Mấy hôm nay, Triệu Thiên Đình muốn xuất viện nhưng cứ bị Lưu Tĩnh ngăn cản mãi.
Nếu anh cứ cố chấp xuất viện thì cô sẽ giận anh, thế là Triệu Thiên Đình nghe lời Lưu Tĩnh răm rắp.
Phu nhân của anh, anh không dám đắc tội.
Hai tuần tính từ ngày nhập viện đến nay, vì một phần lí do công việc nên anh phải xuất viện, Lưu Tĩnh cũng không ngăn cản nữa bởi vết thương của anh hồi phục rất đáng kể.
Đêm đầu tiên sau khi về Dư Viên, Lưu Tĩnh dọn sang phòng ngủ để ngủ cùng anh.
Tức nhiên đêm đó cô không ngủ yên giấc do Triệu Thiên Đình cứ quậy phá.
Lâu rồi anh chưa chạm vào Lưu Tĩnh, anh rất nhớ cô, khao khát trong anh lại trỗi dậy mảnh liệt.
Khi vừa lần tay vào trong áo Lưu Tĩnh thì cô đã ngăn lại, ngăn một cách kiên quyết : "Vết thương trên ngực anh còn chưa khỏi, em không cho anh manh động."
"Cái gì chứ, anh đã nhịn lâu lắm rồi, em muốn anh phải nhịn đến bao giờ đây? Tĩnh Tĩnh, em giết anh đi, đừng hành hạ anh như vậy." Triệu Thiên Đình khổ sở than trách.
"Em yêu anh như vậy sao có thể giết anh, một tháng nữa, chỉ một tháng nữa anh sẽ được như ý muốn, em hứa lúc đó sẽ chủ động cởi mở với anh.
Còn bây giờ thì không được, em mệt rồi, ngủ thôi."
Vừa nói xong thì Lưu Tĩnh liền nằm vật xuống giường, hai mắt nhắm chặt lại.
Dạo gần đây có nhiều cảnh quay, vì thế cũng mệt hơn nhiều.
Không thèm để ý đến sắc mặt tái mét của Triệu Thiên Đình, Lưu Tĩnh an nhiên đi ngủ.
Triệu Thiên Đình đương nhiên không thể bỏ qua, anh áp môi mình xuống môi Lưu Tĩnh, hôn ngấu nghiến.
Lưu Tĩnh tuy nhắm mắt nhưng vẫn đáp trả nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Lâu rồi cô chưa hôn anh, bây giờ hôn thôi cũng được.
Nhưng bàn tay Triệu Thiên Đình vẫn không an phận lần vào trong áo cô đi thẳng lên ngực, nhẹ nhàng xoa nắn.
Lưu Tĩnh không muốn bị mất khống chế bởi ái tình vì thế một mực ngăn cản anh, tỏ ra bài xích anh.
Cuối cùng Triệu Thiên Đình cũng chịu thua, anh nằm bên cạnh cô bất mãn bặm môi.
Lưu Tĩnh vẫn nhắm mắt bình thản từ từ rơi vào giấc ngủ nhưng đâu biết không mặt của Triệu Thiên Đình bây giờ đầy gian tà.
Đợi một tháng sau, anh đảm bảo sẽ khiến em không xuống giường được!
...
Dạo gần đây cô cũng quay phim thường xuyên, rảnh rỗi thì đến Triệu gia hay Triệu thị để đưa cơm cho Triệu Thiên Đình.
Và đương nhiên cô vẫn còn giữ liên lạc với Hứa Tịnh Thất, lâu lâu vẫn gọi cho cô ấy.
Một tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường, vết thương của Triệu Thiên Đình có lẽ đã lành hẳn, Lưu Tĩnh cảm thấy rất vui.
Hôm nay Triệu Thiên Đình làm về sớm, vừa về đến Dư Viên đã thấy Lưu Tĩnh loay hoay trong bếp, anh cười đắc ý đi lên lầu.
Khoảng nửa giờ sau thì bắt đầu ăn cơm, Lưu Tĩnh cứ thoải mái ăn còn anh lâu lâu lại cười một cái.
Lưu Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, mày chau lại, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào ánh mắt gian tà của Triệu Thiên Đình, nghi vấn hỏi : "Hôm nay anh bị gì vậy, bệnh sao? Anh cần đến bệnh viện không đấy?"
Triệu Thiên Đình bây giờ hoàn toàn khác hẳn Triệu Thiên Đình lúc trước, anh vừa ăn lại vừa cười, hình như chuyện gì đó đã khiến anh rất vui.
Đây là lần đầu tiên Lưu Tĩnh bắt gặp được vẻ mặt tươi như hoa của anh lúc ăn cơm.
"Ăn nhiều một chút, lát nữa sẽ mất rất nhiều sức." Triệu Thiên Đình nhướng nhướng mi mắt, anh dùng một câu nói đầy hàm ý để nói cho cô nghe.
Anh tin cô sẽ hiểu.
Qua ba giây suy luận, cuối cùng Lưu Tĩnh cũng nhận ra ý đồ của anh, Triệu Thiên Đình lúc nào cũng đen tối như vậy.
Cô bặm môi không trả lời, ừ thì tháng trước cô đã nói gì, tức nhiên cô sẽ không nuốt lời.
Phen này, tiêu là cái chắc!
Lưu Tĩnh thầm khóc cho số phận, nuốt ngược nước mắt vào trong mà tiếp tục ăn cơm.
"Em no rồi, em lên phòng đây." Gắp được vài đũa Lưu Tĩnh liền tìm cách chạy trốn, nếu không ở đây Triệu Thiên Đình cứ quan sát cô như cảnh sát rình rập phạm nhân thì làm sao mà cô chịu được?
Nói xong liền vọt lên lầu, chạy trối chết.
Triệu Thiên Đình cười khẽ một tiếng, anh cũng đứng dậy, từ từ bước lên lầu.
Cửa phòng không khóa, vừa mở ra đã bắt gặp hình ảnh Lưu Tĩnh đang ngồi vắt chéo chân trên giường đọc kịch bản.
Xem ra cô vẫn còn tâm trạng, nhưng mà như thế sẽ rất mệt vậy thì để anh giúp cô bớt mệt mỏi.
Triệu Thiên Đình bước lại gần giường, anh giành lấy phần kịch bản từ tay cô vứt sang một bên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
"Anh đói rồi." Triệu Thiên Đình áp sát người vào cơ thể cô, nhẹ nhàng nói một câu đầy hàm ý.
Lưu Tĩnh giật mình chống tay vào lòng ngực rắn chắc của anh, lắc đầu : "Bây giờ chỉ mới là chiều thôi đấy, em nghĩ chúng ta..."
Lưu Tĩnh còn chưa nói hết câu thì Triệu Thiên Đình đã cúi người xuống, nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi cô hôn lấy.
Lúc đầu nhẹ nhàng, sau đó trở nên cuồng nhiệt.
Lưỡi anh tách răng Lưu Tĩnh ra sau đó tiến thẳng vào bên trong miệng cô, day dưa không dứt.
Cơ thể Lưu Tĩnh vì sự thuần phục của anh mà trở nên mềm nhũn, cô nhanh chóng bắt kịp tiếu tấu của anh, dùng hai tay quấn lấy cổ anh thật chặt.
Triệu Thiên Đình đẩy Lưu Tĩnh về phía sau, anh nhanh chóng cởi quần áo trên cơ thể mình ra, sau đó dùng sức xé rách áo và quần cô ra một cách không thương tiếc.
"Xoạt" một tiếng, quần áo nhanh chóng trở thành vải vụn rơi xuống nền nhà.
Triệu Thiên Đình hôn lấy cổ cô, sau đó dần di chuyển xuống xương quai xanh nhẹ cắn một cái, nụ hôn chuyển dọc xuống ngực.
Môi anh vừa hôn còn tay thì vừa xoa nắn.
"Ưm..." Ngực là điểm nhạy cảm thứ hai của Lưu Tĩnh, lần nào Triệu Thiên Đình chạm vào cô cũng mất khống chế mà nỉ non.
Triệu Thiên Đình ra sức ngậm chặt một bên nhủ hoa, bàn tay dần dần thâm dò sâu vào nơi tư mật của cô.
"A..." Bất giác Lưu Tĩnh run lên, anh mang đến cho cô một khoái cảm và một sự kích thích khó tả, cô không thể khống chế được.
Ngón tay Triệu Thiên Đình dần đi sâu vào bên trong, anh nhẹ nhàng nới lỏng sự tuyệt mỹ kia.
Trêu đùa một chút, anh rút tay ra, sau đó lại đưa tay vào.
"Đình, đừng..." Lưu Tĩnh đã không chịu nổi, cả người cô nóng như hỏa thêu, cô như thiếu thốn một thứ gì đó và đang muốn được lấp đầy.
Nếu Triệu Thiên Đình cứ trêu chọc cô, e là cô sẽ chết mất.
Cả người Triệu Thiên Đình cũng đã căng cứng, anh cũng không chịu nổi nữa.
Dùng tay nhấc chân Lưu Tĩnh lên, sau đó nhẹ nhàng tiến vào.
"Ưm..." Lưu Tĩnh rên lên một tiếng, hai mắt nhắm chặt lại vì cơ thể đã được thỏa mãn.
Triệu Thiên Đình tiến sâu vào bên trong, liên lục luân động trong cơ thể cô, mãi rất lâu sau mới đi ra.
Lưu Tĩnh cứ tưởng là được nghỉ ngơi, nhưng không, anh tiếp tục tiến vào, không chỉ một hai lần mà rất nhiều lần.
Tức nhiên tư thế cũng thay đổi liên tục, điều đó khiến Lưu Tĩnh thét lên kinh hãi.
Cô đã mất hết sức lực rồi, vậy mà anh cứ không buông tha.
Đêm còn dài, chắc chết cô mất.
Vẫn như mọi khi, đến lúc Lưu Tĩnh ngất đi Triệu Thiên Đình vẫn không buông tha, đến khi anh thỏa mãn là thời gian rất lâu sau đó.
Ôm Lưu Tĩnh vào lòng, anh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tinh lực anh dồi dào như vậy đều là tại cô cấm dục anh quá lâu, đúng là sắp chết rồi.
Vậy nên hôm nay phải hành cô cho thật đã.
Sáng hôm sau Lưu Tĩnh thức dậy đã không thấy Triệu Thiên Đình đâu, cả người cô ê nhức không chịu nổi.
Đau nhất vẫn là giữa hai chân, muốn đứng dậy cũng không được.
Trên người cô nhiều vết hôn đỏ chói thế này biểu hiện cho kết quả của sự kích tình nồng nhiệt ngày hôm qua.
Thật khó coi quá đi mất.
Lưu Tĩnh ngồi dậy không được, đành nằm trên giường khóc không thành tiếng.
Bao giờ thì cô mới hết đau đây, Triệu Thiên Đình đúng là cầm thú mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...