Tám giờ tối, Kiều Na đặt một bàn thức ăn trong khách sạn chờ vị giám đốc Hoàng kia.
Tám giờ mười lăm phút ông ta mới đến,
đôi mắt nhỏ híp lại một cách giảo hoạt, trên mặt lộ ra ý cười mà nói:
“Tổng thanh tra Kiều. hôm nay mời tôi ăn cơm chính là bàn chuyện tài trợ đúng không? Tôi ta thật sự rất bội phục tổng thanh tra Kiều một người
phụ nữ nhỏ bé mà có thể điều hành một công ty lớn như vậy thật không đơn giản”. Đôi mắt to không ngừng quét dọc quét ngang người Kiều Na, bên
trong tràn ngập sắc dục.
Kiều Na cũng lễ phép nở nụ cười, nói: “Giám đốc Hoàng cứ nói đùa, tôi đây sao có thể lọt vào mắt xanh của anh chứ”
Giám đốc Hoàng cười rộ lên, vươn tay vỗ hai cái lên mu bàn tay của Kiều Na, đáp: “Tổng thanh tra Kiều quá xem nhẹ mình”
Kiều Na hơi liếc mắt một cái vào bàn tay to mọng bẩn thỉu kia, đáy lòng cười lạnh nhưng trên mặt lại cười càng
thêm sáng lạn. Cô giơ tay lên kính hắn một ly, nói: “Giám đốc Hoàng, hôm nay làm phiền anh thật ngại quá, trước kính anh một ly đã”, cô né bàn
tay bẩn của hắn ta.
Lời nói này thật quyến rũ, khiến cho giám đốc Hoàng vui mừng giơ ly rượu lên cạn một cái.
Uống hết ly đó, ánh mắt giám đốc Hoàng
chuyển động, không biết là vô ý hay cố tính nhìn lên ngực Kiều Na, khó
xử nói: “Công ty của chúng tôi gần đây đang đầu tư cho một dự án, phần
tài chính có chút khó khăn. Cho nên, cấp trên thông báo sẽ phải cắt
nguồn viện trợ lần này của công ty cô, dù nên nhưng chuyện này cũng
không thể là không thương lượng được…”
Kiều Na cảm thấy thật buồn cười: Chủ đề chính rốt cuộc cũng đã tới.
Cô đặt chén rượu xuống, ra vẻ như không
biết: “Giám đốc Hoàng xin cứ nói, tôi sẽ thật sự rất cảm kích” Ánh mắt
như cười trông thật dễ thương, khiến cho ông ta si mê.
Ánh mắt sắc nhẹm của giám đốc Hoàng nhìn cô, cười nói: “Có một số việc cũng rất dễ thỏa thuận. Nào, đến uống một ly nữa, ăn một bữa cơm với tổng thanh tra Kiều trẻ trung xinh đẹp như
thế này, quả thật là vinh hạnh của tôi”
Kế tiếp, tên giám đốc Hoàng này một mực
cố ý chuốc rượu Kiều Na. Kiều Na tuy hiểu rõ nhưng vẫn không vạch trần,
muốn diễn trò cùng ông ta.
Kiều Na bị chuốc hết một chai rượu mạnh
40 độ cồn . Cô như lờ đờ say, cả người gục xuống bàn, đôi mi thanh tú
nhíu chặt lại làm cho người ta thương tiếc.
Giám đốc Hoàng thấy cô đã say, âm thầm
lấy ra một viên thuốc trong túi bỏ vào ly rượu, trên mặt lộ ra nụ cười
quái dị. Sau đó ông ta đưa ly rượu cho Kiều Na: “Tổng thanh tra Kiều,
uống một ly nữa rồi chúng ta thương lượng chuyện tài trợ”
Kiều Na có chút suy yếu, nói: “Giám đốc Hoàng, tôi hình như say rồi”
Bàn tay heo của ông ta đặt lên vai Kiều
Na, một đôi mắt sắc nhìn thân hình khiêu gợi của cô, thèm chảy nước
miếng. Thế nhưng chính ông ta lại không nhìn thấy Kiều Na đã nhanh tay
tráo hai ly rượu.
Giám đốc Hoàng không biết, còn tưởng là
mình đã đắc thủ, cố chấp đưa ly rượu cho Kiều Na, nói: “Ly rượu này cô
nhất định phải uống, nếu không uống chính là tổng thanh tra Kiều không
nể mặt tôi rồi”
Kiều Na nhíu mày, khó xử nhìn ly rượu,
sau đó lại ngửa đầu uống hết Ông ta khen một tiếng, rồi cũng uống hết ly rượu trước mặt mình.
Giám đốc Hoàng ôm Kiều Na đã xụi lơ, ái
muội nói: “Tổng thanh tra Kiều, đêm nay cô ở lại với tôi đi, hợp đồng
tài trợ sáng mai tôi sẽ ký tên, cô thấy sao?”
Kiều Na mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Được”
Nụ cười thản nhiên của cô khiến cho ông
ta đột nhiên cảm thấy choáng váng, nhận ra hiện tượng kỳ lạ, vừa định
đứng lên đã choáng ngất đi.
Kiều Na nhìn một đống thịt mỡ đang gục
trên bàn, cười lạnh. Cô đạp một cước lên người ông ta: Chút thủ đoạn đó
cũng muốn đem ra sài với Kiều Na này sao? Cũng không chịu nhìn xem, cuối cùng ai là giở trò với ai.
Kiều Na nâng ‘đống thịt heo’ kia dậy đi về phía thang máy. Trên lầu, cô có một thứ rất tốt đang chờ vị giám đốc Hoàng này.
Lúc vào thang máy, một người đúng lúc đi khiến cô đụng phải. Kiều Na vừa định nói xin lỗi lại không nghĩ rằng
khi ngẫng đầu thì nhìn thấy Phương Thiệu Hoa.
Phương Thiệu Hoa hôm nay cũng có một
cuộc hẹn ở khách sạn này, không nghĩ tới lại gặp Kiều Na, hơn nữa cô còn ở cùng một chỗ với cái tên giám đốc Hoàng tai tiếng kia.
Phương Thiệu Hoa liếc mắt nhìn Kiều Na
một cái, cả người cô đầy mùi rượu. Hắn lập tức nhăn mặt, cười lạnh nói:
“Đói khát đến mức này rồi sao? Ngay cả loại này đàn ông này cũng ăn à?”
Khẩu khí vừa cay vừa độc, quả thật có thể chọc tức chết người.
Kiều Na cảm thấy buồn cười, lập tức cười nhạo: “Cho dù tôi tìm ai thì hình như cũng không liên quan đến Phương thiếu nhỉ?”
“Cô!!!” Sắc mặt Phương Thiệu Hoa biến đen, dường như muốn nhào lên nhưng Kiều Na đã ấn nút thang máy nhốt hắn bên ngoài.
Thật vất vả mới rinh được ‘đống thịt
heo’ này lên lầu, nhét vào trong một cái phòng. Kiều Na vỗ vỗ tay, khóe
môi khẽ nhếch lên, đôi mắt đầy sáng rỡ.
Hai tiếng sau, lúc giám đốc Hoàng tỉnh
lại liền nhìn thấy một chiếc màn hình tivi to đang chiếu loạt hình ảnh
hai người lõa lồ đang dây dưa lẫn nhau. Trong đó, người đàn ông không
cần nói cũng biết chính là ông ta, mà một người phụ nữ có kỹ xảo thuần
thục, vừa nhìn liền biết một gái bán hoa có nghề.
Sắc mặt ông ta bỗng dưng biến đổi, vô cùng khó coi
Kiều Na ôm hai tay, bình thản bước tới, nói: “Giám đốc Hoàng, vở kịch này ông thấy thế nào?”
Giám đống Hoàng lập tức tỉnh táo, nổi giận nói: “Tổng thanh tra Kiều, cô có ý gì?”
Kiều Na vẫn ung dung mỉm cười, nói:
“Không có ý gì cả, chỉ là muốn làm một cuộc giao dịch với giám đốc Hoàng mà thôi. Chắc giám đốc Hoàng cũng biết giao dịch gì chứ nhỉ?”
Giám đốc Hoàng thẹn quá hoá giận: “Cô nghĩ rằng tôi sợ cuộn băng ghi hình đó của cô sao? Cô quá xem trọng trò hề này của cô rồi”
“À há!” Kiều Na cười nhẹ, nhìn cuộn băng trong tay, nói: “Tôi đương nhiên biết cuộn băng ghi hình này đối với
giám đốc Hoàng mà nói cũng không có bất lợi gì, nhưng mà nếu tôi gửi nó
cho bà Hoàng nhà ông, ông nghĩ như thế nào?”
…
Kiều Na cầm bản hợp đồng đã có chữ ký đi ra khỏi khách sạn, khóe miệng nhếch này lên một nụ cười khẽ.
Cô dám gây khó dễ cho tên giám đốc Hoàng háo sắc đó, đương nhiên là đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô điều tra được nhà mẹ đẻ của bà Hoàng rất có thế lực, mà giám đốc Hoàng lại ở rể,
đương nhiên phải xem sắc mặt vợ mình mà sống. Nếu cô đưa cuốn băng này
đến tay bà Hoàng, ông ta cũng coi như xong.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, chỉ cần tìm đúng điểm yếu, cho dù là một con thỏ cũng có thể cắn chết mãng xà.
Kiều Na vừa ra khỏi khách sạn, đột nhiên cảm thấy choáng váng, hai chân cũng run rẩy, thiếu chút nữa là té xuống đường. Kiều Na theo bản năng xoa đầu, trong lòng báo một tiếng chuông:
Không ổn, lúc mình bất cẩn lại trúng chiêu của tên giám đốc Hoàng kia
rồi!
Bước chân hỗn loạn, cô cố gắng chống đỡ
để về đến nhà. Thế nhưng hai chân như mềm nhũn ra, cả người ngã về phía
trước, nhưng lại rơi vào một vòng tay.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt mông lung nhìn thấy khuôn mặt của Phương Thiệu Hoa. Cô theo bản năng bắt lấy ống tay áo của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...