Như một cơn giông bão.
Dưới sàn nhà là chiếc váy liền thân bị anh xé ra, kể cả là chiếc áo trong cũng chẳng còn nguyên vẹn dưới bàn tay anh.
Người đàn ông ôm lấy cô vào lòng.
Trên người cô là đầy những vết đỏ.
Những vết đỏ lốm đốm ri rít đủ để người khác nhìn vào có thể tưởng tượng ra được sự bá đạo của anh.
Và trong cả quá trình đó, nước mắt của Lâm Thảo không ngừng rơi.
Anh ép buộc cô, dù chưa thỏa mãn nhưng nhìn thấy bộ dạng nước mắt cô không ngừng rơi anh lại thấy đau xót.
Anh không nỡ nhìn thấy người phụ nữ này rơi nước mắt.
Thế nhưng chính cô lại cứ chọc làm anh tức giận.
Thanh Tuấn thở dài một tiếng, anh nói nhẹ nhàng hơn: “Thôi được rồi, đừng làm loạn nữa, đi về cùng anh, để anh chăm sóc cho em và con.”
Lâm Thảo cắn chặt môi, trong lòng cô là sự uất ức vô tận, mãi sau cô mới đáp lại anh: “Không cần.”
Lần này cô rất kiên quyết, kiên quyết dứt hẳn mối liên hệ với Thanh Tuấn.
Cô không muốn có thêm bất kì mối liên quan gì với người đàn ông này nữa.
Nhưng có thế nào Thanh Tuấn cũng không cho phép cô làm như vậy.
Anh thích người phụ nữ này, anh thực sự thích cô, chỉ cần nghĩ tới việc cô đang ở bên cạnh một người đàn ông nào khác là anh chỉ muốn chạy tới và giết chết người đàn ông đó.
Và đến cuối cùng thì Thanh Tuấn đã phải dùng đến biện pháp mạnh.
Anh đưa cô đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thanh Thị.
Anh ăn cái gì thì cô ăn cái đó.
Anh dùng gì thì cô dùng cái đó.
Khi anh làm việc thì cô sẽ nằm ở trong phòng nghỉ, khi anh rảnh thì anh lại gần và trêu chọc cô.
Lâm Thảo vô cùng hận bản thân, cô hận bản thân sao lại ngu ngốc thế!
Rõ ràng là cô muốn rời xa thật xa Thanh Tuấn nhưng cứ mỗi khi anh lại gần cô thì sự phản kháng của cô dường như không hề có tác dụng, cô cũng rất dễ bị khuất phục.
Thanh Tuấn chính là một cao thủ trong việc tán tỉnh, không cưỡng nổi trước sự dỗ dành, không cưỡng nổi trước sự trêu chọc của anh.
Trong khoảng thời gian ba ngày, bọn họ đã giữ được Tần suất một ngày ba lần.
“Anh...anh không sợ bị suy thận à?” Lâm Thảo đỏ mặt nói, cô hỏi như mắng.
Thanh Tuấn nhếch mép cười nguy hiểm rồi anh tiếp tục trêu chọc cô: “Vì em thì anh cam tâm tình nguyện.”
Sau mỗi lần như thế cô mệt rã người, Thanh Tuấn thì vẫn muốn ôm lấy cô đi rửa ráy.
Có những lúc anh giúp cô làm gì đó thì lại khiến cô càng mệt hơn trước sự bá đạo của anh.
Lâm Thảo cảm thấy Thanh Tuấn dường như điên mất rồi.
Còn Thanh Tuấn lại cảm thấy anh hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Bất luận là đi tiếp khách hay hội họp, cứ mỗi khi nhớ tới trong phòng làm việc đang có một cô gái mình yêu thương đợi mình, con tim anh lại rộn ràng rạo rực.
Thanh Tuấn vốn dĩ là người lạnh lùng ít nói nhưng bây giờ thói quen đó đã được thay đổi, khiến người khác cảm thấy anh thân thiện và gần gũi hơn rất nhiều.
Mỗi cô gái trong công ty khi nhìn thấy Thanh Tuấn nhìn mình miệng tủm tỉm cười bọn họ lại tự ảo tưởng rằng liệu có phải Thanh Tuấn đang thích mình hay không.
..............
Lâm Thảo bị nhốt trong phòng làm việc, ngoài Bích Hằng ra thì cô chưa từng được gặp bất kì ai.
Thế nên khi mà Võ Lưu Niên xuất hiện trước mặt cô, cô theo phản xạ nhíu mày lại.
Bích Hằng vẫn mặc một bộ đồ đen, khuôn mặt nghiêm nghị như thường.
Võ Lưu Niên mặc một chiếc váy liền thân dài màu xanh đậm, dưới chân là đôi dép cao gót mười phân, sự kết hợp đơn giản đó nhưng lại thể hiện sự cao quý như một nữ vương.
Đây là lần thứ ba cô gặp Võ Lưu Niên, mỗi lần gặp cô ta cô đều cảm thấy có một sức ép vô hình đang đè lên vai mình, khiến cô cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch.
Võ Lưu Niên khẽ cười, bước chậm rãi về phía cô.
“Nét mặt cô bây giờ ngay đến một người phụ nữ như Tôi nhìn mà còn thấy đồng cảm vài phần, huống hồ đàn ông nhìn cái bộ dạng cô lúc này, cũng chẳng trách được hồn của Thanh Tuấn lại bị cô cướp đi.” Võ Lưu Niên vẫn nhếch mép lên, nụ cười trên môi vô cùng tự tin, dường như không hề cho người đối diện có cơ hội phản kháng.
“A Thanh đi tiếp khách rồi, không có ở đây.” Lâm Thảo cắn răng khẽ trả lời.
Võ Lưu Niên chuyển chiếc túi xách đang cầm bên tay trái sáng bên tay phải, sau đó tìm một chỗ cách Lâm Thảo không xa và ngồi xuống, nhìn tư thế rất có phong thái của một nữ chủ nhân.
“Tôi không tìm Thanh Tuấn, Tôi tới đây là để tìm cô.”
Cô tiếp xúc với Võ Lưu Niên không nhiều nhưng người phụ nữ này có đủ năng lực để trong một khoảng thời gian rất ngắn khiến cho cô cảm thấy áp lực.
Lâm Thảo cố giữ bình tĩnh và hỏi: “Cô Võ có việc gì sao?”
Võ Lưu Niên thư thái hai chân vắt vào nhau, cô ta cười một nụ cười giả tạo: “Ừm, Tôi tới để bày tỏ sự biết ơn đối với cô.”
Biết ơn?
Lâm Thảo hơi nheo mày lại, cô không hiểu chuyện gì, cô tăng cường sự cảnh giác.
Võ Lưu Niên liếc nhìn cô, đôi lông mi giả dài vong vút khẽ rung lên: “Chắc cô không phải là không biết chứ!”
Lâm Thảo ở bên cạnh Thanh Tuấn hơn một tuần, trong người cô không có bất kì thứ gì để nhận tin tức từ phía ngoài, ngay tới cả Lâm Phương cô cũng không hề liên lạc, ngoài kia xảy ra những chuyện gì cô đều không hay biết.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Lâm Thảo nói với Ngữ khí nặng hơn, cô không hề thích cái cảm giác lúc này.
Võ Lưu Niên lấy điện thoại ra, vuốt vuốt màn hình sau đó đặt điện thoại xuống bàn.
Đạp vào mắt của Lâm Thảo là dòng chữ: “Cậu chủ nhỏ của Thanh Thị đã mắc phải bệnh máu trắng bẩm sinh, cần gấp tủy phù hợp để cấy ghép.”
Con của Võ Lưu Niên bị bệnh sao?
“Con của cô, bị bệnh rồi....” Điều này hết sức kinh ngạc đối với Lâm Thảo.
Căn bệnh nguy hiểm như vậy, khiến đứa trẻ phải chịu đau đớn như thế nào, nhưng người làm mẹ cũng sẽ đau khổ không kém.
Nếu là Sở Sở, chỉ cần sốt hay cảm cúm cô cũng đã ăn không ngon ngủ không yên rồi.
Nhưng nhìn nụ cười trên môi của Võ Lưu Niên, trái tim cô lại đập liên hồi.
Lâm Thảo đờ đẫn cầm lấy chiếc điện thoại, cô đọc lại đầu đề của bài viết một lần nữa: “Bệnh máu trắng bẩm sinh?”
Cách để chữa trị căn bệnh này chỉ có tìm tủy phù hợp để cấy ghép.
Võ Lưu Niên nói tới để bày tỏ sự biết ơn với cô....
Là ý gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...