Ngồi ở ghế nhìn chằm chằm vào bóng đèn sáng trưng phía trên cửa phòng cấp cứu, Lưu Tĩnh thẫn thờ như người mất hồn.
Cô cứ nhìn mãi vào bóng đèn, không rời mắt nửa giây.
Nước mắt cũng không hề ngừng rơi.
"Lưu Tĩnh, cô cứ yên tâm, Triệu tổng sẽ không sao đâu." Chị Tiêu sốt ruột không kém Lưu Tĩnh là bao nhưng chị không thể buồn bã như cô, chị phải tìm cách khiến cô bớt lo.
Lưu Tĩnh vẫn ngồi im lặng tại chỗ, cô không để ý gì đến những lời chị Tiêu bởi hiện tại cô rất lo cho Triệu Thiên Đình.
Là cô đã sai, là cô quá kích động nên mới đâm vào tim anh.
Cô không nên như thế.
Con dao được cắm rất sâu, Lưu Tĩnh thật sự sợ anh sẽ gặp chuyện không may.
Cô yêu anh, cô không muốn anh chết!
Giờ phút sinh tử Lưu Tĩnh mới nhận ra mình yêu anh biết nhường nào, cô không thể sống thiếu anh.
Nếu Triệu Thiên Đình bình an, cô nguyện tha thứ mọi lỗi lầm của anh, cùng anh bắt đầu lại từ đầu.
Cô có thể mở lòng yêu anh thêm một lần nữa, chỉ cần anh không chết...
Đáy mắt Lưu Tĩnh nặng trĩu, hiện tại, cô rất mệt mỏi...
...
Cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ từ trong bước ra ngoài, khuôn mặt ai cũng mang khẩu trang nên Lưu Tĩnh không thể nhìn thấy cảm xúc của họ thế nào.
Lưu Tĩnh kích động bật dậy, cô bước lại gần mấy vị bác sĩ, lo lắng không nguôi : "Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ đứng cạnh cô nhẹ nhàng tháo khẩu trang ra, đôi mắt đượm ý buồn : "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Con dao đâm thẳng vào tim khiến tim bị vỡ ra, không thể cứu chữa."
Nói rồi bác sĩ bỏ đi, để lại Lưu Tĩnh cứng đờ tại chỗ.
"Không!" Lưu Tĩnh thét lớn, cả người ngã quỵ xuống đất.
Lời nói của bác sĩ như một tiếng sấm, "ầm" một cái cả người Lưu Tĩnh như bị sét đánh.
Cả thế giới như sụp đổ ngay trước mắt bởi Triệu Thiên Đình đã chết.
Triệu Thiên Đình đã chết, anh đã chết thật rồi ư, mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa sao?
Tại sao anh lại chết, cô không cho phép anh chết!
Lưu Tĩnh khóc, nước mắt dàn giụa chảy ra nhiều hơn.
Mặc kệ những lời chị Tiêu nói gì cô cũng không nghe thấy, trong đầu Lưu Tĩnh bây giờ chỉ toàn là những lời của bác sĩ lúc nãy.
Là cô, chính cô đã hại anh.
Anh chết, hoàn toàn do cô cố tình đâm vào tim anh.
Cảm giác khi được trả thù Triệu Thiên Đình không hề sung sướng, ngược lại Lưu Tĩnh rất đau khổ.
Đôi chân như bị trút hết sức lực, cô muốn đứng dậy nhưng cũng không thể.
Chị Tiêu đau lòng đỡ cô đứng lên, vừa chạm chân vào đất Lưu Tĩnh đã bàng hoàng chạy vào bên trong.
Đập vào mắt cô là hình ảnh cả cơ thể Triệu Thiên Đình đã bị chăn che lại, chăn phủ cả khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, cô không còn nhìn thấy anh nữa.
Vội vàng bước lại gần giường, Lưu Tĩnh dùng đôi bàn tay run rẩy của mình để vén chiếc chăn lên...
Triệu Thiên Đình vẫn nằm đó, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như nước.
Hiện tại, anh như đang ngủ sang giữa một giấc mộng thật đẹp chứ không phải anh đã ra đi.
Khuôn mặt anh vẫn vậy, vô cùng đẹp.
Khí chất vẫn xuất chúng không thay đổi.
Anh ra đi rất thanh thản, vậy mà cũng không thèm từ giã cô một lời.
"Đình, đừng đi, đừng bỏ em..." Lưu Tĩnh òa khóc thật lớn, cô nắm lấy bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ mong anh có thể mở mắt nhìn cô, vuốt tóc cô trìu mến.
Lưu Tĩnh chỉ mong đây là mơ, nhưng sao có thể chứ?
Cả người Triệu Thiên Đình lạnh toát, anh đã ra đi thật rồi...
Dằn vặt, khổ sở, đau lòng và cả hối hận...
Từ đầu, Lưu Tĩnh đã sai! Cô không nên như thế để rồi đánh mất đi người mình yêu thương nhất.
"Đình, xin lỗi anh, anh tỉnh dậy đi, em biết sai rồi..."
Vẫn là những âm thanh xé ruột gan vang lên, nhưng mãi không có lời hồi đáp.
Chuyện đã xảy ra, không thể quay lại.
Lưu Tĩnh gục xuống bờ vai Triệu Thiên Đình, vừa khóc vừa lay mạnh tay anh.
Nếu có thể, cô nguyện sẽ chết cùng anh.
"Đưa Thiên Đình đi!"
Cái suy nghĩ kia của Lưu Tĩnh chợt vụt qua thì cửa phòng tự nhiên lại bật mở với lực khá thô bạo.
Một đám người mặc áo đen đi vào, vừa nghe được lệnh thì họ nhanh chóng bước lại giường kéo Lưu Tĩnh tránh một bên, họ đẩy giường Triệu Thiên Đình ra ngoài.
"Mẹ..." Lưu Tĩnh quay mặt sang nhìn Du Vận đang đứng trước cửa, ánh mắt bà đỏ ngầu trong rất đáng sợ.
"Đừng gọi tôi là mẹ, kẻ giết con tôi không có tư cách đó!" Du Vận lạnh lùng nói lớn, thái độ cứng rắn như thép.
Tay bà liên tiếp vỗ ngực để khống chế xúc cảm của bản thân.
Hiẹn tại, bà đang rất bấn loạn, nhưng trước mặt kẻ thù, bà phải tỏ ra khí thế mạnh mẽ.
Du Vận hôm nay khác hoàn toàn với Du Vận trước kia, cũng phải thôi, là do cô đã hại chết con bà, sao bà có thể tha thứ cho cô chứ?
"Mẹ, con..." Lưu Tĩnh không biết phải nói thế nào cho phải, là cô giết anh, cô có lỗi với anh, cũng có lỗi với bà Du.
"Vì Thiên Đình, tôi sẽ không truy cứu tội của cô.
Nhưng tôi đề nghị từ nay về sau cô hãy cút khỏi mắt tôi!" Lời lẽ sắt bén khiến người ta đau lòng, nhưng ai có thể thấu cái cảm giác của bà đây? Con dâu giết chết con trai, sao bà có thể chịu được.
Du Vận quay đầu, nhìn những người mặc áo đen ra lệnh : "Dẫn đi." Sau đó, có lẽ là do cú sốc quá lớn, bỗng nhiên bà ngã xuống, bất tỉnh.
Một người mặc áo đen nhanh chóng đỡ Du Vận dậy, họ đưa bà và Triệu Thiên Đình ra khỏi bệnh viện.
Lưu Tĩnh chạy theo họ, liên tiếp gọi lớn : "Đừng, đừng đưa anh ấy đi.
Đình...!đừng bỏ em..."
Nhưng tất cả đều vô dụng.
Bọn người áo đen lên xe đi mất, Lưu Tĩnh cứ dốc sức chạy theo, nhưng lại đuổi không kịp, cơ thể cũng do quá mệt mỏi mà ngã xuống đất.
"Đình!" Tiếng thét vang vọng thấu trời, Lưu Tĩnh rất tuyệt vọng.
Nước mắt cứ rơi lã chả, cô không thể mất anh, cô muốn đi cùng anh.
Không có anh, Lưu Tĩnh sống còn có ý nghĩa gì chứ?
Vẫn còn đang ngơ ngác thì bỗng có một chiếc xe hơi khác chạy lại gần cô, một người đàn ông trên xe nhanh chóng bước xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...