Ánh mắt thâm thúy của Triển Mộ Nham dừng lại trên gương mặt sưng đỏ của Lương Yên, cô được Liên Thiếu bảo vệ trong ngực, anh cười lạnh, ôm lấy Lê Man Thanh, cúi đầu, nhỏ giọng dụ dỗ: “Ngoan, nơi này là địa bàn của Liên Thiếu, cô ở nơi này giáo huấn người chẳng phải là không nể mặt mũi của anh ta?”
Anh ngẩng đầu, nhìn Liên Thiếu cười, vân đạm phong khinh nói: “Tôi thay Man Thanh xin lỗi anh, Liên Thiếu đừng quá để ý.”
Trong lời nói mang theo sự cưng chiều, ngược lại không nghe ra sự áy náy, toàn bộ hành trình anh đều không có liếc nhìn Lương Yên.
Cho nên…
Anh cũng không cảm thấy Lê Man Thanh đánh cô là sai.
Trong hội trường rất ấm áp, nhưng vì sao cô lại cảm thấy lạnh như thế?
“tổng giám đốc Triệu tự mình xin lỗi, tôi đâu dám nhận.” Liên Thiếu giống như cười mà không cười, nhìn xung quanh bởi vì bọn họ mà tẻ ngắt, đề nghị: “Tôi đã nhảy điệu mở màn, nếu như tổng giám đốc Triệu không ngại, mời anh và bạn gái nhảy bài tiếp theo.”
“Cảm ơn anh.” Triển Mộ Nham gật đầu, ôm Lê Man Thanh rời đi.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Lê Man Thanh quay đầu khiêu khích nhìn Lương Yên.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Lương Yên chỉ cảm thấy cả người vô lực, lùi về sau một bước, tựa vào đàn dương cầm.
Anh đi……
Để cô lại cho Liên Thiếu……
“Này cô không sao chứ?” Liên Thiếu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Không sao…..” chật vật mãi, Lương Yên mới nói ra hai chữ này, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô đưa tay ra lau: “Vừa rồi, cảm ơn anh đã thay tôi ra mặt.”
Thật ra Liên Thiếu cũng không phải người khiến người ta chán ghét…
Ít nhất anh ta tốt hơn một số người……
Lương Yên thầm nghĩ.
Liên Thiếu cười như không cười, “Đừng cảm ơn toi, đó là vì ngực cô lớn hơn so với cô ta một chút.”
“Anh……” sự biết ơn đối với anh ta hóa thành hư không, lườm anh ta một cái liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Này, cô đi đâu thế?” Liên Thiếu đi theo sau.
“Anh đừng đi theo tôi.” Lương Yên cố gắng nhịn không nhìn về phía sàn nhảy, giờ phút này cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này.
“Đêm nay cô là của tôi.” Dáng người cô nóng bóng như thế, nước đã đun sối, sao còn có thể để cô bay mất, như thế chẳng phải sẽ đáng tiếc sao?
“Tôi không phải là của anh, cũng không phải là của bất kỳ người nào!” Cô hét lên, hất tay anh ta ra, vành mắt đỏ bừng: “Đừng đi theo tôi! Tôi không phải là bạn gái của anh ấy, cũng không chơi nổi trò chơi hoang đường của các người, anh làm ơn buông tha cho tôi….tôi mệt mỏi quá…..”
Đêm nay, tâm thật mệt mỏi, khiến cho cô không muốn ứng phó với bất kỳ ai.
Liên Thiếu nhìn gương mặt tái nhợt của cô, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó kỳ lạ.
Hư, anh là người có lòng thương người, anh ta không nhìn nổi phụ nữ xinh đẹp chịu ủy khuất.
Anh ta nhún vai, buông tay đầu hàng: “Được, tôi không quấn lấy cô, chẳng qua tôi nguyện ý làm hộ hoa sứ giả đưa cô về.”
“Không cần.” Lương Yên từ chối ý tốt của anh ta: “Tôi muốn ở một mình.”
Không đợi Liên Thiếu trả lời, cô đã bước ra ngoài.
Một cơn gió lạnh thổi đến, khiến cô càng thêm lạnh lẽo…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...