Hôm nay Lưu Tĩnh không có cảnh quay, vì thế cô đích thân mang cơm mình tự nấu đến cho Triệu Thiên Đình.
Cô làm toàn những món anh thích ăn, chắc chắn anh sẽ rất thích.
Triệu thị cao to sừng sững như vậy quả thật lần đầu tiên Lưu Tĩnh được bước chân vào.
Phải đi một lúc mới lại gần được quầy lễ tân, Lưu Tĩnh nhìn nhân viên tiếp tân, bình thản nói : "Tôi muốn gặp tổng giám đốc Triệu."
"Cô có hẹn trước không ạ?" Cô nhân viên hỏi lại, ánh mắt ngờ vực đánh giá Lưu Tĩnh.
Lưu Tĩnh ăn mặc giản dị, chỉ quần thun áo sơ mi trắng, lại trang điểm nhẹ nhàng.
Tuy cô có vẻ đẹp tự nhiên khiến lòng người điên đảo nhưng nhân viên tiếp tân vẫn không để ý đến.
Đương nhiên cô nhân viên không nhận ra Lưu Tĩnh là ai, vì cô ta rất ít xem phim, không hề biết cô là diễn viên, càng không biết Lưu Tĩnh tìm Triệu tổng để làm gì.
Cô ta chỉ làm theo quy tắc.
"Không có." Lưu Tĩnh muốn cho anh bất ngờ nhưng quên mất anh là ai, không hẹn trước thì sao được gặp chứ?
"Vậy...
"Vậy phiền em họ vui lòng đợi."
Nhân viên tiếp tân chưa kịp trả lời thì lại bị một giọng nói chanh chua lấn át.
Lưu Tĩnh quay về phía phát ra giọng nói, tuy cô không nhìn cũng có thể biết là ai.
Cô chỉ muốn xem cô ta làm gì ở đây.
"Em họ à, Triệu tổng rất bận, không có thời gian gặp em đâu." Tố Tư uyển chuyển bước lại gần cô, đôi môi đỏ chói nhếch lên.
Tuy Tố Tư không biết Lưu Tĩnh đến đây tìm Triệu tổng để làm gì nhưng ả cũng sẽ bằng mọi giá không cho cô gặp.
Lưu Tĩnh với ả như nước với lửa, không có việc nhường nhịn, yêu thương.
Lưu Tĩnh nhếch môi, xem lời nói của Tố Tư mà không bị ai ngăn cản, cô đoán chắc ả giữ chức vụ gì đó trong Triệu thị.
Lộng ngôn ở đây mà không ai dám nói gì có lẽ ả giữ chức quan trọng.
Chẳng lẽ là thư kí tổng giám đốc?
Bây giờ Lưu Tĩnh mới biết thế giới này nhỏ bé thế nào, đi một vòng rồi lại gặp người không muốn gặp.
Tuy là chị em họ nhưng cô và Tố Tư không có một chút tình cảm.
Nhớ lúc trước, mẹ cô bị bệnh, cô đã chạy đến vang xin nhờ cả nhà ả giúp đỡ nhưng không một ai thương xót, cứ thế mà ngoảnh mặt làm ngơ.
Từ lúc đó, Lưu Tĩnh thề là đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tố, xem như không quen biết.
Cũng may nhờ gia đình Tố Tư không giúp nên cô mới gặp được Triệu Thiên Đình, cô còn nên cảm ơn ả ta.
"Đừng gọi thân mật như vậy, chúng ta không quen nhau." Cách gọi châm chọc đó của Tố Tư khiến Lưu Tĩnh khó chịu.
Em họ sao, ả có xứng làm chị họ cô không?
"À đúng rồi, em họ của tôi bây giờ đã dựa hơi người nào đó mà ngày càng nổi tiếng, tức nhiên đâu nhận người chị này." Tố Tư ra vẻ đau xót nhìn cô, ả cố tình khích bác cô, muốn lấy lòng cảm thông từ mọi người ở Triệu thị.
Một số người đứng cạnh đó cũng nghe thấy nhưng họ vẫn muốn xem kịch hay nên không ai lên tiếng.
Lưu Tĩnh không tức giận, cô chỉ đáng tiếc thay Triệu Thiên Đình, không ngờ anh lại nhận loại người này vào làm việc.
Nghe mùi hương trên cơ thể Tố Tư, Lưu Tĩnh liền nhận ra ngay, tuy rất nhạt nhưng vẫn có thể ngửi được.
Đây là mùi đã bám vào áo Triệu Thiên Đình lúc trước, thì ra người muốn quyến rũ anh lại là Tố Tư.
Cũng phải thôi, loại người như ả thì chuyện gì không làm ra được chứ.
Nhưng mà ả đã sai khi câu dẫn Triệu Thiên Đình, cô tin anh sẽ không phụ cô!
"Không biết chỉ dựa hơi thôi hay là đã ngủ với bao nhiêu người thì cũng không ai biết.
Em họ à, đừng nhục nhã như vậy nữa, hôm nay em lại đến tìm Triệu tổng, chẳng lẽ muốn mê hoặc anh ấy, một bước lên mây? Mẹ em không có dạy em thế nào là tự trọng sao?" Không đợi Lưu Tĩnh trả lời Tố Tư tiếp tục phỉ báng cô, ả rất vui khi thấy cô em họ này mãi mãi đứng sau ả, luôn luôn không bằng ả.
Lưu Tĩnh siết chặt tay thành quyền, dù ả có nói cô bao nhiêu cũng được, có phỉ nhổ cô ra sao cũng được nhưng cô không cho phép bất cứ ai đụng vào mẹ mình.
Mẹ là người cô yêu thương nhất, mẹ là người đã giúp cô khôn lớn, mẹ rất có công với cô, cô không thể trơ mắt nhìn người khác nói xấu mẹ mình.
Vì thế sau khi Tố Tư nói xong thì Lưu Tĩnh đã bước lên giáng một cú tát thật mạnh vào mặt ả.
Mặt Tố Tư bị nghiêng hẳn sang một bên, ả tức đến điên người, chuyện này ả sẽ không cho qua!
Khi Tố Tư vừa định tát lại cô thì đã bị một giọng nói lạnh lùng pha lẫn giận dữ vang lên : "Cô to gan thật!"
Nghe thấy khí thế bức bừng bừng lửa giận của Triệu Thiên Đình, Tố Tư hoảng hốt liền quay sang anh cúi đầu thấp xuống : "Triệu...!Triệu tổng."
Có lẽ lời ả nói Triệu Thiên Đình đã nghe hết, ả cảm thấy mình đã lỡ lời nhưng phóng lao thì phải theo lao, ả không thể quay đầu được nữa, vì vậy liền quay sang Lưu Tĩnh.
Tố Tư dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt Lưu Tĩnh, ả cố ép mình trở nên bình thường mà nói nhanh : "Triệu tổng, Lưu Tĩnh là em họ của tôi, hôm nay cô ấy đến đây để quấy rối gì đó, tôi biết anh nhiều việc nên đã ngăn cô ấy lại.
Lưu Tĩnh không những không hiểu mà còn hung hăng đánh tôi.
Tôi...!tôi có làm gì đâu chứ? Triệu tổng, xin anh hãy lấy lại công bằng cho tôi."
Mọi người xung quanh nghe Tố Tư nói chuyện cũng không ai dám lên tiếng, vì họ tin Triệu tổng sẽ nghe lời giải thích của ả và họ cũng không muốn đắc tội với người kêu căng như Tố Tư.
Im lặng là vàng.
Lưu Tĩnh nhếch môi cười khẩy, Tố Tư này diễn cũng hay thật đấy, nếu đi thi có lẽ sẽ nhận giải Oscar mất thôi.
Lưu Tĩnh quay sang Triệu Thiên Đình, cô có thể cảm nhận anh đang tức giận, Lưu Tĩnh không lên tiếng.
Đúng vậy, cô muốn xem anh sẽ xử lý tình huống này thế nào.
Người Triệu Thiên Đình tỏa đầy sát khí, anh nhìn thẳng vào mắt Tố Tư, cất giọng lạnh lẽo : "Ồ, cô ấy là em họ của cô?"
"Đúng vậy.
Nhưng mà tôi và cô ấy không hợp nhau lắm, hôm nay vẫn như ngày thường, Lưu Tĩnh gặp tôi liền kiếm chuyện." Tố Tư vẫn tiếp tục diễn tròn vai, ả cố nặn ra một giọt nước mắt đáng thương, khuôn mặt trở nên rầu rĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...