Cô gái này không phải ai khác mà chính là người được Thượng Quan Tuyền cải trang – Yaelle. Bên môi cô nở nụ cười xinh đẹp, trên má lộ hai lúm đồng tiền, thân hình mềm mại dần dần áp sát vào người Lãnh Thiên Dục.
Đôi mắt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục khẽ chớp như nghĩ tới điều gì. Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, sau đó đảo qua đôi mắt, môi khẽ mấp máy: "Nói vậy là cô muốn báo đáp tôi?". Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo thản nhiên cất lên.
Yaelle không tự chủ được hơi ngẩn ra. Tuy cô đã cùng đấu với hắn một lần nhưng vẻ lạnh lẽo của hắn khiến cô hơi hoang mang.
Cô nở nụ cười ngọt ngào: "Nếu như không có sự giúp đỡ của anh, đêm nay em sẽ bị bọn họ đánh chết, cho nên tất nhiên phải báo đáp anh rồi".
Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, chỉ dựa người vào sofa, vẻ ngang tàng tùy ý làm lòng cô gái không khỏi dậy sóng.
Yaelle thừa nhận mình hơi sợ! Cô đã tình nguyện dùng phương thức kiểu này để đạt được mục đích của mình. Mà quan trọng hơn là, cô biết trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, Thượng Quan Tuyền đều nghe thấy rõ thông qua dụng cụ tinh vi gắn bên trong tóc. Thậm chí Yaelle hơi hưng phấn vì rốt cuộc cô cũng có thể thắng Thượng Quan Tuyền một lần.
Bàn tay nhỏ bé của Yaelle bắt đầu suồng sã làm càn trên ngực Lãnh Thiên Dục. Nhận thấy trong ánh mắt hắn không có vẻ chán ghét, trong lòng cô càng thêm đắc ý. Đàn ông rốt cuộc cũng chỉ là đàn ông, làm sao có thể thờ ơ khi đối diện với một cô gái như vậy, huống chi Lãnh Thiên Dục cũng không phải Liễu Hạ Huệ.
- Ôm em đi! – Yaelle cố ý ra vẻ điềm đạm đáng yêu, chủ động áp sát thân hình đang quấn khăn tắm vào người hắn.
Bên môi Lãnh Thiên Dục cong lên nụ cười đầy tàn nhẫn, hắn chậm rãi đứng dậy, bàn tay to duỗi ra, ôm Yaelle vào trong ngực.
- A... – Yaelle kêu lên một tiếng, cô cảm thấy hơi khó thở.
- Nóng vội đến thế sao? – Lãnh Thiên Dục cúi xuống gần bên tai cô, cố ý nhẹ giọng nói.
Yaella cảm thấy cả người mềm nhũn, cô lập tức dịu dàng tựa vào trong ngực hắn, ra vẻ một cô gái nhỏ: "Thật đáng ghét, ôm người ta chặt như vậy làm gì chứ, người ta tình nguyện mà".
- Vậy à? – Lãnh Thiên Dục hỏi lại, giọng điệu hết sức hờ hững. Bàn tay to của hắn chậm rãi chạy dọc xuống dưới eo cô...
- Gặp tôi, em... thiệt thòi lớn rồi.
Bàn tay to của hắn dường như khiến cả người Yaelle đột nhiên trở nên cứng đờ.
Cô cố nén cảm giác rung động trong lòng, chậm rãi trượt bàn tay nhỏ bé của mình xuống phía dưới, kì thật cô muốn ngăn cản bàn tay nguy hiểm của Lãnh Thiên Dục, bởi vì...
Nhưng đúng lúc này, Lãnh Thiên Dục kéo mạnh tay xuống, lập tức...
Khăn tắm trên người Yaelle bị rút xuống.
Yaelle cảm thấy trước mắt có một vật kim loại chợt lóe lên, còn chưa kịp kêu, trong tay Lãnh Thiên Dục đã cầm ám khí tinh xảo.
Ám khí này được chế tạo bằng vàng ròng, hình tay kiếm, nhỏ hơn gấp nhiều lần so với bình thường, lại sắc nhọn vô cùng, một khi đâm vào người sẽ gây tổn thương từ bên trong khiến nạn nhân chết.
Yaelle đã giấu nó trong khăn tắm, chờ cơ hội giết Lãnh Thiên Dục.
Bàn tay to của Lãnh Thiên Dục vung lên, ánh mắt lạnh lẽo như băng, ám khí bị tung lên theo đường một cong rơi xuống tấm thảm mềm mại cách đó không xa.
Sắc mặt Yaelle khủng hoảng, làm sao có thể...?
Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Cô xoay người một cái, nhanh tay bổ thẳng về phía Lãnh Thiên Dục.
Nhưng bàn tay to của Lãnh Thiên Dục đã vững vàng đỡ được. Đầu ngón tay bên trong của Yaelle không biết từ khi nào đã cầm một cây ngân châm lấp lánh.
- Dùng cái này để giết tôi? Buồn cười thật đấy!
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục không chút biểu cảm, hắn dùng lực kẹp chặt cánh tay kia của Yaelle, đồng thời cắm ngân châm vào đầu vai cô.
- A... – Yaella đau đớn, quỳ một gối xuống.
Đó không phải cây ngân châm bình thường, nó đã trải qua nhiều lần chế tạo, tuy không có khả năng khiến một nhát chí mạng như cây kiếm kia nhưng nếu đâm vào người cũng gây ra cảm giác đau đớn vô cùng.
Lãnh Thiên Dục không chút thương xót kéo Yaelle lên, lấy dụng cụ tinh vi trong tóc cô ra.
- Người đâu! – Hắn bình tĩnh cất giọng.
Ở ngoài cửa, hai người vệ sĩ lập tức tiến vào, trong đó một người nói: "Lão đại, xin ngài phân phó".
- Đưa cô ta đi! – Lãnh Thiên Dục không thèm liếc nhìn Yaelle, ngược lại hắn rất hứng thú với dụng cụ tinh vi kia.
- Vâng! – Hai vệ sĩ lập tức đáp lời, tiến lên lôi Yaelle đi, trên vai cô đầy máu tươi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một lúc lâu sau, Lãnh Thiên Dục giơ dụng cụ trong tay ra, thấy tín hiệu nhấp nháy thì lạnh lùng cười. Hắn đưa dụng cụ lên gần miệng rồi nói: "Thượng Quan Tuyền, nghe thấy rồi phải không, không cần tôi nhắc cô phải làm thế nào chứ! Tôi chờ cô!"
Giọng điệu lạnh như băng, tàn nhẫn lại bá đạo không ai bì nổi. Lãnh Thiên Dục chậm rãi nở nụ cười lạnh lẽo, bàn tay to bóp mạnh một cái, dụng cụ tinh vi trong nháy mắt bị vỡ nát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...