Khu uống cafe có rất
ít người, điệu nhạc du dương bay bổng trong bầu không khí xa hoa vang
lên khắp mọi nơi. Lãnh Thiên Dục đang ngồi gần cửa sổ, trước mặt hắn là
một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Thượng Quan Tuyền ngẩn ra, khi thấy
Lãnh Thiên Dục nhìn về phía mình đang đứng, cô vô thức trốn vào một góc
nhỏ, đôi mắt tò mò nhìn cảnh tượng cách đó không xa.
Rất rõ ràng là Lãnh Thiên Dục chỉ gọi người phục vụ tới, không nhìn thấy Thượng Quan Tuyền đang trốn cách đó không xa.
Cô gái kia là ai?
Xem ra vẫn còn rất trẻ, dáng người cũng rất khá, cô gái ấy đang mỉm cười
rất mê người, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tràn đầy vẻ cao quý, bộ quần áo trắng mặc trên người khiến cô gái ấy như một nàng công chúa
kiều diễm.
Khi người phục vụ đưa cafe lên, cô gái kia dường như
đang làm nũng, cười với Lãnh Thiên Dục. Mà khuôn mặt Lãnh Thiên Dục
chẳng còn vẻ lạnh lẽo nữa, hắn cực kì kiên nhẫn xúc đường vào tách cafe, khuấy đều rồi đưa cho cô gái.
Chỉ một hành động săn sóc dịu dàng như thế đã khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy chua xót trong lòng, không
chỉ chua xót mà còn là đau đớn nữa, dường như nỗi đau đớn đang khoét dần trái tim cô.
Vì sao lại như vậy? Vì sao không đi ra? Vì sao hai chân lại như đóng đinh dưới mặt đất như vậy?
Thượng Quan Tuyền cắn môi muốn quên đi đau đớn trong lòng.
Hắn nói là đang làm việc, hóa ra là hẹn gặp cô gái này sao?
Cô biết bên cạnh Lãnh Thiên Dục có rất nhiều phụ nữ vây quanh, nhưng cô
không nghĩ bản thân lại đau lòng khi chứng kiến cảnh tượng đó đến thế.
Ánh đèn thủy tinh tản ra những tia sáng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt anh
tuấn của Lãnh Thiên Dục. Hắn tao nhã bưng tách cafe uống một ngụm, nhìn
cô gái ngồi đối diện rồi nói: “Em còn muốn rong chơi ở bên ngoài đến khi nào nữa?”
Cô gái xinh đẹp cười cười, sau đó cau mũi làm nũng với Lãnh Thiên Dục: “Anh cả, em chỉ vừa mới tốt nghiệp thôi mà, đương nhiên là muốn được đi chơi lâu lâu một chút. Ai biết hôm nay lại xui xẻo gặp
anh thế này, nếu biết trước thì em đã không tới Hy Lạp rồi”.
Cô gái này không phải ai khác, chính là em gái của Lãnh Thiên Dục – Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Thiên Dục đặt tách cafe lên bàn...
- Thiên Hi đã về nước rồi, không lâu nữa sẽ đến Lãnh thị làm việc. Em đã
tốt nghiệp rồi, nên xem xét đến việc phát triển sau này.
Lãnh
Tang Thanh nghe vậy, ra vẻ tiếc nuối: “Ầy, anh ấy đáng thương quá, nhất
định là bị anh uy hiếp nên mới phải quay về Lãnh thị”.
- Thanh nhi! – Vẻ mặt vốn đang ôn hòa của Lãnh Thiên Dục đột nhiên biến đổi, thanh âm cũng trở nên cực kì nghiêm khắc.
Lãnh Tang Thanh thấy sắc mặt anh trai mình xấu đi, cô lập tức lè lưỡi. Cô
chẳng sợ anh cả vì cô biết chỉ cần mình làm nũng một chút thì anh cả sẽ
chẳng còn tức giận nữa.
- Anh cả...
Lãnh Tang Thanh đứng
dậy, đi đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, hơi tựa người vào người anh trai,
vòng tay qua cổ hắn, cất giọng: “Anh đừng giận nữa, em cam đoan với anh, em chơi chán rồi nhất định sẽ về nước. Anh cũng biết đấy, vì cứ ở bên
cạnh anh nên chẳng có ai dám theo đuổi em cả, chỉ nghe đến cái danh của
anh thôi là đã bị dọa cho chạy mất vía rồi”.
Cô bĩu môi kháng nghị nói.
- Có người trong lòng rồi hả? – Lãnh Thiên Dục thấy em gái làm nũng như vậy, sự tức giận cũng giảm đi, hắn cất giọng hỏi.
- Nào có đâu. Cho nên em mới muốn yêu đương một chút! – Lãnh Tang Thanh che miệng cười trộm.
- Lại mấy trò tình yêu vớ vẩn gì hả? Chuyện của em sẽ do anh sắp xếp! – Lãnh Thiên Dục bác bỏ.
- Anh cả!
Lãnh Tang Thanh lắc lắc người Lãnh Thiên Dục: “Chẳng lẽ đến anh cũng muốn
cái gì mà môn đăng hộ đối hả? Em không cần. Em chỉ muốn được thoải mái
yêu đương thôi. Nhưng em đảm bảo nhất định người em yêu sẽ không khiến
anh phải thất vọng, được không?”
Lãnh Tang Thanh bày ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp như chú cún nhỏ nhìn Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn rất yêu quý đứa em gái này, không nỡ mắng con bé.
- Được rồi, anh cho em một năm, thời gian dài như vậy đủ cho em chơi rồi chứ?
Lãnh Tang Thanh nghe xong mặt mày hớn hở, cô hoan hô một tiếng, sau đó nói:
“Cám ơn anh! Anh đúng là tốt nhất!”. Nói xong, cô hôn chụt lên mặt Lãnh
Thiên Dục một cái.
- Thật là hết cách với em! – Lãnh Thiên Dục cố ý nhíu mày lại.
Lãnh Tang Thanh cười ngọt ngào, sau đó nghiêng đầu nói: “Ai bảo ngài lão đại lại yêu quý em gái nhất chứ!”
- Đứa nhóc lắm điều! Hy vọng em có thể tìm được người khiến anh hài lòng, nếu không anh sẽ sắp xếp đấy! – Tuy vẻ mặt Lãnh Thiên Dục đầy vẻ cưng
chiều với em gái nhưng giọng nói rất cương quyết.
- Rõ! – Lãnh Tang Thanh làm mặt quỷ trêu hắn, sau đó về chỗ ngồi của mình.
Toàn bộ cảnh tượng trên hoàn toàn rơi vào mắt Thượng Quan Tuyền. Tuy cô
không nghe được hai người nói gì nhưng chỉ nhìn hành động cực kì thân
thiết của hai người lúc nãy, cô cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, trái tim giờ đã đau đến mức không còn cảm giác gì nữa.
Cô gái kia hẳn là rất được Lãnh Thiên Dục yêu chiều, nếu không sẽ chẳng hành động to gan lớn mật đến vậy!
Thượng Quan Tuyền ghen tị, ghen tị đến phát điên!
Từ từ đã...
Ghen tị? Tại sao cô lại ghen tị chứ? Tại sao nhìn thấy cảnh tượng đó cô lại khổ sở như muốn chết đi?
Chẳng lẽ cô đã yêu...
Không!
Nhận thức được cảm giác khác lạ trong lòng mình, Thượng Quan Tuyền sợ hãi
che miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên trắng xanh, không còn
chút máu.
Chẳng phải trong lòng cô vốn chỉ có Niếp Ngân thôi sao? Sao lại nghĩ đến Lãnh Thiên Dục chứ? Cô không muốn, cô không thể yêu
người mà mình phải tự tay giết chết, cô không muốn yêu người đối địch
với Niếp Ngân, không muốn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...