Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Phương Thiệu Hoa nghiêm mặt, dựa lưng lên cửa xe trước cổng khách sạn hút thuốc.

Cả người tản ra hàn khí, hai ngón tay
giữa kẹp điếu thuốc, tàn thuốc màu đỏ dần dần lụi tàn. Sau đó bị hắn ném đi, mũi chân nghiền nát nó thành tro. Hắn cũng không biết mình ở đây
làm gì, chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Hắn chửi thề một tiếng, định mở cửa xe
thì lại nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên đất vang lên. Theo bản
năng quay đầu lại, hắn nhìn thấy Kiều Na đang loạng choạng đi tới, té
ngã trong lồng ngực hắn.

Phản ứng đầu tiên chính là, người phụ nữ này lại quyến rũ hắn.

Nhớ đến bộ dạng cô cùng tên giám đốc
Hoàng kia ôm ôm ấp ấp, hắn thấy chán ghét muốn đẩy cô ra, không ngờ Kiều Na lại giữ chặt ống tay áo hắn, không chịu buông tay.

Phương Thiệu Hoa cười lạnh một tiếng, giữ chặt người cô, quát: “Cô! Cút!”

Thuốc phát huy công dụng tuy châm nhưng
một khi có tác dụng, cả người cô như bị một cơn sóng lớn đẩy đi, phá hủy hoàn toàn ý chí cùng định lực. Cô chỉ biết theo bản năng giữ chặt ống
tay áo trước mặt.

Phương Thiệu Hoa ngửi thấy trên người cô tản mát ra một mùi vị ngọt, lập tức nhíu: “Cô bị hạ thuốc?”

Thần trí Kiều Na đã biến mất, chỉ biết
xoa lồng ngực của hắn như một con mèo nhỏ mềm mại, bờ môi nhẹ nhàng nỉ
non: “Đừng đi… giúp tôi…” Thanh âm như vậy chỉ sợ bất kỳ một người đàn
ông nào cũng nhất định sẽ bị xao động.

Rất khó chịu, cả người như bị một ngọn
lửa thiêu đốt, trong mỗi mạch máu đều có hàng ngàn con kiến bò tới bò
lui, cắn phá hệ thần kinh cô, chỉ còn lại khát vọng đến từ nơi sâu nhất

trong bản năng của loài người.

Kiều Na nhíu chặt mày, cố gắng đè nén
khát vọng trong lòng. Cô nghĩ… cô sẽ không thể cố gắng được nữa, thôi
thì cứ theo bản năng ôm lấy người đàn ông trước mặt, muốn hắn giúp mình
dập tắt khao khát trong cơ thể.

Phương Thiệu Hoa không thể phủ nhận rằng mình lại bị cô quyến rũ, nhưng lý trí của hắn cũng chưa phải là chết
hoàn toàn. Hắn cố gắng khắc chế xao động nơi bụng dưới, nói: “Kiều Na,
buông tay!”

“Tại sao?” Cô tiến đến bên tai của hắn,
nhẹ nhàng nói như thổi khí, nụ cười tươi rói như hoa anh túc nở rộ trên
môi. Cô thì thào: “Hay là… anh không có năng lực?”

Đồng tử của Phương Thiệu Hoa giãn ra,
đàn ông, không muốn bị nghi ngờ nhất chính là năng lực, quả thật so với
tôn nghiêm còn bị coi rẻ hơn nhiều.

Hắn cắn răng giữ chặt vòng eo cô, khẽ
chửi thề một tiếng “Cô thật muốn chết!”. Hắn mở mạnh cửa xe ra, nhét
Kiều Na vào trong, kéo cà vạt xuống, chân ga xe bị giẫm mạnh.

Xe còn chưa đậu ổn định, Phương Thiệu
Hoa đã bước xuống. Dọc theo đường đi, người phụ nữ này giống như một con yêu tinh quấn lấy hắn, khiến cho hắn thiếu chút nữa là không nén được
dục vọng.

Phương Thiệu Hoa cắn răng, một tay ôm
lấy Kiều Na đi vào một căn biệt thự riêng của mình. Cửa phòng giống như
bị đá văng, hai người ngã vào chiếc giường lớn màu trắng mềm mại, không
có một giây ngừng nghỉ đã vội quấn lấy nhau.


Nhìn thân thể lay động dưới thân, hai
mắt nhắm lại, hai gò má hồng hào, yết hầu Phương Thiệu Hoa phát ra một
tiếng rên rĩ, đôi mắt hắn thâm lại, cơ hồ là một ngụm cắn lấy cần cổ
trắng nõn của cô.

Người phụ nữ này là một yêu tinh, cô ta đang dùng yêu mị mê hoặc hắn, khiến cho hắn cuối cùng phải trở thành tù binh của cô ta!

Quần áo cũng không biết được cởi ra như
thế nào, hai người như hai kẻ đói khát ôm chặt lẫn nhau, hôn sâu, vuốt
ve, dây dưa không có một khe hở.

Kiều Na rên rĩ một tiếng. Đau, thật sự
đau, nhưng thân thể lại theo bản năng ôm chặt lấy người đàn ông đang
cưỡi trên người mình.

Phương Thiệu Hoa nhíu chặt hai hàng chân mày, một giọt mồ hôi gợi cảm chảy xuống lồng ngực hắn, rơi xuống bụng
bằng phẳng của Kiều Na. Toàn bộ lý trí của hắn đều bị đánh tan trong
khoảnh khắc khoan khoái này.

Phương Thiệu Hoa gầm nhẹ, vòng tay ôm chặt lấy yêu nữ dưới thân, bờ eo hắn lập tức đẩy nhanh tốc độ va chạm.

Kiều Na như hoa lục bình bồng bềnh trôi
trên dòng sông cuộn sóng. Cánh tay cô ôm chặt lấy tấm lưng to lớn kia,
mười ngón bấm thật sâu vào bả vai hắn.

Cảm giác như mình đã tạo thành một vết
thương trên lưng hắn, lông mi Kiều Na run lên, nhưng ngay sau đó lại bị
dòn tiến công hung mãnh của hắn trấn áp thành mất phương hướng.

Đêm, nóng như vậy, nóng đến thiêu cháy tự chủ loài người.


Đêm, tối như vậy, tôi như có một chiếc màn che che lấy những hình ảnh thẹn thùng.



Sáng hôm sau, hai người tỉnh dậy cùng
một lúc. Có một số ít người, đồng hồ sinh học luôn canh đúng giờ sẽ đánh thức dây thần kinh, bắt người ta phải thức dậy, chuẩn bị, đến công ty.

Khoảnh khắc mở to mắt, Kiều Na nghi hoặc. Đây hiển nhiên là một căn phòng cô không biết.

Phương Thiệu Hoa nhìn cô gái còn nằm ỳ trên cánh tay mình, lạnh lùng nói: “Nằm đủ chưa? Dậy được rồi đó”

Kiều Na cau mày nhìn khuôn mặt của
Phương Thiệu Hoa chỉ cách mình vài centimet, trong đầu nhanh chóng
chuyển động, một mảnh kí ức chắp vá hiện lên, cô cũng biết đại khái đã
xảy ra chuyện gì.

Kiều Na nhún vai, tự nhiên đứng dậy, nhặt từng mảnh quần áo trên đất mặc lên người.

Đáy mắt Phương Thiệt Hoa hiện lên sự
kinh ngạc. Hắn là một người đàn ông trưởng thành, trong hơn ba mươi năm
cuộc đời hắn qua đường với không biết bao nhiêu người phụ nữ, nhưng đây
là lần đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại trên giường, nhìn thấy một người
phụ nữ lại trấn định, trấn định đến hờ hững như vậy.

Phương Thiệu Hoa nhìn thấy cô mang giày cao gót, chuẩn bị đi ra ngoài. Hắn vẫn không nhịn được bèn hỏi: “Cô… đi liền sao?”

Kiều Na quay đầu lại, giống như là đang
nghe thấy một câu chuyện cười “Sao? Đều là nam nữ đã trưởng thành, cũng
chỉ chơi đùa mà thôi. Chẳng lẽ anh định chịu trách nhiệm với tôi sao?
Hay là muốn tôi chịu trách nhiệm với anh?”

Phương Thiệu Hoa nheo mắt, dường như
đoán được người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đầu, chợt hắn cười lạnh
một tiếng rồi nói: “Cô muốn bao nhiêu tiền? Cầm lấy rồi lập tức cút đi
cho tôi, đừng xuất hiện trong tầm mắt tôi một lần nào nữa!”

Về Kiều Na, còn lâu hắn mới tin cô là

một người phụ nữ đơn giản. Hắn tuy rằng hoàn toàn không hiểu hết về cô
nhưng hắn đã từng nghe, đã từng thấy, Kiều Na chính là một cô gái có thể bán đứng mọi thứ vì tiền. Chuyện tối hôm qua cùng với tên ‘thịt heo’
giám đốc Hoàng chẳng phải là một bằng chứng sao?

Tiền? Kiều Na nghe thấy chữ đó, đột nhiên thấy hứng thú nhíu mày, nói: “Phương thiếu, anh thấy bao nhiêu là đủ?”

Phương Thiệu Hoa nghe thấy câu này liền
cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Quả nhiên mình đoán đúng, Kiều Na chính
người phụ nữ như vậy.

“Mười vạn là mức cao nhất, nhiều hơn nữa thì cô không đáng giá!”

Mười vạn? Kiều Na chợt cười sau đó xoay
người chậm rãi đi đến trước mặt Phương Thiệu Hoa. Cô ném chiếc giày cao
gót trong tay xuống, trèo lên giường như một con mèo nhỏ. Cô nằm úp sấp, hai chân đặt hai bên hông Phương Thiệu Hoa.

Tư thế như vậy rất dễ kích thích dục
vọng. Nháy mắt, nó đã kích thích trí nhớ đêm qua của Phương Thiệu Hoa,
nơi bụng dưới có một vật nhanh chóng cương cứng.

Kiều Na nhếch môi cười, đôi môi đỏ mọng
chạm nhẹ lên môi Phương Thiệu Hoa, khẽ mở: “Được nha, mười vạn thì mười
vạn. Hôm qua tôi ra đường không có mang theo tiền mặt, lần sau có gặp
mặt Phương thiếu, tôi nhất định sẽ đưa đủ không thiếu một xu”

Dứt lời, Phương Thiệu Hoa còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng nhảy xuống giường, mang giày cao gót, cao ngạo đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, hai hàng chân
mày kiếm của Phương Thiệu Hoa nhíu lại. Bây giờ hắn mới kịp phản ứng,
bèn cầm lấy chiếc gối bên cạnh ném mạnh xuống đất.

Cô ta là có ý gì? Lần sau gặp lại, đưa cho hắn mười vạn sao?

Giống như… người được mua… là hắn!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui