Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Vừa nhìn thấy dãy số hiện thị trên màn hình, anh ta lập tức nhíu mày, tinh thần tỉnh táo

Tô Liên Thần cầm điện thoại đứng dậy, đi ra ngoài. Để lại sự tò mò cho những anh em kết nghĩa ở lại bên trong.

"Bộ dạng này của Liên thiếu thật bất thường!"

"Để tôi đoán một chút xem người gọi điện thoại là ai."

"Chắc chắn là phụ nữ!"

“Cậu đừng nói nhảm chuyện này nha!”

"Phụ nữ ngực lớn, eo nhỏ, chân thẳng! Liên thiếu trước giờ đều thích loại này."


…………

Tô Liên Thần thật sự không tìn được chỗ nào yên tĩnh nên dành đứng tựa vào cửa nghe điện thoại.

"Đã nhớ đến là phải mời tôi ăn cơm sao? Giờ này chắc chỉ có thể ăn bữa ăn khuya." Tô Liên Thần cũng không đợi đối phương mở miệng đã giành đoạt lời trước.

Có vẻ như tâm trạng anh ta rất tốt.

"Gần đây tiếp nhận đấu thấu của bên anh, tôi thực sự là bận váng đầu. Cho nên vào lúc này mới gọi cho anh, không làm phiền anh chứ?" Giọng nói của Lương Yên vẫn mềm mại như cũ, càng làm nổi bật sự ầm ĩ bên phía Tô Liên Thần.

"Thế nào? Bên công ty của các người là do cô phụ trách à?"

"Ừ. Đây không phải là chuyên ngành của tôi, cho nên đến bây giờ vẫn không hiểu ra sao đây." Lương Yên khổ não nói thật.

Tô Liên Thần âm dương quái khí "a" một tiếng, "Xem như tôi đã nhìn ra, cô đây thực sự là vô sự bất đăng tam bảo điện*. Hoá ra là có chuyện gì mới nhớ tới tôi. Thật quá không có lương tâm mà."

(*Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc gì thì không đến thăm chùa tam bảo. Ý nói không có việc nhờ vả thì không tìm đến.)

"Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đi qua tìm anh." Lương Yên cũng không phản bác. Hôm nay vốn là có chuyện cần tìm anh ta. Thứ nhất là muốn cảm ơn anh ta lần trước đã giúp một tay. Thứ hai cũng đúng là bởi vì công việc. Mắt thấy ngày đấu thầu càng ngày càng gần, công đoạn quan hệ xã hội này cũng nên có.

Tô Liên Thần quay đầu nhìn một phòng toàn người sau lưng, bây giờ cho dù anh muốn đi, khẳng định cũng không đi được. Dù sao cũng đang nhàm chán đến khó chịu, có người đến bồi mình ngồi nhám chán cũng tốt, có khi lại vui vẻ ấy chứ.

Anh ta liền cười, "Cô có biết câu lạc bộ "Miss" Thành Nam không? Tôi ở đấy. Phòng 3011."


"Ok." Lương Yên có chút nhức đầu. Không phải là cô không biết câu lạc bộ Miss, nơi đấy thực sự là thiên đường của đàn ông, căn bản không hợp với cô. Nhưng bây giờ cô đã không có đường để lui rồi.

Chỉ có thể nhắm mắt đáp ứng, "Vậy bây giờ tôi qua đấy tìm anh."

Tô Thần Liên cúp điện thoại, trở về lập tức lên tinh thần, cùng mọi người chới kéo bao búa, rât nhanh đã nhập cuộc. 

Chẳng qua thi thoảng anh ta sẽ nghiêng đầu nhìn về phía cửa, rất dễ dàng nhận ra anh ta đang đợi một người nào đó.

………

Rất nhanh Lương Yên đã tới nơi. Lúc cô đi vào phòng bao 3301, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Tô Liên Thần. Mặc dù ánh đèn trong phòng bao rất mờ, chỗ ngồi của anh ta bị rất nhiều người vây quanh nhưng Lương Yên vẫn có thể dễ dàng nhận ra.

Cô nghĩ thầm, chắc không chỉ mình cô mà bất kỳ người phụ nữ nào đi vào cũng sẽ nhìn thấy anh ta đầu tiên. Người đàn ông này quá chói mắt. Chói loá giống như ánh mặt trời...... Cô vừa mới xuất hiện, Tô Liên Thần đã thây rồi. Anh ném cái xúc xắc trong tay đi, nói một câu "không chơi nữa, các cậu tự mình chơi" rồi đứng dậy đi ra cửa.

Cái bộ dáng thiết tha kia là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy. Trong nháy mắt, đã có mấy người đùa dai huýt sáo, "Ơ, đây không phải là cô gái lần trước ở trong yến hội sao?" Những ánh mắt hài hước kia khiến cho Lương Yên rất khó chấp nhận. Cô không được tự nhiên gẩy gẩy tóc mình, trốn ở sau lưng Tô Liên Thần.

Tô Liền Thần tức giận nhìn về phía bọn họ mắng một câu: "Bớt lắm mồm, chơi xúc xắc của các cậu đi."


Mọi người cười ầm lên, ngoan ngoãn chơi việc của mình.

"Cuộc sống về đêm của anh thật phong phú." Lương Yên ngắm nhìn một vòng người đẹp đang ngồi trên ghế salon, thẳng thắn tặc lưỡi. Khó trách đàn ông đều muốn đến nơi này.

"Hâm mộ à?" Liên thiếu chợt nhíu mày cười xấu xa, "Nếu như cô mà hâm mộ, ngày nào cũng có thể tới đây ngồi một chút."

Anh ta vừa nói xong thì chân cũng bước đi vào trong phòng bao. Lương Yên đi theo bên người anh ta, lập tức lắc đầu, "Xin anh tha cho tôi đi, ngày nào cũng đến chỗ này uống thì cơ thể làm sao chịu đựng nổi? Lại nói, chỗ này cũng không có gì thú vị, còn không bằng về nhà ở bên cạnh người thân."

Tô Liên Thần chọn một ghế sofa hẻo lánh ngồi xuống, lắng nghe Lương Yên nói lải nhải liên miên. Lời nói của cô rất nhẹ nhưng lại nặng nề đánh trúng tâm sự anh giữ kín trong lòng mình.

Anh ta không lên tiếng, chỉ cầm hai cái đi tới. Lấy một lý rót cho mình chút rượu còn cái ly còn lại thì đẩy đến trước mặt Lương Yên.

Lương Yên quay sang nhìn anh, dưới ánh đền mập mờ không rõ ánh mắt của anh hiện lên chút cô đơn. Nhìn mà khiến người ta cảm thấy không đành lòng. Lương Yên thử hỏi: "Thế nào? Có phải tôi nói sai cái gì rồi phải không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui