Đêm nay, dường như anh có chút không bình thường. Lúc trước, anh chưa bao giờ gọi điện thoại cho cô một lần nào.
Chần chờ một chút, cô vẫn nhận điện thoại.
"Tịch Lương Yên, cô lại đây!" Trong tiếng phim, cô chỉ có thể láng máng nghe tiếng của anh.
"Xin lỗi, tổng giám đốc, bây giờ đã là thời gian tan tầm." Cô từ chối theo bản năng, không để cho mình lại rơi vào trong ma chú của anh. Nếu đã quyết định tìm một người cha cho tụi nhỏ thì cô cần gì phải dây dưa cùng anh nữa?
"Thuốc lần trước, cô đã thấy... Cô tiện đường ra hiệu thuốc mua một chai lại đây cho tôi..." Giọng nói của anh càng ngày càng suy yếu.
Cô gần như không nghe được trong tiếng ồn ào hỗn loạn trong đại sảnh rạp chiếu phim. Nhưng Lương Yên vẫn phát hiện ra giọng của anh không bình thường, lập tức lòng cô xoắn lại, "Bệnh của anh lại phát tác?"
Nhưng mà cô không nghe được câu trả lời của anh ở đầu bên kia. Chỉ nghe thấy một tiếng "Bộp --" vang lên, là tiếng di động rơi xuống trên mặt đất.
Trái tim của Lương Yên cũng nhảy tới cổ họng. Làm gì còn có lòng xem phim? Cô đành nói: "Xin lỗi, Vương tiên sinh, tôi không thể xem phim cùng anh được."
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Vương Kính Nghiêu nhìn bộ dáng vô cùng lo lắng của cô mà hỏi.
"Có lẽ bạn của tôi đã xảy ra chuyện rồi. Tôi phải đi xem anh ta." Vừa trả lời, cô vừa lấy di động gọi lại. Nhưng vẫn không có người nghe máy.
Vương Kính Nghiêu đã đứng lên, "Tôi đưa cô qua đó."
"Không cần đâu. Tôi bắt xe rồi tự mình đi qua đó là được rồi!" Lương Yên từ chối, liên tục giải thích. Vương Kính Nghiêu cũng không kiên trì thêm nữa, chỉ có thể đưa cô ra rạp chiếu phim.
Dọc theo đường đi, lòng của Lương Yên như có lửa đốt. Đi tới mấy hiệu thuốc, nhưng bởi vì cô không có toa thuốc, cho nên hiệu thuốc đều từ chối bán loại thuốc đó. May mà rạp chiếu phim cách nhà cũng không xa, cô đành phải bắt xe về nhà trước một chuyến.
Khi cô đến nhà, Chân Niệm Niệm đã về nhà được một khoảng thời gian. Thay đổi quần áo trong nhà, cô ta đang không yên lòng ngồi ở trên ghế sa lông nhìn hai vị trưởng bối đùa đứa trẻ.
Thấy Lương Yên vội vàng chạy về, nguyễn Tố hỏi: "Sao lại về rồi? Nghe anh con nói là đêm nay con đi xem mắt mà, tình huống thế nào rồi?"
"Mẹ, con lên lấy thuốc trước, một lát nói sau." Lương Yên chạy ầm ầm lên trên lầu, vội vàng lấy thuốc mà bác sĩ kê cho Vivi, chạy xuống lầu.
"Yên Yên, đêm nay Vivi đã ngoan ngoãn uống thuốc rồi, không cần uống nữa đâu!" Vivi vừa thấy Lương Yên lấy thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn lại, khổ không thể tả.
"Yên Yên biết rồi. Thuốc này không phải cho con uống." Lương Yên giải thích.
Tịch Chấn Bang nhìn Lương Yên một cái, "Con còn có bạn cần loại thuốc này?"
"Dạ, bệnh của bạn con mới vừa phát tác." Lương Yên nhìn Chân Niệm Niệm, giờ phút này tầm mắt của Chân Niệm Niệm trùng hợp cũng nhìn về phía cô. Dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Lương Yên sợ cô liên tưởng đến cái gì, vội vàng nói tạm biệt với người trong nhà, "Ba, mẹ, giờ con không nói chuyện với mọi người nữa, có chuyện gì thì con về rồi nói sau."
"Ừ, con nhớ cẩn thận trên đường!"
"Tạm biệt Yên Yên!" Hai đứa trẻ giòn giã nói lời tạm biệt với cô, hai đứa hôn hai cái lên hai bên mặt của cô.
... Đường phân cách...
Dọc theo đường đi, Lương Yên nghĩ anh có lẽ đã đã hôn mê, một khi hội chứng WIID mà không có thuốc khống chế thì rất dễ dàng xảy ra chuyện. Nghĩ đến loại khả năng kia, trong lòng bàn tay cô toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cô gọi cho anh không ít cuộc điện thoại, nhưng điện thoại lại tắt, không hề có một cuộc gọi nào được tiếp.
Cô thúc giục tài xế chạy đến Triển gia, nhanh chóng lấy tiền, thậm chí còn chưa lấy lại tiền lẻ thì đã phóng thẳng vào cửa nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...