Lúc Kiều Na mở mắt ra, âm thanh khàn khàn của Phương Thiệu Hoa truyền tới từ đỉnh đầu: “Đã tỉnh?”
Kiều Na mới phát hiện mình gối đầu lên trên đùi Phương Thiệu Hoa. Đứng lên, cô xoa xoa huyệt thái dương.
Cô nghĩ: Thói quen thật sự là một thứ
không tốt, một khi đã quen với hương vị của một người thì ngay cả phòng
bị cũng sẽ lơi lỏng. Đây quả thật không phải là chuyện tốt.
Nhìn đồng hồ đeo tay, cũng gần mười giờ. Kiều Na vội đẩy cửa xe ra định quay lại công ty. Không ngờ khi cửa xe
vừa mới bị đẩy ra đã bị đóng lại, cô quay đầu nhìn Phương Thiệu Hoa.
Phương Thiệu Hoa phịch một tiếng đóng lại cửa xe bên phía cô, tức giận tối hôm qua còn chưa cho tiêu, biểu cảm có chút âm trầm.
Kiều Na biết, hắn muốn tính toán chuyện tối hôm qua với mình.
Quả nhiên, Phương Thiệu Hoa hừ lạnh một
tiếng, giữ chặt người của cô mà nói: “Kiều Na, cô xem mình là cái gì mà
dám cúp điện thoại của tôi hả? Đừng nghĩ rằng tôi không dám trừng trị
cô”
Kiều Na không nói một cậu, lẳng lặng nhìn Phương Thiệu Hoa.
Ánh mắt kia như đang cẩn thận quan sát linh hồn tận sâu bên trong con người hắn. Phương Thiệu Hoa nhíu mi, hỏi: “Nhìn cái gì?”
Kiều Na nở nụ cười, đáp: “Không có gì, anh cứ tiếp tục đi”
Bị loại thái độ này của cô làm cho á
khẩu không trả lời được, Phương Thiệu Hoa quả thật muốn cắn cô một cái.
Di động đúng lúc vang lên, cho đến một lúc sau Phương Thiệu Hoa mới chịu ngưng cơn giận lại mà bắt máy.
Khi vừa bắt điện thoại, sắc mặt của Phương Thiệu Hoa chợt thay đổi.
Kiều Na chưa từng thấy vẻ mặt như thế
của hắn, sắc mặt trắng bệch, môi cũng bắt đầu run rẩy như thất hồn lạc
phách. Cô dò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phương Thiệu Hoa ném điện thoại trong tay, gầm nhẹ: “Câm mồm!” Sau đó hắn giẫm mạnh chân ga.
Khoảnh khắc chân ga bị giẫm mang theo quán tính, trán Kiều Na bị đập vào tấm kính thủy tinh phía trước.
Chiếc xe lao đi mạnh mẽ như được kéo bởi hai trăm con ngựa. Bụng Kiều Na trống trơn, đêm qua lại chỉ uống mỗi cà phê, trong bụng một trận nhộn nhạo thiếu chút nữa là nôn ra.
Cô bịt mệng, nghĩ thầm: Rốt cuộc hắn làm sao vậy?
Chiếc Hummer một đường rít gào chạy đến
bệnh viện. Trước cổng bệnh viện, không kịp chờ xe hoàn toàn dừng lại,
Phương Thiệu Hoa đã nhảy ra khỏi xe, tựa hồ đã quên đi sự tồn tại của
Kiều Na.
Kiều Na đi theo phía sau.
Phương Thiệu Hoa như hóa thú, cắm đầu
cắm cổ chạy, đẩy ngã không biết bao nhiêu người. Sau đó, hắn bắt lấy một anh chàng bác sĩ, giận dữ hét: “Cô ấy đâu?”
Bác sĩ nhận ra là Phương thiếu, lập tức run run dẫn hắn lên lầu.
Y tá riêng của Vệ Nhu Y đứng bên ngoài
phòng cấp cứu, thấy Phương Thiệu Hoa vừa tới liền lau nước mắt, nói:
“Phương thiếu… Hai tiếng trước đột nhiên cô Vệ co rút cả người, nhịp tim giảm xuống đột ngột, huyết áp cũng giảm xuống rất nhanh. Tôi… tôi…”
Y tá sợ run, Phương Thiệu Hoa không rảnh nghe cô ta ấp a ấp úng liền kéo cổ áo chủ nhiệm khoa ngoại, đôi mắt hắn đỏ ngầu “Cô ấy ra sao rồi?”
Chủ nhiệm khoa ngoại bị nắm cổ áo, lập
tức đáp: “Phương thiếu xin bình tĩnh, bệnh nhân kéo dài bảy năm đã là kỳ tích rồi. Bây giờ chức năng của toàn bộ cơ thể đã suy thoái, hô hấp
cũng suy kiệt, nói thẳng ra chính là ‘đèn cạn dầu’. Bác sĩ chúng tôi
cũng bất lực, xin ngài…”
Phương Thiệu Hoa nghe thấy câu này, đồng tử bỗng dưng phóng đại. Hắn vung nắm tay đến, bạo phát “Dựa vào cái gì
mà ông phán cô ấy tội chết hả? Dựa vào cái gì? Ông chữa không được thì
gọi người khác tới chữa, nếu toàn bộ thế giới này đều chữa không được,
tôi sẽ khiến cho tất cả các người đều phải chôn cùng cô ấy!”
Nhất thời, cả phòng đều đại loạn.
Lúc Kiều Na đuổi tới thì chính là nhìn
thấy tình trạng như thế này. Phương Thiệu Hoa như dã thú phát điên, cô
nhíu nhíu mày, bước lên phía trước giữ chặt hắn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện
gì? Anh bình tĩnh một chút đi”
Giờ phút này Phương Thiệu Hoa đã phát
điên, ai cũng không nhận ra. Hắn đẩy Kiều Na ra, hai mắt đỏ ngầu mà rống lên: “Bình tĩnh? Bảo tôi bình tĩnh như thế nào hả? Cô ấy là người tôi
yêu nhất đó!”
Một câu bạo rống khiến toàn thân Kiều Na như bị đóng băng.
Cả người bị Phương Thiệu Hoa đẩy ra va chạm với bức tường, dao động đến nỗi trái tim cô cũng run rẫy.
Người hắn yêu nhất? Khó trách lại như vậy. Kiều Na cúi đầu cười cười, ‘nhân chi thường tình’ (1), người con gái hắn yêu nhất gặp chuyện, đương nhiên sẽ phải kích động.
(1) Nhân chi thường tình: Tình cảm bình thường của nhân loại.
Có một y tá thấy sắc mặt tái nhợt của cô, vội đến đỡ: “Cô không sao chứ?”
Kiều Na khoát khoát tay: “Tôi không sao”
Lúc đám người Phong Kính biết tin đã lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến. Phong Kính cùng Tiền Phong lập tức nhảy qua chế ngự Phương Thiệu Hoa đang phát điên.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy Kiều Na đang dựa vào vách tường, lập tức chạy đến hỏi: “Kiều Na, em không sao chứ?” Trong
mắt cô ấy tràn đầy lo lắng “Em đang mang thai, nơi này không thích hợp
để em ở lâu, trước tiên theo chị về nhà đã”
Kiều Na quay đầu lại cười, gật gật đầu, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Trên hành lang, hai chân Kiều Na bỗng nhiên run lên, một sợi tơ máu chói mắt chậm rãi chảy xuống từ hai đùi trắng nõn của cô.
Tô Mộc Vũ cả kinh, lập tức đỡ lấy cô: “Kiều Na! Bác sĩ, bác sĩ, mau cứu người…”
Kiều Na vươn tay, ý bảo mình không sao. Thế nhưng một chữ cũng chưa nói được đã lâm vào hôn mê.
Một ngày hỗn loạn.
Phương Thiệu Hoa vẫn canh giữ ngoài cửa
phòng cấp cứu của Vệ Nhu Y, một bước cũng không chịu đi. Mà ngay tại
khoa phụ sản cách hai tầng lầu, Kiều Na được đẩy vào phòng cấp cứu.
Tô Mộc Vũ ngồi trên ghế dài chờ đợi,
móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Không bao lâu sau, Chu Hiểu Đồng cũng chạy tới, hỏi: “Kiều Na thế nào rồi chị?”
Tô Mộc Vũ lắc đầu, bác sĩ vẫn chưa ra.
Lần trước Kiều Na đã trải qua một lần động thai, lần này đã là lần thứ
hai, không chỉ có thai nhi mà ngay cả người mẹ cũng có thể gặp nguy
hiểm.
Tính tình Chu Hiểu Đồng nóng nảy, lập
tức xắn tay áo muốn đi tìm Phương Thiệu Hoa tính sổ, lại bị Tô Mộc Vũ
giữ lại. Tình huống bây giờ đã rất rối ren nên không thể gây rối thêm
nữa, lúc này chỉ mong Kiều Na có thể bình an.
Người cảm thấy bình yên trong giờ phút
này, ngược lại là Kiều Na. Cô như nằm mộng, mơ thấy rất nhiều chuyện, có những chuyện cô đã từng cố gắng quên đi.
Cô nhớ lại cảnh cha mình qua đời trước
đây, cảnh mẹ mình tái giá. Nhớ lại lúc mình bỏ nhà đi năm mười tám tuổi, đến thành phố S này. Nhớ lại căn phòng đen tối kia, nơi cô mất đi lần
đầu tiên thuần khiết của một người con gái. Cô nhớ lại rất nhiều, rất
nhiều chuyện. Cuối cùng nhớ lại đêm đó, cái đêm mà chân cô bị chuột rút, có một đôi tay mạnh mẽ nhưng mềm mại đã mát xa giúp mình.
Nhớ đi nhớ lại, khóe miệng cô cong lên một nụ cười thản nhiên, sau đó mở mắt.
Chu Hiểu Đồng trở về trông nom mấy đứa
nhỏ còn Tô Mộc Vũ phải ở lại chăm sóc cho Kiều Na cả một đêm. Khi thấy
cô tỉnh lại, cô ấy liền hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Còn đau không? May
mắn đứa nhỏ không sao, nhưng thân thể em lại bị tổn thương không nhẹ.
Bác sĩ đã dặn phải nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, nếu không đứa nhỏ này
sẽ rất khó giữ”
Kiều Na lắc đầu, nói bằng thanh âm khàn khàn: “Bên kia sao rồi? Em muốn đi xem một chút”
Tô Mộc Vũ không đành lòng, nói: “Kiều Na… em…” Đừng làm khó dễ bản thân mình.
Nhưng cô ấy vẫn không ngăn được sự kiên
trì của Kiều Na. Ca cấp cứu của Vệ Nhu Y đã xong, không nói thành công,
chỉ là có thể duy trì được sự sống cho bệnh nhân. Phương Thiệu Hoa quỳ
một gối trước giường bệnh Vệ Nhu Y, im lặng ngắm nhìn cô ấy như một bức
tượng điêu khắc.
Cách một tầng thủy tinh thật dày, Kiều Na nhìn cô gái đang nằm trên giường, cô nghĩ: Thì ra, đây chính là cô gái hắn yêu nhất.
Kiều Na xoay người, ngẩng đầu mỉm cười, sau đó hít sâu một hơi đi ra khỏi bệnh viện.
Bầu trời ngày hôm nay thật đẹp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...