“Em thật sự có thể nhìn hai người bọn họ ở bên nhau sao? Yên nhi, em khuyên anh nhưng đã hỏi qua lòng mình chưa?”
Lương Yên lắc đầu một cái, vành mắt khô khan đến đau đớn, “Không sao, bởi vì đó là chuyện của bọn họ, em không thể vì mình yêu anh ấy mà phá hoại tình cảm của anh ấy. Lại nói...... Tình yêu không thể nào miễn cưỡng được. Anh ấy không yêu em, cho dù Niệm Niệm vĩnh viễn không ly hôn, anh ấy cũng sẽ không yêu em. Nếu anh ấy thật sự ở bên Niệm Niệm thì em cũng có thể hết hy vọng, về sau quên anh ấy đi, tiếp tục sống cuộc sống của mình...... Còn có......”
Cô ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng cười một tiếng. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, “Em cũng có thể tập trung tìm ba cho bọn nhỏ.”
Khuynh Viễn cưng chiều vỗ mặt Lương Yên, “Anh đồng ý với em, anh sẽ suy nghĩ kỹ. Đúng rồi, lần trước em đã gặp Kính Nghiêu, hai ngày trước cậu ấy có tìm anh hỏi về em. Cậu ấy rất quan tâm em.”
Anh ta vội vàng chuyển đề tài, dùng ánh mắt dò xét nhìn Lương Yên.
Lương Yên cúi mặt xuống không nói chuyện, đôi mắt Khuynh Viễn sâu hơn mấy phần, “Em nghĩ thế nào?”
“Để em suy nghĩ một chút.” Lương Yên né tránh đề tài này, “Anh, thời gi¬an không còn sớm, anh nghỉ ngơi sớm một chút. Em cũng đi ngủ đây.”
“Ừ. Ngủ ngon.” Khuynh Viễn ôm em gái một cái.
...
Trong quán bar ồn ào náo nhiệt.
Trên quầy bar, hai người đàn ông đẹp trai vừa mới xuất hiện thì đã hấp dẫn ánh mắt của các cô gái xung quanh.
Nhưng bởi vì sắc mặt của một người đàn ông trong số đó quá thối, khiến người ta không thể không nhượng bộ lui binh.
“Hắc! Đi chơi thì đừng nghiêm mặt như vậy, hù dọa mấy cô gái kia rồi! Thật không thú vị.” Lại một cô gái đẹp bị dọa đến không dám tới gần, Kiều Tề Thiêm tức giận đẩy Triển Mộ Nham một cái.
Triển Mộ Nham xoay người, đưa lưng về phía quầy bar. Hai khuỷu tay tùy tiện để trên quầy bar, anh híp mắt nhìn đám người đang thỏa thích lắc lư trên sàn nhảy, trong đầu lại hiện lên một bóng dáng trầm tĩnh.
Đáng chết! Cho dù uống bao nhiêu thì bóng dáng kia cũng như ẩn như hiện trước mặt anh, giống như bị trúng tà vậy!
Anh cảm thấy rất nhàm chán, trong lòng trống rỗng. Anh cầm cái ly lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Kiều Tề Thiêm híp mắt nhìn anh, “Cậu không phải như vậy. Dáng vẻ muốn tự chuốc mình say này, không phải là thất tình chứ?”
Thất tình cái đầu cậu!
Còn chưa yêu đương đâu, anh thất tình với ai?
Triển Mộ Nham lười để ý anh ta. Kiều Tề Thiêm sờ sờ cằm dưới, vụng về suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cũng đúng. Cô gái mình yêu đã làm vợ người ta, muốn yêu cũng không yêu được, quả thật có chút chua xót.”
Ai quan tâm cái này chứ?
Triển Mộ Nham hừ lạnh. Để mặc anh ta tự nói tự trả lời.
Nhưng Kiều Tề Thiêm lại rất phiền phúc, anh ta tiến sát đến lỗ tai anh, cười hì hì: “Hắc, tôi nói này, cậu đừng tiêu cực như vậy. Không phải một Chân Niệm Niệm thôi sao? Cậu vì người ta mà dở sống dở chết nhiều năm, người ta lại không thèm nhìn cậu một cái. Bên cạnh cậu có nhiều người đẹp như vậy, tiện tay túm một người là được rồi. Ừ, ngay cả thư ký Tịch, Tịch Lương Yên. Chắc chắn cô ta có ý với cậu, tìm cô ta mạnh hơn tìm Chân Niệm Niệm nhiều!”
Không đề cập tới Lương Yên còn được, vừa mới nhắc tới thì sắc mặt Triển Mộ Nham càng khó coi hơn.
Anh dùng ánh mắt lạnh băng liếc Kiều Tề Thiêm, “Cậu có biết anh tôi chết như nào không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...