Thượng Quan Tuyền không hề để ý tới Lãnh Thiên Dục, đưa mắt nhìn sang Bùi Vận Nhi...
Bùi Vận Nhi vỗ nhẹ lên tay cô, mỉm cười đầy ngọt ngào, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tuyền, chúng ta đến chỗ giường bệnh nhé”.
Thượng Quan Tuyền gật đầu, cực kì tin tưởng Bùi Vận Nhi, cô ngoan ngoãn nằm lên giường.
Niếp Ngân cũng nhẹ nhàng tiến lên, vẻ mặt mới vừa rồi còn lạnh lẽo giờ đột
nhiên thay đổi hẳn, nhìn Thượng Quan Tuyền nói lời xin lỗi: “Tuyền, vừa
rồi khiến em sợ hãi, xin lỗi em”.
Thành ý của hắn khiến
Thượng Quan Tuyền mỉm cười, hơi xấu hổ nói: “Thật ra tôi cũng ngại lắm,
anh tốt như vậy mà tôi lại chẳng nhớ ra anh là ai”.
Niếp Ngân nhếch môi cười: “Cô bé ngốc, em cứ bình tĩnh. Anh là Niếp Ngân, em chỉ cần nhớ kỹ cái tên này là được”.
“Niếp Ngân... Niếp Ngân...”
Thượng Quan Tuyền thì thầm lặp lại cái tên này, đôi mắt không hề chớp nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Niếp Ngân, có khoảnh khắc cô tưởng rằng mình như
đang đi lạc trong đó.
“Tiểu Tuyền...”
Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó cẩn thận hỏi: “Cậu... có nhớ ra gì không?”๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn
Nói xong, cô nhìn về phía Niếp Ngân... Người này là Niếp Ngân sao? Là người đã đưa Thượng Quan Tuyền đi? Là người đã huấn luyện Thượng Quan Tuyền
thành một sát thủ đặc công? Nhưng...
Tại sao trên người hắn
không có sát khí? Hắn tao nhã như một bậc vương tử, lúc này trên người
hắn tản ra khí chất của một người đàn ông chín chắn và hấp dẫn.
Hắn... thật sự là người đã giết cha cô sao?
Trong nháy mắt, sắc mặt Bùi Vận Nhi dần tràn đầy hoài nghi.
Nhìn hắn thế này thật không giống một sát thủ lạnh lẽo vô tình chút nào, ánh mắt hắn rất đắm đuối... chẳng lẽ hắn đối với Tiểu Tuyền...?
Thượng Quan Tuyền thấy Bùi Vận Nhi hỏi vậy, ánh mắt đầy mờ mịt, cô bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt uể oải.
“Được rồi, Tuyền, không nghĩ ra cũng không sao, đừng làm khó mình”.
Niếp Ngân dịu dàng cười, trong mắt toàn là sự thương tiếc đối với Thượng Quan Tuyền. Ngay sau đó, hắn đưa mắt nhìn Bùi Vận Nhi.
“Vận Nhi phải không, cô là người bạn tốt nhất của Tuyền, cho nên nhờ cô quan tâm đến cô ấy”.
Sắc mặt Bùi Vận Nhi hoàn toàn cả kinh. Tại sao hắn lại biết? Chẳng lẽ Niếp Ngân đã sớm biết quan hệ giữa cô và Tiểu Tuyền?
Người đàn ông này... quả nhiên không hề đơn giản.
Niếp Ngân nói xong, vừa định đứng thẳng người lên thì Thượng Quan Tuyền lại hỏi: “Niếp Ngân, anh phải đi sao?”
Giọng điệu của cô tràn đầy sự nuối tiếc. Không biết tại sao cô lại cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc.
Thấy Thượng Quan Tuyền như vậy, Lãnh Thiên Dục càng thấy tức giận. Hắn nắm
chặt tay lại, ánh mắt lạnh lẽo khác thường, người phụ nữ của hắn lại lưu luyến Niếp Ngân ư? Cho dù cô có mất trí nhớ vẫn như vậy sao?
Lãnh Thiên Hi không khó để phát hiện ra bầu không khí quái dị trong phòng
bệnh. Anh hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ quan sát mọi chuyện.
“Tiểu Tuyền...”
Bùi Vận Nhi không khó để nhận ra sự ghen tuông trên mặt Lãnh Thiên Dục, cô
bất an nhìn về phía Thượng Quan Tuyền hỏi: “Cậu... nhớ gì về anh ta
sao?”. Cô lại nhìn Niếp Ngân.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tuy tớ không nhớ rõ nhưng tớ cảm
thấy rất quen thuộc. Đúng rồi, Niếp Ngân nói tớ sống cùng anh ấy những
mười hai năm, có đúng không thế?”
Thái độ của Niếp Ngân khiến Thượng Quan Tuyền hơi tin tưởng, nhưng người cô tin tưởng nhất vẫn là
Bùi Vận Nhi, vậy nên cô mới hỏi cô ấy.
“Hả...”
Trên mặt Bùi Vận Nhi hiện ra sự lúng túng, sau đó nhìn Lãnh Thiên Hi và Lãnh Thiên Dục. Thật ra cô rất muốn giúp Lãnh Thiên Dục nhưng... cô không
thể nói dối Thượng Quan Tuyền được, đành bất đắc dĩ nói: “Đúng, hai
người đã ở cùng nhau mười hai năm...”
Sự thật này không thể che giấu được!
“Thật à? Vậy tốt quá!”
Thượng Quan Tuyền thấy Bùi Vận Nhi nói vậy, sắc mặt nhất thời trở nên vui vẻ.
Cô giữ chặt tay Niếp Ngân, ngẩng đầu hỏi: “Vậy hẳn là anh biết rất rõ
con người trước kia của tôi?”
Niếp Ngân gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, mọi chuyện về em tôi đều biết”.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười, sau đó nghiêng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục rồi lại
nhìn Niếp Ngân: “Vậy anh cũng là bạn tốt của Dục đúng không? Bởi vì anh
là người quen của tôi, mà anh ấy lại là vị hôn phu của tôi nên mọi người đều là bạn tốt của nhau phải không?”
Lãnh Thiên Dục sầm mặt nhìn Thượng Quan Tuyền đang kéo tay Niếp Ngân, áp chế cảm giác tức giận đang bừng bừng trong lòng...
Niếp Ngân thấy Thượng Quan Tuyền hỏi vậy thì hơi giật mình...
“Vị hôn phu?”. Hắn cười lạnh hỏi lại, sau đó dùng ánh mắt trào phúng nhìn Lãnh Thiên Dục.
“Sao vậy?”. Thượng Quan Tuyền chần chừ hỏi lại.
Lãnh Thiên Dục cũng lạnh lẽo nhìn lại Niếp Ngân, không hề nhượng bộ.
Niếp Ngân khẽ nhếch môi, ánh mắt cũng đầy vẻ phức tạp...
“Không có gì...”
Hắn lại nhìn Thượng Quan Tuyền rồi nói: “Anh ta đúng là vị hôn phu của em, bọn tôi cũng là... bạn tốt của nhau”.
Những lời này của hắn khiến Thượng Quan Tuyền rất hài lòng. Khuôn mặt nhỏ
nhắn hơi thả lỏng, hoàn toàn không phát hiện ra giữa hai người đàn ông
đã bắt đầu cuộc chiến tranh ngầm với nhau.
Lãnh Thiên Hi, Bùi Vận Nhi và ngay cả Lãnh Thiên Dục nghe vậy cũng hết sức kinh ngạc. Tại
sao hắn lại có lòng tốt giúp lấp liếm như vậy? Theo lý thuyết mà nói thì hắn nên vạch trần mọi chuyện mới đúng chứ!Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.
Lát sau, vẻ nghiêm trọng trên mặt Lãnh Thiên Hi dần tản đi, anh vỗ nhẹ lên
vai Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Anh, đi ra ngoài một lát đi, em có chuyện
muốn nói với anh”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...