Thanh Tuấn cau mày, bên tai là câu nói cô thích anh.
Cô thích anh sao?
Oh...
Phụ nữ thích anh nhiều quá rồi, còn chẳng biết cô xếp ở vị trí thứ bao nhiêu nữa.
Ngày hôm sau Thanh Tuấn rời đi rất sớm.
Trợ lý Bích Hằng đưa tới một hộp thuốc.
Lâm Thảo nhìn chữ viết trên hộp thuốc, cười nhẹ một tiếng, cũng không nói gì nhiều, ngay trước mặt Bích Hằng nuốt viên thuốc vào.
Cô lần đầu tiên uống thứ này, không biết, cho nên uống thêm mấy viên.
Bích Hằng chờ sau khi cô đã uống xong ba viên thuốc ngừa thai, mới lên tiếng: "Một viên là đủ rồi, thuốc ngừa thai khẩn cấp uống nhiều hại sức khỏe."
Lâm Thảo sững sốt một chút, sau đó nói một câu cám ơn với Bích Hằng.
Cô le lưỡi một cái, trên gương mặt là một mảnh đỏ ửng: "Tôi tưởng rằng cái này là dựa theo số lần mà uống."
Tối hôm qua, Thanh Tuấn cùng cô làm ba lần.
Cô tưởng rằng vậy phải uống ba viên.
Thật ra, thuốc ngừa thai khẩn cấp không phải uống như vậy.
Một lần một viên là đủ rồi, trong một năm uống hai viên trở lên đối với cơ thể rất có hại.
"Thật xin lỗi, lần sau Tôi sẽ chú ý." Lâm Thảo rất nghiêm túc nói xin lỗi với Bích Hằng.
Bích Hằng nhíu mày một cái, đối với lời xin lỗi này của cô rất khó chịu... Dù sao anh đã có thể nói trước cho cô biết.
Bích Hằng phát hiện mình không thể nhìn thấu Lâm Thảo, nói cô có thủ đoạn có tâm cơ... Nhưng rất nhiều hành động quả thực là không giống.
Lúc gần đi, Bích Hằng còn để lại mấy hộp thuốc ngừa thai hàng ngày, dặn cô: "Ý của Tổng giám đốc Thanh, hy vọng cô Lâm hiểu được."
Lâm Thảo mỉm cười nhận lấy, rất nghe lời nói: "Được, Tôi đã biết. Vất vả cho anh rồi trợ lý Bích."
Sau khi Bích Hằng đi rồi, Lâm Thảo ngồi trên ghế sa lon ngây ngốc xem ti vi.
Trong ti vi là tiết mục hài rất nổi tiếng gần đây, Lâm Thảo vừa nhìn vừa cười ha ha. Buồn cười như vậy, không biết tại sao lại khóc.
...
Bích Hằng hoàn thành nhiệm vụ, trở lại phòng làm việc tổng giám đốc báo cáo.
"Cô Lâm đã uống thuốc rồi."
Thanh Tuấn thật thấp "Ừ" một tiếng. Lại hỏi một câu: "Cô ta không nói gì sao?"
Bích Hằng lắc đầu: "Không có."
"Không khóc?"
"Không có."
Đáy mắt Thanh Tuấn là một sự tĩnh lặng.
Bích Hằng nói thêm một câu: "Cô Lâm, có lẽ không giống những người phụ nữ khác."
Thanh Tuấn khẽ hừ một tiếng: "Không giống những người phụ nữ khác, cô ta có dã tâm lớn hơn."
Một người phụ nữ bày mưu, toan làm bạn gái anh, dã tâm có thể không lớn sao?
...
Trong ngôi biệt thự nhỏ, Lâm Thảo đã uống ba viên thuốc tránh thai khẩn cấp, đang dùng chăn cuộn chặt chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên trán là từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.
Bụng dưới của cô vô cùng khó chịu, kinh nguyệt trước nay vẫn đều đặn lần này lại đến trước thời hạn.
Uống nước nóng, cô cuộn mình trong chăn mơ màng.
Buổi chiều Bích Hằng gửi Thông báo cho cô: Tổng giám đốc Thanh tối nay sẽ đến.
Lâm Thảo nhắn lại: Được.
Nhưng nghĩ đến Thanh Tuấn tới đây cũng chỉ là vì chuyện kia, lại vội vàng nhắn lại, báo cho Bích Hằng biết cơ thể cô không thoải mái, tối nay Thanh Tuấn cũng đừng tới.
Bích Hằng đúng sự thật Thông báo với Thanh Tuấn.
Thanh Tuấn lạnh lùng chớp mắt, cũng không nói gì nhiều.
Buổi tối, Thanh Tuấn quả nhiên không tới.
Nhưng ngày thứ hai, Bích Hằng lại Thông báo: Tổng giám đốc Thanh tối nay sẽ đến.
Lâm Thảo nhắn lại: Thân thể chưa bình phục, đừng để Tổng giám đốc Thanh tới đây.
Lâm Thảo không cách nào nói cho Bích Hằng hiểu rằng cô đang đến tháng, cho nên chỉ có thể nói cơ thể cô khó chịu.
Bích Hằng báo cáo với Thanh Tuấn đúng như vậy.
Chân mày Thanh Tuấn nhíu chặt: "Cô ta làm sao?"
Bích Hằng chưa yêu ai bao giờ, tiếp xúc với phái nữ cũng rất ít, trong đầu cũng chẳng nghĩ đến cái gì mà kinh nguyệt, chỉ suy đoán: "Có thể do uống nhiều thuốc tránh thai khẩn cấp, gây ra tác dụng phụ."
"Uống nhiều? Uống bao nhiêu?"
"Ba viên."
Gương mặt Thanh Tuấn nhất thời tối sầm.
Ném văn kiện trên tay lên người Bích Hằng, ngay cả áo khoác cũng không cầm,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...