Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Cô đang suy nghĩ lung tung thì chiếc đèn chân không trên đầu nhấp nháy mấy lần rồi tắt ngóm.
Bóng đèn bị hỏng rồi!
Lương Yên không chút quan tâm nhìn về phía phòng của Tổng giám đốc ở đối diện vẫn còn sáng đèn.
Mấy năm này cô mang theo hai đứa nhỏ sống ở nước ngoài, có chuyện gì là chưa làm qua? Cô thuần thục lấy điện thoại bật đen pin, lần mò sờ soạng cái tủ trong góc tường tìm bóng đèn dự phòng, sau khi dời hai cái ghế qua liền cởi giày cao gót dẫm lên ghế.
..........................................
Lúc Triển Mộ Nham đi ra từ phòng làm việc liền nhìn thấy phòng thư ký đang tối om lại sáng đèn.
Anh không khỏi ngừng bước, liếc mắt nhìn xem. Vừa nhìn một cái liền thấy một màn này —— cô mặc một bộ váy màu đen, không chút để ý hình tượng đứng lên trên ghế, đôi chân dài mảnh khảnh trắng nõn như ngọc thạch, ngón chân nhỏ nhắn tinh xảo cực kì quyến rũ. Càng đáng chết là từ góc độ của anh nhìn qua hoàn toàn có thể nhìn thấy quần lót viền ren của cô.
Người phụ nữ này bày ra dáng vẻ như vậy ở trong phòng làm việc là muốn quyến rũ người nào?!
Đôi mắt Triển Mộ Nham sâu thẳm, lông mày nhíu chặt, anh mấy bước đến gần, “Tịch Lương Yên, cô đang làm cái gì vậy?”
Lương Yên vẫn còn đang thử bóng đèn, không ngờ tới Triển Mộ nham sẽ đi vào, anh vừa quát lên thì cô liền bị dọa sợ. Bàn tay cầm bóng đèn buông lỏng, ghế ở dưới chân hơi lung lay, cả người nghiêng ngả ngã xuống.
Triển Mộ Nham thề, anh thật sự không muốn cứu cô! Nhưng động tác lại nhanh hơn suy nghĩ.
Chờ anh phục hồi tinh thần lại thì một mùi hương tươi mát đã xông vào mũi, hình như là mùi chanh. Thân thể mềm mại ngã vào trong ngực anh. Cả hai người cùng ngã xuống mặt đất.
Lương Yên không ngờ anh lại giơ tay ra đỡ cô, cho nên cứ kinh ngạc nhìn chằm chằm anh. Nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm nhận hô hấp trầm ổn của anh, Lương Yên quên cả việc phải nói cảm ơn, cũng quên đứng dậy, chỉ có thể tham lam đưa mắt nhìn anh.
Lần cuối cùng được nhìn anh gần như vậy, đã là năm năm trước rồi......
“Nhìn đủ chưa?” Triển Mộ Nham lành lạnh nhếch môi.
Cô ngẩn ra sau đó phục hồi tinh thần lại, lập tức đỏ mặt. Tịch Lương Yên, mày càng lớn càng không ra gì! Thế mà lại nhìn anh ấy đến không dứt ra được!
“Thật xin lỗi...... A, không phải, phải nói cám ơn mới đúng......” Lời nói của Lương Yên có chút không mạch lạc, hốt hoảng muốn đứng dậy.
Cổ tay lại bị Triển Mộ Nham nắm lấy. Anh hơi híp mắt lại nhìn Lương Yên, “Tịch Lương Yên, chắc không phải cô cố ý làm như thế này chứ? Hử?”
“Cái gì?” Lương Yên không hiểu sao anh lại hỏi như vậy.
Triển Mộ Nham nhìn đôi mắt trong veo không chút tạp chất của cô, ánh mắt khẽ xoay chuyển. Rồi sau đó giọng nói lại càng lạnh hơn, “Tốt nhất cô hãy làm theo lời mình nói, đừng có chút nhớ nhung nào với tôi. Thứ nhất, cô không xứng! Thứ hai, tôi có thể yêu bất kì ai, nhưng tuyệt đối không có khả năng sẽ yêu một người phụ nữ bẩn thỉu như cô!”
Cả người Lương Yên chấn động.
Quả nhiên anh đã nghe thấy lời cô nói. Cho nên mới đổi lại sự sỉ nhục như vậy sao? Anh không hề yêu cô chút nào!
Đôi mắt Lương Yên ửng đỏ, lại quật cường không để nước mắt rơi xuống, chỉ cúi đầu không nhìn khuôn mặt đẹp trai gần ngay trong gang tấc nữa, cô khẽ cười cố gắng thu lại sự đau lòng dưới đáy mắt.
“Tổng giám đốc, ngài suy nghĩ nhiều rồi. Tôi đứng cao như vậy là muốn thay bóng đèn thôi, không phải vì muốn quyến rũ anh, cũng không phải vì muốn anh yêu tôi. Chắc Triển tổng vẫn chưa nghe rõ những lời tôi đã nói với Mạn Thanh, tôi có thể nói lại một lần nữa. Tôi......”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...