Bị đè nặng, Thương Trăn có chút tức giận mở to mắt.
“Tôi chỉ không muốn dì lo lắng thôi, dì ấy vì anh mà khóc sưng cả mắt!”
Thương Trăn trả lời làm Phong Hành Diễm sửng sốt, ngay sau đó rất bất mãn mà víu chăn của cô!
“Chú đã giúp anh báo bình an, đồ lừa đảo, mau nói thật đi!”
Đôi tay Thương Trăn nắm chăn, trừng mắt nhìn anh!
“Trước đây tôi đã từng gặp qua bệnh loại bệnh thế này, cho nên mới tới cứu người! Ta có bản lĩnh, sao lại không tới? Tôi muốn nổi danh không được à?”
Nổi danh?
Phong Hành Diễm nghiến răng nghiến lợi, “Em rõ ràng vừa mới thừa nhận là người phụ nữ của anh!”
Thương Trăn rất bình tĩnh trả lời, “Chỉ là quyền lợi kế mà thôi, không được à?”
Phong Hành Diễm thật sự bị người phụ nữ mạnh miệng này làm cho tức chết chết rồi! Nói là vì anh mà tới khó như vậy sao?
Đôi mắt tím sậm của anh càng thêm u thẳm, cuối cùng như là hả giận mà cắn lên Thương Trăn!
Nỗi nhớ nhung hơn một tháng vừa đụng chạm liền bị đánh thức, sự không cam lòng và tức giận của anh lập tức bay sạch, chỉ còn lại yêu thương.
Người phụ nữ của anh, quả đúng là lúc bị chặn miệng thì đáng yêu hơn!
Không thể không nói ở phương diện nào đó, cách làm của hai người ăn khớp vô cùng.
Bị cưỡng hôn, Thương Trăn vốn là muốn phản kháng, nhưng nhiệt độ đốt người của đối phương truyền tới lại làm người ta phát run!
“Trăn Trăn…… Anh rất nhớ em, rất muốn……”
Trong nụ hôn phát ra tiếng nói mớ nhè nhẹ, nghe không kỹ căn bản sẽ không nghe thấy được, rất khó tưởng tượng, Phong Hành Diễm lại có lúc …… Dịu dàng như vậy……
“Nhìn thấy em tới…… Anh vui sướng đến điên rồi, hận không thể… đứng tại chỗ chiếm hữu em!”
Sau khi anh nói xong, chuyên chú hôn cô, nỗi bất an suốt dọc đường tựa như tiêu tan một chút dưới nụ hôn mãnh liệt này của anh, chuyện tới nước này, Thương Trăn không thể không thừa nhận, dường như cô lại nảy sinh một chút ý niệm đối với Phong Hành Diễm.
Đây này là nỗi bi ai không thể nghi ngờ, chẳng lẽ kiếp trước lẫn kiếp này, cô đều không thể trốn khỏi bị người này mê hoặc?
Suy nghĩ của Phong Hành Diễm thì lại đơn thuần hơn nhiều, vừa nghĩ đến cô trải qua nhiều nguy hiểm để đến tìm anh, trái tim anh thật sự như là muốn tan chảy ra vậy! Nếu cái này cũng không phải là thích, thì cái gì mới phải?
Cho nên lúc này đây, anh hết sức triền miên liếm hôn môi cô, tựa như muốn đem toàn thân cô đều in dấu mùi hương của anh!
Nơi xa lại vang lên tiếng bom đạn nổ, ở chỗ này, dường như lúc nào cũng có nguy cơ bỏ mạng, ở nơi nguy hiểm này, lại có thể đẩy nhanh phát sinh tình cảm kịch liệt nào đó.
Sau khi Thương Trăn nghe thấy tiếng động, đột nhiên duỗi tay ôm chặt Phong Hành Diễm! Vô luận như thế nào, cô cũng không muốn người này chết ở đây, cũng không muốn anh bị thương.
Thương Trăn đáp lại làm Phong Hành Diễm vô cùng vui sướng! Anh vội vàng chui vào trong chăn đem Thương Trăn gắt gao ôm vào trong ngực! Cơ thề kề sát làm trong lòng anh dâng lên một tia thỏa mãn, ngay sau đó lại muốn nhiều hơn!
Anh kéo chăn trùm đầu hai người, trong chăn tối ôm, tiếng hôn dây dưa rõ ràng, như là muốn thiêu cháy người ta vậy!
Một bên là chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, một bên là phòng bệnh ướt át an tĩnh, thật giống như là hai thế giới đan xan vào nhau, làm sinh ra một loại cảm xúc giống như liều chết triền miên.
Nguyên nhân chính là vì không xác định liệu có còn ngày mai hay không, làm trái tim đang đóng băng của Thương Trăn không khỏi vỡ ra một lỗ hổng, trong chăn, cả người cô bị Phong Hành Diễm ôm chặt lấy, vậy mà lại có loại cảm giác an toàn.
Nhiệt độ dâng lên mãnh liệt! Toàn thân Thương Trăn bất tri bất giác nóng lên, mà hai mắt Phong Hành Diễm đã đỏ đậm, hiển nhiên là chuẩn bị cố hết sức chứng minh nỗi nhớ nhung của anh!
Nhưng lúc này, cửa phịch một tiếng bị mở ra! Phong Hành Diễm đang ngồi trên người Thương Trăn, giây tiếp theo lý trí trở về, vội vàng cúi xuống người xuống che khuất mượt mà đầu vai của Thương Trăn!
“!!!”
Người tới rụt cổ lại, vội vàng hô to!
“Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi! Không phải tôi cố ý! Tôi, là, là tiến sĩ bảo tôi tới! Thuốc phá bệnh cúm T có tiến triển lớn!”
Bàng Cửu đứng ngoài cửa cũng là vì nghe được tin tức tốt này có chút sửng sốt, nên mới để mình không cẩn thận xông vào, không nghĩ tới thế mà lại quấy rầy chuyện tốt của thiếu gia nhà mình!
Khóc…… Liệu cậu có bị thiếu gia điều đi sa mạc không đây?
Phong Hành Diễm nghiến răng nghiến lợi, cái loại phẫn nộ vì ham muốn không được thỏa mãn này! Nhất định không hề yếu hơn so với bom đạn oanh tạc bên ngoài.
Chỉ nghe phụt một tiếng, Thương Trăn thế nhưng lại cười!
Phong Hành Diễm khó hiểu nhìn cô, lại thấy sóng mắt Thương Trăn đưa sang ngang một cái.
“Thế nào? Bây giờ trên người anh có nhiệm vụ, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục? Có tinh thần trách nhiệm chút được không?”
Đôi tai Phong Hành Diễm không khỏi đỏ bạo! Anh không có tinh thần trách nhiệm chỗ nào? Vừa rồi anh chỉ là khó kìm lòng nổi mà thôi! Anh cũng không phải người vì sắc mà mất trí, anh chỉ là……
Đặc biệt không thể kháng cự được Thương Trăn thôi.
Sau khi người vừa mở cửa báo cáo tình hình xong, vội vàng chột dạ khép cửa lại chờ ở bên ngoài.
Thương Trăn liếc ngang anh một cái, “Đứng lên, tôi cũng phải đi.
”
Phong Hành Diễm nghe vậy, sau khi đừng dậy, lại dùng chăn bọc khắp người cô.
“Em nghỉ ngơi, anh đi là được rồi, mấy ngày này em nhất định là không được ngủ ngon.
” Anh căng thẳng nhíu mày, “Em đều gầy!”
Thương Trăn cứng họng.
“Là tôi mang đồ tới để bọn họ tìm ra giá trị tích cực, nếu tôi không đi, anh tới giải đáp thắc mắc của bọn họ à?”
Phong Hành Diễm nhướng mày rất cao, là Thương Trăn ư?
Thương Trăn tuyệt tình đẩy anh ra, sau đó đứng dậy sửa sang lại quần áo xỏ giày.
Vừa rồi bởi vì động tình, khóe mắt cô nhuốm một màu đỏ ửng, đôi mắt trong veo, sáng đến mức đâm người, Phong Hành Diễm bị cô trừng mắt nhìn liếc một cái, cũng cảm thấy cả người tê tê dại dại, có loại khát vọng khó tả.
“Đi thôi!” Phong Hành Diễm trước một bước bắt lấy tay Thương Trăn, sau khi anh thích Thương Trăn, cho tới bây giwof đều không muốn che giấu cái gì, chỉ ước tất cả mọi người đều biết Thương Trăn là người của ai!
Mà trên đường, anh lại bắt đầu truy vấn.
“Em tới là vì anh đi? Vừa nãy hôn, anh cảm thấy được em cũng động tình……”
Sau lưng vẫn còn có người đi theo, may là Thương Trăn vô cùng trấn định, nếu không cũng bị cái người da mặt dày này đánh bại! Sắc mặt cô lạnh hơn, một bộ biểu tình cự tuyệt người từ ngàn vạn dặm.
Phong Hành Diễm lại không để bụng chút nào.
“Thừa nhận một chút thì sao nào? Thích chính là thích, chẳn lẽ hiện tại em còn muốn thẹn thùng giống như ngày xưa?”
Những lời này khẳng định là đã chạm tới chỗ đau! Kiếp này Thương Trăn không thể nhẫn nhịn nhất, chính là có người nói cô giống như ngày xưa!
Giây tiếp theo, Phong Hành Diễm đã bị Thương Trăn đè ở trên hành lang!
Mười mấy người đi theo phía sau bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn cái tư thế này, tựa như là phu nhân muốn đánh thiếu gia? Bọn họ có nên can ngăn hay không?!
Ngay cả Phong Hành Diễm cũng cảm thấy là mình đã chọc đến chỗ đau của Thương Trăn rồi, vừa muốn nói gì đó, đã bị Thương Trăn hung tợn ngăn chặn môi, cô cau mày, tựa như đang tự hỏi vấn đề nan giải nào đó, đầu lưỡi lại dò ra không chút khách khí đem Phong Hành Diễm từ trong ra ngoài quét sạch một lần! Sự bá đạo cường thế quả thực làm chân người mềm nhũn!
Thiếu gia…… Thiếu gia bị ép tường!!
Phong Hành Diễm vốn là bị Thương Trăn mãnh liệt hôn đến mức cả người chột dạ, nhưng mà lại bị một đám gia hỏa chướng mắt phía sau quấy rầy hứng thú!
Các người…… Đến âm thanh hít thở có thể nhỏ một chút đi không?!!
Bị Phong Hành Diễm lườm, tất cả mọi người đều quay người đi.
Thương Trăn cũng đã buông Phong Hành Diễm ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, trong mắt cô hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Gương mặt đẹp, dáng người đẹp, gia thế tốt, thích cô ư?
Hơn nữa còn là người đàn ông duy nhất từng chạm thân thể cô, người đàn ông mà kiếp trước cô thích rất nhiều năm cũng đề không có được trong tay, cô quả nhiên khó có thể kháng cự đi?
Thực sự vẫn còn muốn rơi vào trong cạm bẫy này sao?
Trong mắt cô hiện lên sự đấu tranh tư tưởng, cuối cùng bà tay đang nắm cổ áo Phong Hành Diễm nhẹ buông tay.
“Lúc này đây, anh đừng làm tôi lại thất vọng!” Nếu không, cô cũng không biết cô sẽ làm ra chuyện gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...