- Anh cả…
Lãnh
Thiên Hi uể oải ngồi xuống đất, ánh mặt trời ban ngày chiếu xuống càng
khiến đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của anh ta giống với Lãnh Thiên
Dục, nhưng ánh mắt ôn hòa lại làm người ta sinh ra cảm giác thân thiết.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẻ đáng thương của Lãnh Thiên Hi thì khẽ nhếch nụ cười cực kì tao nhã và thanh cao như bậc vương giả:
- Dục, tớ thấy cứ để Thiên Hi nghỉ ngơi mấy ngày đi. Dù sao vị bác sĩ
tiếng tăm lẫy lừng trong giới y học này cũng vừa mới thực hiện xong một
cuộc nghiên cứu quan trọng, cậu không cần chuyên chế quá vậy đâu.
Lăng Thiếu Đường vỗ vỗ bả vai Thiên Hi: “Thiên Hi, anh chẳng hiểu nổi, anh
trai thì máu lạnh vô tình mà sao lại có cậu em trai dễ mến thế này nhỉ?”
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục lập tức thay đổi, mặc dù dáng vẻ thờ ơ nhưng từ ánh
mắt không khó để nhận ra tình bạn tốt giữa hắn và hai vị tổng giám đốc
kia.
- Tớ thấy Thiên Hi không chỉ bị Quý Dương làm hư thôi đâu,
còn có cả hai người cậu nữa đấy, cho nên thằng nhóc này mới dám lừa tớ, ở Havard tự ý thay đổi chuyên môn học! – Hắn nói.
Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn nhau cười. Sau đó, Lăng Thiếu Đường lên
tiếng: “Dục, Tước nói không sai đâu, nên cho Thiên Hi thời gian để thích ứng”.
Lãnh Thiên Hi cảm kích nhìn Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Lãnh Thiên Dục nhìn em trai mình, hắn hiểu dụng ý của hai người bạn tốt, nhưng mà…
- Thiên Hi, em còn muốn trốn tránh tới khi nào nữa? – Giọng điệu của hắn đột nhiên lạnh như băng.
Thân hình cường tráng của Lãnh Thiên Hi khẽ run lên, nụ cười ôn hòa trên mặt dần biến mất, anh ta vô lực cúi đầu xuống.
- Dục… – Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước đồng thanh lên tiếng ngăn cản Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục giơ tay lên, nhìn hai người bạn tốt, chậm rãi nói: “Thiên Hi
không còn bé nữa, chẳng lẽ nó cứ muốn sống trong cái bóng ấy cả đời sao? Nếu như tớ cũng giống như nó thì giờ này làm gì có Lãnh thị chứ đừng
nói đến vị trí lão đại”.
Nói xong, đôi mắt chim ưng của hắn nghiêm nghị nhìn về phía Lãnh Thiên Hi.
Hắn sao có thể không hiểu em trai mình chứ. Thật ra năng lực tính toán kinh doanh của Lãnh Thiên Hi không hề kém hơn năng lực của hắn, nhưng việc
cha mất đã để lại bóng đen tâm lý quá lớn trong lòng cậu ta, cậu ta
không muốn nói đến việc kinh doanh, cũng không tiếp nhận việc huấn luyện của tổ chức nữa.
Lãnh gia không cho phép con cháu mình lại trốn
tránh như vậy, thế nên, người làm anh như Lãnh Thiên Dục không chút do
dự gánh vác lấy chuyện ở hai giới hắc bạch đạo thay cha mình. Hắn không
muốn em trai Lãnh Thiên Hi và em gái Lãnh Tang Thanh phải bận lòng thêm.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, dù sao trong người bọn họ cũng chảy
dòng máu của Lãnh gia, nhiều năm sống như vậy đủ rồi, giờ cũng nên quên
đi vết thương lòng.
Lúc này, Lãnh Thiên Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ cương nghị anh tuấn thoáng qua một tia đau đớn.
- Anh cả, em… – Anh ta dừng lại, làm sao mà anh ta lại không hiểu tấm lòng của anh trai mình chứ.
Lãnh Thiên Dục không nói gì thêm, nét mặt rất nghiêm túc.
Cả hội quán rất yên tĩnh, dường như cả âm thanh rất nhỏ của một chiếc lá rụng xuống cũng có thể nghe thấy được.
Sau một lúc lâu, Lãnh Thiên Dục mới điềm nhiên mở miệng: “Thiên Hi, em không quên con chip đỉnh cao kia chứ?”
Lãnh Thiên Hi chợt nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, ánh mắt kiên định, nói: “Nhớ, dĩ nhiên là em nhớ”.
- Giờ con chip kia đã biến mất không rõ tung tích. Là một người của Lãnh
gia, em phải có trách nhiệm trong đó. Em có hứng thú với y học, được,
Lãnh thị chúng ta hoàn toàn có thể phát triển thêm lĩnh vực y học, đem
những tinh hoa trên thế giới quy tập lại, khiến cho Lãnh thị đứng đầu về y học, chẳng nhẽ em lo anh không làm được điều đó? –Lãnh Thiên Dục nói.
Đứng ở một bên, Hoàng Phủ Ngạn Tước như có điều suy nghĩ, nhìn về phía Lãnh
Thiên Dục một chút, sau đó hỏi: “Dục, tổ chức đặc công BABY-M từ trước
đến nay hoạt động dựa trên việc nhận nhiệm vụ, cậu có nghĩ tới người ủy
thác cho bọn họ cướp đi con chip trong tay cậu rốt cuộc là ai không?”
Vẻ mặt cương nghị của Lãnh Thiên Dục thoáng qua tia lạnh lẽo: “Trên thương trường người biết đến con chip này rất ít, chỉ có thể là… người trong
giới hắc đạo. Xem ra có rất nhiều người núp trong bóng tối muốn làm hại
đến Lãnh thị cho nên mới lợi dụng tổ chức BABY-M để đạt mục đích”.
Cả người hắn tràn đầy khí thế. Cái quan trọng nhất của con chip kia không
phải là nhờ nó Lãnh thị sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, mà nó là tâm nguyện của cha hắn, hắn muốn hoàn thành tâm nguyện đó.
Năm đó, cha hắn
đã tốn rất nhiều tiền của để phát triển con chip công nghệ cao đứng đầu
thế giới, trừ những nhân viên tham gia nghiên cứu khoa học thì rất ít
người biết được. Nhưng đến cuối cùng cha hắn lại ra đi trước khi được
tận mắt nhìn thấy con chip này, cho nên Lãnh Thiên Dục buộc phải tìm
được con chip.
Lăng Thiếu Đường lười biếng dựa người sang một
bên, hàng lông mày chau lại. Lát sau, anh ta cất giọng trầm thấp: “Dục,
cậu có nghĩ tới một khi đối phương lấy được con chip đó thì hậu quả sẽ
như thế nào không?”
Đáy mắt Lãnh Thiên Dục thoáng qua tia lạnh
lẽo, hắn lên tiếng: “Đầu tiên là loại bỏ Lãnh thị, sau đó sẽ… uy hiếp tổ chức Mafia. Nhưng tổ chức BABY-M đã cướp được con chip này một thời
gian rồi mà lại không có động tĩnh gì, trừ khi…”
- Trừ khi đối phương vẫn chưa nhận được con chip? – Vẻ mặt Lãnh Thiên Hi thoáng qua một tia chần chừ, cất giọng nói.
- Còn một khả năng nữa… con chip kia là giả! – Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước đồng thanh lên tiếng.
Đáy mắt Lãnh Thiên Dục lóe lên tia lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Hắn
nhếch môi, nhìn về phía ba người nói: “Xem ra Tây Tạng, Trung Quốc quả
là nơi khiến người ta phải lưu luyến”.
Lăng Thiếu Đường cười một
tiếng: “Nếu như cả ba tập đoàn cùng ra mặt giúp đỡ, liệu có được coi là
xem thường năng lực của cậu không?”
- Nói thử xem? – Lãnh Thiên
Dục bày ra vẻ mặt vậy-mà-cũng-hỏi, nét mặt dù lạnh tanh nhưng rất tự
tin. Hơn nữa hắn cũng không muốn bạn bè tốt của mình phải mạo hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...