Lưu Tĩnh sau khi nghe tiếng của đạo diễn kì thì liền tách khỏi người Ngôn Hiên, khuôn mặt điềm tĩnh không cảm xúc.
Cô thở phào trong lòng, cảnh đầu tiên coi như đã hoàn thành.
Nhìn về hướng Tống Thương Vũ, hắn mỉm cười vui vẻ còn đưa ngón cái lên khen ngợi cô.
Lưu Tĩnh mím môi không nói gì.
Ngôn Hiên sau khi xuất vai, liền nhìn về phía Lưu Tĩnh, trong lòng anh dâng lên một cảm giác kì lạ.
Các bạn diễn của anh đa phần tìm cách gần gũi anh hơn, nhưng Lưu Tĩnh thì lại khác hoàn toàn, sau khi hoàn thành cảnh quay, cô liền bỏ tay anh ra, cũng không do dự mà bước sang chỗ khác.
Không một lời thừa thãi, cô gái này khiến anh phải có một cái nhìn khác về cô.
Như thường lệ, sau khi Lưu Tĩnh diễn xong thì Giang Thi vội chạy đến, chị đưa cho cô một chai nước : "Em khát không?"
Lưu Tĩnh lắc đầu : "Không khát."
"Diễn xuất có hồn thật đấy." Tống Thương Vũ khen ngợi, đáy mắt đầy ý cười.
Tuy Lưu Tĩnh không nổi tiếng, nhưng hắn tin cô sẽ nhanh chóng được nhiều người biết đến và tài năng của cô sẽ càng ngày được bộc lộ.
"Cảm ơn." Cô đáp, xem như nhận lời khen của Tống Thương Vũ.
Chuẩn bị hóa trang một lúc, cảnh kế tiếp chuẩn bị được quay.
Cảnh này là cảnh cô và Tống Thương Vũ quay chung, đặc biệt là cô và hắn phải hôn môi, không dùng diễn viên đóng thế.
Đã làm diễn viên thì phải chịu, cảnh hôn cùn không ngoại lệ, bắt buộc phải diễn.
"Action."
Mọi người tập trung, bắt đầu quay phim.
Trong lúc Bùi Hi dìu Ngôn Hiên đi ngang qua cây cổ thụ nhiều tuổi, bỗng cô liền nhớ đến Cao Sở Luân, bạn trai cũ của mình.
Anh đã rời bỏ cô, cô và anh hiện tại không còn quan hệ gì nhưng cô vẫn còn yêu anh, tình yêu dành cho anh vẫn như cũ, không thay đổi.
Năm đó Sở Cao Luân sang nước ngoài du học, hứa sau này về sẽ lấy cô, cùng cô sống hạnh phúc.
Nhưng bốn năm sau, anh quay về, bên cạnh còn có thêm một cô bạn gái, xinh đẹp, nết na.
Cô chấp nhận từ bỏ, nhưng trái tim vẫn không nghe lời, cứ âm thầm chịu khổ.
Bỗng nhớ về kí ức bốn năm trước, lúc anh còn ở đây cạnh cô.
Lúc đó cô còn rất trẻ, tóc được cắt ngắn gọn gàng, nhưng lại để mái ngố, nhìn vừa ngây thơ vừa dễ thương.
Bùi Hi được Sở Cao Luân ôm trong lòng, hai người ngồi dưới cây cổ thụ rộng lớn ở đoạn đường vắng này, hẹn hò bí mật.
"Hi Hi, em sẽ đợi anh chứ?" Giọng nói ấm áp của Sở Cao Luân vang lên lọt vào tai Bùi Hi, khiến lòng cô êm dịu hẳn lên.
Cô gật đầu : "Em sẽ đợi anh."
"Anh yêu em, rất yêu em.
Sau này anh sẽ lấy em làm vợ, mãi mãi yêu thương chiều chuộng em, cô gái nhỏ của anh." Sở Cao Luân thâm tình bày tỏ lòng mình, anh siết chặt vòng tay, tự hứa với lòng rằng sẽ mãi yêu cô.
Những lời này là Sở Cao Luân nói cho Bùi Hi, cũng là lời mà Tống Thương Vũ muốn nói cho Lưu Tĩnh nghe.
Ngoài đời hắn không nói được, vì thế hắn liền mượn lúc quay phim để bày tỏ tình cảm của mình cho cô.
Cảm xúc của hắn hiện tại tất cả đều là sự thật, không phải diễn!
"Anh hứa, phải giữ lời!" Lưu Tĩnh phải ngưỡng mộ vì tài năng diễn của Tống Thương Vũ, lời hắn nói y như kịch bản cô đọc, biểu cảm cũng không hề khác mấy.
Nhưng cô đâu biết, Tống Thương Vũ đang bày tỏ cảm xúc thật sự của mình với cô.
Lưu Tĩnh ăn ý cùng hắn phối hợp.
"Nhất định!" Tống Thương Vũ gật đầu, dù quay phim nhưng hiện tại hắn vẫn là Tống Thương Vũ, không phải Sở Cao Luân!
Hắn cúi xuống nhìn Bùi Hi, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn cô, hắn yêu cô, muốn mãi mãi ở bên cạnh cô.
Sở Cao Luân chạm tay vào mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tiếp theo, hắn nâng đầu cô lên, cùng lúc cúi người xuống, hôn vào môi cô.
Thời khắc này, Tống Thương Vũ đã đợi rất lâu, dù là trong phim cũng được, hắn rất muốn hôn cô.
Mục đích của hắn nhận vai Sở Cao Luân thứ nhất là vì muốn bảo vệ cô, thứ hai là muốn cùng cô hôn môi.
Sở Cao Luân nhẹ nhàng tách môi cô ra, nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn.
Bùi Hi ngại ngùng nhưng vẫn phối hợp với đôi môi của hắn, cô cũng muốn hưởng thụ những giây phút cuối này.
Ngày mai hắn sẽ đi xa, cô sẽ không còn gặp hắn thường xuyên nữa.
Càng nghĩ càng không nỡ, Bùi Hi ôm chặt cổ Sở Cao Luân, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể hắn.
"Qua."
Kỳ Bách Trác gật đầu, cảnh quay không chút khó khăn đối với hai người bọn họ, ai cũng diễn rất thuận lợi.
Âm thanh của đạo diễn Kỳ vừa dứt thì Lưu Tĩnh và Tống Thương Vũ nhanh chóng trở nên bình thường, buông nhau ra sau đó cùng đứng lên.
Tuy không nỡ nhưng nụ hôn đã kết thúc.
Từ trước đến nay, đây là nụ hôn ngọt ngào nhất mà Tống Thương Vũ từng nhận được từ các bạn diễn.
Hơi ấm của cô còn trên môi hắn, Tống Thương Vũ cảm thấy lưu luyến.
Đối với Lưu Tĩnh, cô không ngần ngại gì khi diễn cảnh hôn với người khác, muốn trở thành một diễn viên chuyên nghiệp bắt buộc cô phải bình tĩnh và tự tin.
Cảnh quay hôm nay của cô đến đây là kết thúc, Lưu Tĩnh nhanh chóng đi tẩy trang.
Cảm thấy khó chịu với mái tóc giả trên đầu, Lưu Tĩnh vội gỡ ra sau đó mới đi rửa mặt.
"Lưu Tĩnh được hôn ảnh đế, thật vinh hạnh cho cô ấy."
"Xem ra Lưu Tĩnh diễn không tệ, có lẽ chúng ta đã sai khi chê trách cô ấy."
"Cô thì biết cái gì, Lưu Tĩnh áp sát người Tống ca như vậy, không đứng đắn tí nào.
Nhìn khuôn mặt ngây ngô của cô ta kìa, đúng là muốn quyến rũ Tống ca."
"Kịch bản như thế thì phải diễn, quyến rũ gì ở đây, cô bị thần kinh à? Tôi mới thấy Lưu Tĩnh diễn rất tốt, xuất thần như thế nữa chứ."
"Cũng không hiểu sao họ lại hôn thật, mấy cảnh này Tống ca thường sử dụng diễn viên đóng thế mà? Chẳng lẽ Lưu Tĩnh và Tống ca có quan hệ gì đó sao?"
"Lúc nãy họ còn đến cùng nhau, lại ngồi trò chuyện chung, xem ra có vấn đề!"
"Chắc chắn Lưu Tĩnh quyến rũ Tống ca! Nếu không ảnh đế Tống của tôi sẽ không bao giờ để ý đến loại người như cô ta!"
"Các người nói nhiều quá, Lưu Tĩnh có thực lực thật chứ bộ, nhập vai rất tốt đấy thôi?"
Hết câu này rồi đến câu khác, đa phần là chê trách Lưu Tĩnh nhưng cũng có một vài ý kiến khen ngợi cô, có lẽ một số người đã dần thấy được năng lực của cô và họ thật sự coi trọng điều đó.
Ngôn Hiên đứng một bên xem cảnh quay của Lưu Tĩnh và Tống Thương Vũ.
Mặc dù anh không biết quan hệ của cô và Tống Thương Vũ là gì, cũng không biết có giống như lời đồn hay không nhưng anh biết Lưu Tĩnh có cá tính rất đặc biệt.
Bình thường như thế này, Lưu Tĩnh rất bình thản, không quan tâm sự việc xung quanh, khuôn mặt cô lúc nào cũng tĩnh lặng như nước, không gợn tí sóng.
Nhưng khi vào diễn, cô đã thay đổi hoàn toàn, Bùi Hi có nhiều tính cách, trước khi chia tay Sở Cao Luân cô rất hồn nhiên, ngây thơ nhưng sau khi chia tay, cô trở nên lãnh đạm, ít nói hơn.
Lưu Tĩnh vào vai Bùi Hi cô diễn rất đạt, có thể bọc lộ đúng tính cách của Bùi Hi.
Cô, thật sự có tài!
Chỉ là tài năng đó bây giờ mới được khai thác, thật quá tiếc.
"Hiên, chúng ta về thôi." Chu Nghi nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc.
Hôm nay Chu Nghi không có cảnh quay nhưng ả vẫn đến đây là vì muốn ở gần Ngôn Hiên, muốn xem anh diễn.
Cảnh quay của anh cũng đã kết thúc lúc nãy nhưng anh chưa ra về, anh đã ở lại để xem Lưu Tĩnh diễn.
Chu Nghi lo sợ, ả không biết vì sao anh làm vậy, khi Lưu Tĩnh diễn anh còn nhìn rất chăm chú, trong lòng ả cảm thấy có chút bất an.
Ngôn Hiên không trả lời Chu Nghi, lát sau anh mới quay sang nơi khác : "Được." Anh nhìn về phía Lưu Tĩnh, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Vừa định quay đầu đi thì Ngôn Hiên đã phải dừng lại vì câu nói đanh thép của người nào đó vang lên.
Lưu Tĩnh chưa kịp rửa mặt thì chợt nhớ ra điều gì đó, cô nhìn về phía Kỳ Bách Trác, hắng giọng : "Đạo diễn Kỳ, phí của hai vé máy bay cộng phí của hai phòng nghỉ trong khách sạn cũng không đắt lắm.
Đây là tài khoản ngân hàng của tôi, phiền ông nhanh chóng gởi tiền vào đấy." Nói xong cô đặt một tờ giấy xuống chiếc bàn cạnh đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...