Lúc thanh đao chuẩn bị hạ xuống, đôi mắt Phong đầy khát máu, Thượng Quan Tuyền chỉ cảm thấy
bụng mình nhâm nhẩm đau, cô không còn chút sức lực nào nữa…
Nhưng đúng lúc này, tiếng leng keng lại vang lên, thanh đao đã rơi xuống đất. Ngay sau đó, một đòn cực kì tàn nhẫn được tung ra, Phong không phòng bị nên bị đá bay ra ngoài.
Người ra tay chính là Niếp Ngân!
Còn Lãnh Thiên Dục chạy nhanh về phía trước, ôm Thượng Quan Tuyền vào lòng!
Vừa rồi chính Cỏ bốn lá của Thượng Quan Tuyền đã khiến hai người họ có thể
thoát thân, thứ vũ khí chém sắt như chém bùn ấy có thể dễ dàng cắt đứt
sợi dây xích, còn Thượng Quan Tuyền và Phong mải đánh nhau nên không hề
phát hiện ra.
Niếp Ngân phụ trách việc đánh nhau với Phong, còn Thượng Quan Tuyền giao cho Lãnh Thiên Dục.
- Tuyền, em sao rồi?
Hắn đau lòng ôm lấy cô, mồ hôi đầy trên trán, khuôn mặt tái nhợt của cô khiến tim hắn tan nát.
- Em… em không sao…
Thượng Quan Tuyền vô lực rúc vào trong ngực hắn. Cô đưa tay lên che bụng mình, cảm thấy không đau như trước nữa, cô liền nở nụ cười vô lực.
- Lãnh Thiên Dục, cậu mau đưa Tuyền đi! – Niếp Ngân vội vàng lên tiếng, chỉ một mình anh ta đối phó với Phong là đủ rồi.
- Chủ thượng!
Thượng Quan Tuyền bị Lãnh Thiên Dục đỡ đứng lên, cô lo lắng nhìn Niếp Ngân!
Sau đó cô nói với Lãnh Thiên Dục: “Chúng ta không thể bỏ mặc anh ấy
được!”
- Yên tâm, Niếp Ngân giỏi hơn Phong! – Lãnh Thiên Dục chỉ cần nhìn vài đòn ra tay là có thể nắm bắt được.
- Hai người mau đi mau đi! – Niếp Ngân lại lớn tiếng kêu, sau đó mạnh mẽ bổ nhào về phía Phong.
Phong thấy hai người đã thoát thân, sắc mặt trở nên ngày càng khó coi… Niếp
Ngân rất khó đối phó, nếu Lãnh Thiên Dục còn hỗ trợ nữa thì…
Nghĩ đến đây, hắn né tránh đòn tấn công của Niếp Ngân. Khi thấy Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền ra đến cửa, hắn gào lên:
- Các người muốn đi à? Không có cửa đâu!
Nói xong, hắn nhanh chóng lấy một chiếc bình nhỏ bằng thủy tinh trong người ra, bên trong là một thứ dung dịch nào đó.
Ánh mắt Phong dần trở nên điên cuồng, còn Niếp Ngân sau khi thấy chiếc bình đó thì lại cực kì hoảng hốt.
- Phong Nhẫn…
Tiếng hô của Niếp Ngân khiến Thượng Quan Tuyền và Lãnh Thiên Dục cảnh giác,
bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong uống thứ thuốc trong bình.
- Đi mau, hai người mau đi đi! – Niếp Ngân thấy Phong đã uống xong, đột nhiên hô lên với Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền
Nhưng đúng lúc này, vẻ mặt phong dần thay đổi, đôi mắt vốn tối đen giờ trở
vằn lên những tia máu đỏ, trông cực kì khát máu. Hắn giống như bị ma
nhập vào người, đột nhiên đánh một quyền vào người Niếp Ngân. Niếp Ngân
chưa kịp ra tay đã bị đẩy lùi về phía sau.
Khi anh ta đứng lên, khóe miệng đã rịn máu.
- Chủ thượng!
Thượng Quan Tuyền rất sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô thấy Niếp Ngân bị thương
như vậy. Còn Lãnh Thiên Dục cũng bị lực ra tay của Phong làm cho bất
ngờ.
Phong thấy Niếp Ngân bị thương liền bật cười, nụ cười không giống của người
bình thường. Hắn bước nhanh lên phía trước, vừa định giơ tay lên đánh
tiếp thì Lãnh Thiên Dục đã vọt người lên, ngay sau đó kéo được Niếp Ngân ra. Phong bất ngờ, vốn đòn ra tay định đánh vào Niếp Ngân nhưng giờ lại đâm trúng vào chiếc thùng sắt khiến chiếc thùng bị méo mó.
- Anh không sao chứ? – Lãnh Thiên Dục hỏi Niếp Ngân.
- Không chết được! – Niếp Ngân hung hăng lau vết máu trên khóe miệng đi rồi lại cảnh giác nhìn Phong.
- Sao lại thế này? – Lãnh Thiên Dục ôm lấy Thượng Quan Tuyền rồi hỏi Niếp Ngân.
Niếp Ngân nheo mắt lại: “Phong Nhẫn vừa uống thuốc cấm của tổ chức BABY-M.
Loại thuốc này sẽ phá hủy tâm thần của một người chỉ trong nháy mắt. Cho nên tôi và cha nuôi đã cấm tuyệt đối không ai trong tổ chức được sử
dụng loại thuốc này, không ngờ Phong Nhẫn lại lén giấu nó đi!”
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, cũng biết tổ chức BABY-M vốn luôn thần bí nên xuất
hiện loại thuốc như thế này cũng là điều bình thường, nhưng…
- Loại thuốc này bao giờ thì phát huy tác dụng? – Hắn hỏi tiếp.
Lúc này Phong có sức lực cực kì mạnh, Lãnh Thiên Dục cảm thấy chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì không nắm chắc phần thắng.
- Vài phút, cho nên chúng ta không thể để hắn ta có cơ hội uống thuốc
tiếp nữa! – Niếp Ngân vừa nói xong thì Phong đột nhiên xông lên tấn công bọn họ.
Nhưng thanh phi đao như mưa bắn thẳng về phía ba
người khiến người khác không rét mà run. Sau khi tránh được, phi đao đâm sâu vào bức tường trong mật thất, chỉ điều đó thôi cũng đủ thấy sức lực của Phong bây giờ lớn đến mức nào.
- Hôm nay tôi sẽ không
tha cho ai hết, dù chỉ là một người, tôi và mấy người sẽ cùng chết với
nhau! – Hắn trừng lớn hai mắt, nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn bật người lên, chỉ trong nháy mắt đã vung tay đấm thẳng về phía Niếp Ngân.
Niếp Ngân nghiêng người nhưng vẫn bị đòn này của hắn bị ép lùi về phía sau.
Lãnh Thiên Dục thấy thế vội tiến lên hỗ trợ. Hắn vung tay lên chặn lại.
Phong thấy không tránh được liền đón đòn tấn công của Lãnh Thiên Dục,
sau đó đột nhiên lướt chân một cái.
Lãnh Thiên Dục không tránh kịp, đồng thời bị sức lực cường hãn của hắn tấn công liên tiếp.
- Lãnh Thiên Dục, mau, cùng tôi chế trụ hắn ta, thuốc đang phát huy hiệu
quả! – Niếp Ngân thấy trán Phong toát đầy mồ hôi liền lớn tiếng kêu lên.
Hai người đồng thời tiến lên…
- Dục, đón lấy!
Thượng Quan Tuyền tung Cỏ bốn lá về phía Lãnh Thiên Dục, hắn liền giơ tay bắt
lấy. Còn Niếp Ngân cũng tiến nhanh về phía trước, chế trụ cánh tay
Phong. Lãnh Thiên Dục đột nhiên bước lên, vung tay đập thẳng xuống, cỏ
bốn lá đâm vào người Phong, máu tuôn ra như suối!
- A…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Phong ôm lấy gáy, trừng to mắt rồi lùi về phía sau… máu tuôi xối xả khiến quần áo hắn ướt đẫm một màu đỏ.
Niếp Ngân, Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền đứng yên một chỗ, rốt cuộc họ cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ cần bị Cỏ bốn lá đâm vào thì không một ai có thể may mắn thoát được, dù chỉ là một vết thương rất nhỏ cũng có thể khiến máu chảy không người,
người bị đâm chắc chắn sẽ chết.
- Không ngờ tới cuối cùng hắn vẫn rơi vào kết cục như vậy!
Niếp Ngân nhìn Phong đang thoi thóp trên mặt đất, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, dù sao hai người cũng đều được cha nuôi huấn luyện, không ngờ số mệnh hoàn toàn khác nhau.
Vẻ mặt Thượng Quan Tuyền cũng hết sức ảm đạm.
- Niếp Ngân, tôi vẫn chưa làm rõ được trong chúng ta thì ai nợ ai nhiều
hơn! – Lãnh Thiên Dục ôm Thượng Quan Tuyền, đột nhiên bật ra một câu như vậy.
Niếp Ngân nhún vai, thâm tình nhìn qua Thượng Quan Tuyền, sau đó nhíu mày nhìn Lãnh Thiên Dục:
- Có lẽ cả đời này cũng không làm rõ được!
- Chẳng còn cách nào khác, cứ thuận theo ý trời thôi!
Lãnh Thiên Dục cúi đầu nhìn Thượng Quan Tuyền, đáy mắt đầy thương tiếc rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Thượng Quan Tuyền gật đầu, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...