn giữa trưa này, Trác Cẩn Khác mang theo bọn Hiên Viên Kiệt đi săn Sinh vật biến dị, để cho bọn họ chính mắt chứng kiến, thứ nào là có thể ăn.

“Cái này cho cậu.” Hiên Viên Kiệt cho Trác Cẩn Khác một thứ vũ khí, “Lực lượng của cậu không có lực công kích nhỉ? Trước kia cậu săn đồ ăn như thế nào vậy?” Hiên Viên Kiệt hỏi, chỉ có lực phòng ngự, sao có thể kiếm được con mồi chứ.

“Năng lực của tôi có chút lực công kích, tinh lọc vật không khiết, cũng là một loại công kích.” Trác Cẩn Khác thuần thục thao túng súng ống, “Sau khi tạo ra vòng phòng ngự, năng lực của tôi có thể bám lên vũ khí, lực sát thương đối với Sinh vật biến dị cũng khá mạnh.”

“Năng lực của cậu thật là toàn diện, công phòng một thể.” Nam Cung Việt huýt sáo, dị thường hâm mộ với năng lực của Trác Cẩn Khác.

“Cậu biết dùng súng?” Điểm chú ý của Hiên Viên Kiệt vẫn luôn không giống Nam Cung Việt.

“Biết nha, tôi còn làm thẻ hội viên ở không ít súng trường đâu.” Trác Cẩn Khác chơi một chiêu thức xinh đẹp, làm nam nhân, đều có tiềm tàng tình yêu nhiệt tình đối với vũ khí, Trác Cẩn Khác tuy rằng năng lực siêu phàm, vẫn như cũ rất có hứng thú đối với súng ống mà nhân loại chế tạo ra, chuyên môn chạy tới chơi vài lần, lấy trình độ năng lực cùng khai phá khu vực não của y, rất dễ dàng thuận tay.


Hiên Viên Kiệt đã từng điều tra qua Trác Cẩn Khác, chẳng qua lại không cụ thể mỗi ngày Trác Cẩn Khác làm cái gì, cho nên số lần Trác Cẩn Khác đến súng trường chơi không nhiều lắm, cũng không bị xếp vào báo cáo.

“Ở phương diện này tôi rất có thiên phú đấy, tại các súng trường đều có ghi lại, để lại truyền thuyết của tôi.” Trác Cẩn Khác phi thường kiêu ngạo nói, nam nhân ấy mà, phải có chút thiên tính khoe khoang, người quá mức khiêm tốn, cũng không phải mỗi người đều cảm thấy thân thiết, cái loại khiêm tốn này, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy xa cách khách khí.

Hiên Viên Kiệt đối với chuyện này chỉ cảm thấy buồn cười, thành tích của sân huấn luyện thì tính là gì chứ, hắn chính là cao thủ súng đạn thật mà, cho nên hắn đối với thiên phú mà Trác Cẩn Khác nói cũng không có để ở trong lòng, chẳng qua hắn lập tức sẽ kiến thức được, cái mà Trác Cẩn Khác gọi là thiên phú rốt cuộc là trình độ gì. Chỉ là Hiên Viên Kiệt vẫn như cũ không có chân chính đối đãi bình đẳng với Trác Cẩn Khác.

Cũng không cần phải đi bao xa, bọn họ mới dừng lại không bao lâu, bọn quái vật biến dị đói bụng đã lâu liền xuất hiện, “Tứ chi chấm đất, lỗ tai ở trên đầu, không phải nhân loại biến thành.” Nam Cung Việt ôn bài, không đơn thuần chỉ là xác nhận, cũng là đang nỗ lực nhìn rõ nguyên hình của Sinh vật biến dị này là gì. “Các cậu cảm thấy nguyên hình của chúng nó là cái gì?” Nhìn không ra Nam Cung Việt hỏi.

“Con thỏ.” Trác Cẩn Khác không chút do dự đáp, phát ra vòng phòng ngự kim sắc nhàn nhạt. Bên kia bọn quái vật biến dị cũng vừa lúc nhảy qua đây, sau đó đụng vào vòng phòng ngự, không có thanh âm, chỉ là bên tai mọi người phảng phất như đều nghe được một tiếng rầm kia. Trác Cẩn Khác giơ tay, chính là một súng, nhắm ngay quái vật biến dị, khác với nhân loại đỏ tươi, bông tuyết nở rộ đỏ đến gần như là màu đen, quái vật biến dị ăn đau lui ra, tru lên, sợi mỏng kim sắc nhàn nhạt lan tràn từ họng súng giống như dây đằng, không đến hai ba giây, con Sinh vật biến dị này đã ngã xuống trên mặt đất, không thể bò dậy được nữa.

“Có thể làm thịt thỏ kho tàu không?” Thần kinh Nam Cung Việt thật đủ thô, lúc này nghĩ đến chỉ có ăn.

“Có thể.” Trác Cẩn Khác gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.

“Vậy chuẩn bị nhiều chút.” Nam Cung Việt hứng thú bừng bừng nhìn Sinh vật biến dị khác, bởi vì lực sát thương dị năng của gã siêu cường, lúc này gã không dễ công kích. Dị năng của Hiên Viên Kiệt có thể đốt quái vật biến dị thành tro, vậy còn ăn thế nào được nữa, cho nên, giao cho Trác Cẩn Khác cùng Trưởng Tôn Kỳ là được.


Trác Cẩn Khác không có trả lời, bắt đầu giết chóc tinh chuẩn của y, Hiên Viên Kiệt phát hiện, kỹ thuật bắn súng của Trác Cẩn Khác thật sự là rất chuẩn, căn bản là không hề bỏ sót một mục tiêu nào, trên súng ống lại có có năng lực của y, vừa có thể tạo thành thương tổn đối với Sinh vật biến dị thành đàn, lại có vòng phòng ngự bảo hộ, Trác Cẩn Khác quả thực chính là bất bại.

Hiên Viên Kiệt cảm thấy, năng lực của Trác Cẩn Khác thích hợp để sinh tồn trong mạt thế hơn bất kỳ ai trong bọn họ, nhưng Hiên Viên Kiệt cũng không hâm mộ năng lực của Trác Cẩn Khác, năng lực của Trác Cẩn Khác ở trong mắt hắn là quá cẩn thận cùng không phóng khoáng, an nhàn như vậy, rất có thể sẽ mài mòn ý thức hăm hở tiến lên của Trác Cẩn Khác, chiến đấu, vẫn luôn phải nỗ lực đi lên mới có thể càng thêm tiến bộ. Hiên Viên Kiệt cũng không có nhắc nhở Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác không phải là bọn Nam Cung Việt, có thể đạt được hắn toàn lực chiếu phó, dùng một chút phòng một chút, là đạo dùng người của Hiên Viên Kiệt.

Lần này chủ lực chiến đấu là Trác Cẩn Khác, một bên dùng vòng phòng ngự, một bên cầm súng có phụ thêm năng lực, sau khi chiến đấu chấm dứt, Trác Cẩn Khác liền hiện ra thần sắc mệt nhọc, lập tức an vị ở trên mặt đất, bộ dáng cả người vô lực. Hiên Viên Kiệt âm thầm đánh giá thực lực Trác Cẩn Khác một chút, nếu như không công kích chiến đấu, vòng phòng ngự của Trác Cẩn Khác có thể chống đỡ được khoảng nửa giờ.

Nam Cung Việt tích cực tiến lên, chặt bỏ bộ phận quái vật biến dị bị tiêu diệt, đưa đến trước mặt Trác Cẩn Khác, “Có thể chờ một chút không?” Trác Cẩn Khác cười khổ nhìn Nam Cung Việt.

“Đương nhiên.” Nam Cung Việt cho rằng hiện tại Trác Cẩn Khác rất mệt, không có dị năng để tinh lọc đồ ăn nữa, không sao hết, vì mỹ thực, gã có thể chờ. Nam Cung Việt tiếp tục đi thu thập bộ vị mà gã cảm thấy mỹ vị.

Có chút sức lực, bọn họ liền trở về xe phòng, lại qua khoảng một giờ nữa, Trác Cẩn Khác mới động thủ tinh lọc thịt mà Nam Cung Việt cung cấp, quang mang kim sắc nhàn nhạt, chính là tiêu chí năng lực của Trác Cẩn Khác, quang mang kim sắc nhợt nhạt kia bao vây lấy thịt, qua khoảng năm phút sau, Trác Cẩn Khác tuyên bố đã xong, sau đó bắt đầu động thủ, làm thịt thỏ kho tàu mà Nam Cung Việt muốn ăn.

Chờ bữa trưa thật lâu, nhưng lại thực đáng giá, thịt chân chiều dài gần một thước, bị bốn đại nam nhân quét ngang sạch bách, tay nghề của Trác Cẩn Khác lại lần nữa được tán đồng.


“Thật không nghĩ tới, không tìm được tinh hạch ở trên người Sinh vật biến dị, nhưng thịt của chúng nó lại có thể trợ giúp cho dị năng giả hồi phục thể lực.” Nam Cung Việt vuốt bụng, cảm khái nói, sau khi mạt thế bùng nổ, có được dị năng, Nam Cung Việt từng đi lục soát quái vật biến dị, kết quả đương nhiên không phát hiện ra tinh hạch trong truyền thuyết kia.

“Anh từng xem qua mấy quyển tiểu thuyết đó?” Trác Cẩn Khác nhìn Nam Cung Việt, có chút kinh ngạc nói.

“Như thế nào, cậu cũng xem à?” Nam Cung Việt đồng dạng kinh ngạc nhìn Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác cảm thấy thiếu gia danh môn như gã mà đi xem tiểu thuyết internet thì thật là kỳ quái, gã cũng cảm thấy, một người văn tú như Trác Cẩn Khác, mới không nên xem tiểu thuyết internet.

“Ân, còn xem không ít.” Trác Cẩn Khác gật đầu, Nam Cung Việt nổi lên hứng thú, bắt đầu ba tám với Trác Cẩn Khác về tiểu thuyết internet. Giữa ba người Hiên Viên Kiệt, Nam Cung Việt là người tiếp thu Trác Cẩn Khác sớm nhất, chỉ là, trong sự kiện kia, Nam Cung Việt lại lựa chọn từ bỏ Trác Cẩn Khác đầu tiên. Tiếp thu là một chuyện, chỉ là chân chính coi trọng, Nam Cung Việt kỳ thật cũng chẳng khác gì Trưởng Tôn Kỳ cả, còn lúc ấy Hiên Viên Kiệt… Ân, không rì poi.

Trưởng Tôn Kỳ cùng Hiên Viên Kiệt nhàm chán nghe hai người nói chuyện, đối với phạm vi sách Trác Cẩn Khác đã đọc qua cũng kinh ngạc một chút xong liền không có gì.

“Chúng ta bổ sung vật tư một chút đi.” Cùng Nam Cung Việt nhàn thoại hàn huyên một hồi, Trác Cẩn Khác đưa ra một ý kiến.

“Chúng ta có thiếu thứ gì sao?” Trưởng Tôn Kỳ đẩy đẩy mắt kính, đối với số lượng vật tư cùng tiêu hao, trong lòng y có tính toán, y tính toán một chút, bọn họ cũng không cần tăng thêm thứ gì cả, sau khi có thêm Trác Cẩn Khác, vật phẩm cần phải mua thêm cũng không có.

“Có.” Trác Cẩn Khác phi thường khẳng định gật đầu, “Chúng ta thiếu gia vị.” Động tác của Trưởng Tôn Kỳ ngừng lại, chưa bao giờ phụ trách vụn vặt trong phòng bếp nên y căn bản là không nghĩ tới cái này, ngay cả Hiên Viên Kiệt cũng chưa từng nghĩ đến, “Trên người tôi có dự trữ chút gia vị này, nhưng căn bản là không đủ cho bốn người chúng ta dùng.” Giữa trưa có thể ăn được một bữa thịt thỏ kho tàu, cũng là vì y có gia vị, nếu không làm sao có thể làm được chứ.


Nam Cung Việt tội nghiệp nhìn Trưởng Tôn Kỳ cùng Hiên Viên Kiệt, gã muốn ăn ngon, mà không phải là đồ nước sôi nấu ra.

“Còn có hai mươi km, sẽ đến một trạm nghỉ ngơi, chúng ta tới đó thử xem, những người khác đều là tìm đồ ăn, hẳn sẽ không lấy gia vị đâu.” Hiên Viên Kiệt nói, phương pháp có thể có làm cho cuộc sống tốt hơn, dưới tình huống có khả năng cho phép, vậy cứ làm thôi.

Mọi người nhất trí thông qua, liền làm như vậy.

Thu thập xong nồi chén gáo bồn, tiếp tục lên đường, buổi chiều, đổi thành Hiên Viên Kiệt cùng Trác Cẩn Khác đến lái xe, sau đó lại xảy ra vấn đề Trác Cẩn Khác không biết lái xe, lúc này có vẻ phá lệ khiến người chú mục, Hiên Viên Kiệt đề nghị, sẽ dạy Trác Cẩn Khác lái xe, nhận được phiếu tán đồng của Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, còn ý kiến của Trác Cẩn Khác, dưới tình huống ba phiếu tán đồng, một phiếu của y sẽ không nổi lên bất cứ tác dụng gì.

Trác Cẩn Khác phản đối không có hiệu quả, ngồi xuống ghế lái, Hiên Viên Kiệt ngồi ở ghế phó lái, Nam Cung Việt cũng không đi ngủ, phi thường nhiệt tình mà ở phía sau chỉ huy đông chỉ huy tây Trác Cẩn Khác, thân là huấn luyện chân chính Hiên Viên Kiệt phi thường khó chịu vì Nam Cung Việt vướng bận, không thấy Trác Cẩn Khác đã bị gã dạy đến hồ đồ rồi sao, chạy thế này, người không say xe cũng sẽ choáng. May mắn hiện giờ trên đoạn đường cao tốc này không có người nào, quái vật biến dị vừa lúc bị nghiền luôn.

“A Kỳ, kéo cậu ta đi ngủ.” Hiên Viên Kiệt nói vào bên trong, hô lên với Trưởng Tôn Kỳ.

“Cậu không nói tớ cũng sẽ làm.” Trưởng Tôn Kỳ từ bên trong đi ra, túm sau cổ Nam Cung Việt, Nam Cung Việt tắt tiếng, gã cũng căn bản không nghỉ ngơi tốt.

Nam Cung Việt vướng bận đã biến mất, “Chúng ta tiếp tục.” Hiên Viên Kiệt nói với Trác Cẩn Khác.

“Cái đó, chúng ta tới rồi.” Hai mươi km, cũng không lâu lắm, Trác Cẩn Khác lần đầu lái xe lại ở trên đường cao tốc, không tốn bao nhiêu thời gian đã chạy đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui