Giao Dịch Đánh Cắp Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

  - A...

Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng khách của biệt thự Lãnh gia, tiếng kêu ghê đến mức khiến đám người làm đang bưng bê đồ ăn trong tay suýt chút nữa thì làm đổ hết.

- Dì Trần, tiếng kêu vừa rồi... – Người thợ làm bánh ngọt nơm nớp lo sợ, quay sang hỏi quản gia của Lãnh gia là dì Trần.

Dì Trần hết sức ung dung, không hề hoảng loạn chút nào, bà vừa làm việc vừa nói:

- Mọi người không cần lo lắng, đây là giọng nói của Cung thiếu gia. Mỗi khi bốn người này tụ tập với nhau thì dù có lớn đến mấy cũng như mấy đứa trẻ vậy. Chắc chắn là Cung thiếu gia bị mấy người kia bắt nạt rồi. Mỗi lần bị ba người bắt nạt thì cậu ấy toàn gọi tôi cầu cứu, tôi nhìn cảnh đó không quen cũng thành quen. Thôi, mọi người cứ làm việc đi!

Mọi người nghe vậy liền thở dài một hơi nhẹ nhõm rồi tiếp tục làm việc.

Trong phòng khách là bốn người đàn ông, ngoài Lãnh Thiên Dục ra thì còn có Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước. Bọn họ đặc biệt tới đây để tham dự hôn lễ vào ngày mai của Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền.

Nói là tham gia nhưng thực chất thì là tham dự!

Bởi vì cả Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước đều hết sức quan tâm cẩn thận đến buổi hôn lễ sắp tới, trong khi Lãnh Thiên Dục là chú rể và Thượng Quan Tuyền là cô dâu lại hết sức thoải mái.

Ngay từ lúc bắt đầu sắp xếp công việc chuẩn bị hôn lễ, bốn người đàn ông này đã "cãi nhau" ỏm tỏi cả lên.

Nhưng lần "cãi cọ" xảy ra khi bọn họ đang chơi trò chơi, trò chơi này là do chính Cung Quý Dương dạy ba người còn lại, nhưng khiến người ta được mở rộng tầm mắt chính là Cung Quý Dương lại thua thảm hại nhất.

Lúc Cung Quý Dương kêu lên một tiếng thảm thiết cũng là lúc một giọng nói dịu dàng vang lên...

- Quý Dương, lần nào anh cũng khiến người khác thua đến mức gào khóc thảm thiết, rốt cuộc hôm nay cũng đến lượt anh thua rồi à?

Bốn người cùng nhìn về phía cầu thang, Kỳ Hinh vừa cười vừa đỡ Thượng Quan Tuyền chậm rãi đi xuống dưới.

Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền đang ưỡn bụng đi xuống, lập tức bỏ bài trong tay xuống, đón lấy cô, dịu dàng ôm lấy cô.

- Này, Lãnh Thiên Dục, tớ còn chưa lật bài đâu, cậu dám không chơi nữa à? – Mặt mày Cung Quý Dương đã tái mét.

- Chẳng qua là cho cậu thua một chiếc xe đua thôi mà, kêu cái gì mà kêu. Hôm nay bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Cung thị lên tới tấp, bọn tớ mượn cơ hội móc túi tiền của cậu ra chút thôi mà! – Lãnh Thiên Dục đỡ Thượng Quan Tuyền ngồi xuống rồi chậm rãi nói.

Thượng Quan Tuyền cũng dần quen với thói quen khi mấy người đàn ông tụ tập với nhau. Cô tựa đầu vào vai Lãnh Thiên Dục, nhìn bộ dạng như sắp chết đến nơi của Cung Quý Dương.

Kỳ Hinh thì nở nụ cười cực kì tươi, cô mở miệng nói với Lăng Thiếu Đường:

- Ông xã à, mới chơi một lúc mà Quý Dương đã thua nhiều thế rồi à? – Đúng là kỳ lạ, không phải anh ta đã thề rằng trò này anh ta cực kì thông thạo hay sao?

Lăng Thiếu Đường nhướn mày lên, giải thích: "Thật ra Quý Dương cũng đâu có thua nhiều lắm đâu, cậu ta chỉ thua Ngạn Tước một bộ chơi golf cực kì xa hoa, thua anh một con xe thượng hạng thôi mà!"

- Vậy anh ấy còn kêu gì nữa? – Kỳ Hinh ra vẻ không hiểu, hỏi lại.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nở nụ cười tao nhã rồi nói: "Chẳng qua Lãnh Thiên Dục tàn nhẫn quá, muốn Quý Dương thua thảm bại thì thôi. Cậu ta muốn chiếc xe đua của Quý Dương! Với một kẻ yêu xe như yêu mạng sống thì lấy đi chiếc xe đua trong cả dàn xe của cậu ta khác nào đâm vào da thịt cậu ta đâu!

- Này, hóa ra mấy người cũng biết cơ à? Tớ tình nguyện trả tiền cho các cậu đấy, nhất là... Thiên Dục...

Cung Quý Dương ra vẻ ủy khất, cọ mặt vào người Lãnh Thiên Dục: "Cậu cũng biết trên đời này tớ yêu nhất là Sầm Tử Tranh và đua xe mà. Cậu lấy xe đua của tớ khác nào đòi mạng tớ đâu!"

Lãnh Thiên Dục vẫn rất hờ hững, ánh mắt không che giấu được sự thú vị...

- Theo tớ biết thì dàn xe của cậu có phải chỉ có một chiếc xe đua đâu, hơn nữa dựa vào cấp bậc xếp loại xe của cậu thì một chiếc xe đua tham gia trận thi đấu quý tiêu tốn hơn hai triệu. Giá cổ phiếu của công ty còn vượt xa cái giá này ý chứ!

- Cậu cố tình phải không? Xe của tớ giống loại xe bình thường à? Sao có thể giống loại xe đua phổ thông được chứ? Nó là chiếc xe đua giải F1 thượng hạng đấy, cậu có biết để cải tiến một chiếc xe đua thành như thế phải trải qua quá trình phức tạp và áp dụng khoa học kỹ thuật nhiều đến mức nào không? Cậu lại là người chẳng thích đua xe F1, sao lại tự dưng muốn xe đua chứ? – Cung Quý Dương khuyên hắn thay đổi suy nghĩ của mình.

Ai biết, Lãnh Thiên Dục sau khi nghe vậy liền bày ra vẻ mặt cực kì nghiêm túc...

- Quý Dương! – Hắn cất giọng, giọng nói trầm thấp pha lẫn chút chân thành.

Sắc mặt Cung Quý Dương sáng ngời, lập tức nói: "Cậu nghĩ thông suốt rồi hả?"

- Ừ!

Cung Quý Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó Lãnh Thiên Dục lại lên tiếng: "Giờ tớ học cũng chưa muộn!"

Sắc mặt Cung Quý Dương trở nên đen thui.

- Được rồi được rồi, các anh đừng gây khó dễ cho Quý Dương nữa. Nói đi nói lại, Quý Dương à, anh sưu tầm nhiều thứ hay ho thật đấy! – Thượng Quan Tuyền có lòng tốt giúp Cung Quý Dương giải vây.

- Thấy không thấy không, rốt cuộc cũng có người minh oan cho tôi, mấy người đúng là con quỷ lợi dụng người khác! – Cung Quý Dương bất mãn kháng nghị - Tiểu Tuyền, chỉ có cô là tốt thôi!

Thượng Quan Tuyền cười!

- Tuyền, em đừng mềm lòng như vậy. Bình thường cái tên Cung Quý Dương này cũng lợi dụng anh không ít đâu! – Lãnh Thiên Dục nghiêng khuôn mặt tuấn tú nhìn Thượng Quan Tuyền rồi nói.

- Em nghĩ thứ có thể được Quý Dương gọi là xe đua thượng hạng thì nhất định cực kì quý giá, anh không thể lấy được! – Thượng Quan Tuyền ra vẻ nghiêm túc.

- Tiểu Tuyền, cô đúng là bồ tát sống!

Cung Quý Dương nghe vậy lập tức phấn khởi, người có thể uy hiếp được Lãnh Thiên Dục chỉ có Thượng Quan Tuyền, chỉ cần Thượng Quan Tuyền mở miệng thì cậu ta dám không nghe theo à?

Lãnh Thiên Dục nhíu mày nhìn Thượng Quan Tuyền: "Hả? Ý em là anh phải trả lại xe cho Quý Dương?"

Thượng Quan Tuyền nhìn ánh mắt cảm động sắp phát khóc của Cung Quý Dương, cười cười, sau đó cô đưa tay vuốt ve bụng mình: "Thứ tốt thì đương nhiên phải giữ lại cho con rồi!"

Phụt! Hoàng Phủ Ngạn Tước đang uống nước, nghe xong chợt phun ra, chẳng quan tâm đến hình tượng.

Lăng Thiếu Đường cười haha, còn Kỳ Hinh cười đến mức ngã cả vào lòng anh ta.


Mồ hôi lạnh trên trán Cung Quý Dương chảy ròng ròng... đúng là đôi vợ chồng cướp đồ, quả thực là nồi nào úp vung nấy, gian xảo y như nhau!

Bầu không khí trong phòng khách cực kì vui vẻ. Dì Trần bê khay đựng trái cây lên, cười rồi lắc đầu nói:

- Bốn người này từ nhỏ đến lớn đều như thế này cả, chẳng có gì thay đổi hết!

- Dì Trần, ai bảo dì là không có gì thay đổi chứ? Giờ trước mặt dì đâu phải chỉ có bốn người thôi đâu! – Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục rồi nở nụ cười tao nhã.

Dì Trần vỗ lên đầu rồi vội vàng lên tiếng: "À, đúng, đúng rồi, sự thay đổi lớn nhất phải kể đến chuyện cậu Lăng cưới cô Kỳ Hinh và đại thiếu gia của tôi cưới thiếu phu nhân, đúng rồi đấy..."

Nói tới đây, bà liền đưa mắt nhìn Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước, ra vẻ bất mãn nói:

- Hai người các cậu định bao giờ mới dẫn vợ đến dì Trần gặp mặt đây. Hai cậu đã trưởng thành cả rồi, cũng nên lập gia đình đi...

Dì Trần lại giống như một bậc trưởng lão nói liên hồi...

- Dì Trần!

Cung Quý Dương đứng dậy, lười biếng ôm lấy dì Trần, đùa: "Không phải cháu không muốn mà lại người ta không đồng ý lấy cháu, dì nói xem bây giờ cháu phải làm gì đây..."

Dì Trần nghe xong liền cất giọng đầy kì quái: "Có cô gái nào không để ý đến cậu sao? Sao có thể chứ? Trong ấn tượng của dì Trần, ngay từ nhỏ cậu là người được các bé gái yêu thích nhất trong bốn người, sao giờ lại vướng phải đá ngầm rồi à?"

- Haha, dì Trần so sánh đúng quá, cực kì chuẩn xác!

Lăng Thiếu Đường nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây với Cung Quý Dương, anh ta không nhịn được, sang sảng cười to!

Cung Quý Dương liếc mắt nhìn Lăng Thiếu Đường: "Này cái đồ cười trên nỗi đau của khác kia, cứ trông coi cẩn thận hai bảo bối của cậu đi nhé, cẩn thận không hôm nào đấy tớ cao hứng lại dẫn hai đứa nhóc đi đua xe đấy!

Câu nói của anh ta khiến Lăng Thiếu Đường vã mồ hôi lạnh. Anh ta lập tức tắt nụ cười trên môi, vẻ mặt biến sắc nhanh như lật sách.

Kỳ Hinh thấy thế liền bất đắc dĩ lắc đầu. Hiện tại chỉ có nhắc tới Lăng Lạc và Lăng Triệt mới có thể khiến Lăng Thiếu Đường có biểu cảm như vậy. Lần trước khi Cung Quý Dương bắt trộm Lăng Triệt đi, Lăng Thiếu Đường càng cẩn thận hơn, tăng cường phòng bị, phòng Cung Quý Dương như đề phòng cướp giật. Còn Cung Quý Dương đã biết thóp của Lăng Thiếu Đường nên lại càng uy hiếp anh ta, không có chuyện gì cũng lấy ra để uy hiếp, lần nào cũng hiệu nghiệm.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Hoàng Phủ Ngạn Tước lấy điện thoại ra, nhưng khi nhìn thấy số gọi đến, nụ cười trên mặt anh ta tắt hẳn, bàn tay cầm điện thoại cũng run lên.

Anh ta ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại, không dám ấn nút nghe, cứ để chuông reo.

- Ngạn Tước, sao vậy?

Lãnh Thiên Dục ngồi ở bên cạnh thấy vậy thì không hiểu nổi liền hỏi, ai gọi đến mà cậu ta không nghe máy vậy?

- Này này, Ngạn Tước, tay cậu đang run rồi kìa! – Cung Quý Dương nở nụ cười gian, lên tiếng nhắc nhở.

- Hả? À...

Hoàng Phủ Ngạn Tước sững sờ một lúc rồi định cất điện thoại đi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào, anh ta lại đưa điện thoại cho Kỳ Hinh, giọng điệu có phần khẩn cầu...

- Kỳ Hinh, cô giúp tôi một chút được không, nghe giúp tôi cuộc điện thoại này!

Kỳ Hinh đưa mắt nhìn lên màn hình điện thoại, trên đó ghi... tiểu oan gia!

Tiểu oan gia?

Cô thì thầm trong miệng, nhưng ngay sau đó, một bàn tay to đoạt lấy điện thoại trong tay cô rồi lại bỏ vào trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước...

- Ngạn Tước, Kỳ Hinh là vợ của tớ, cậu bảo cô ấy giả vờ làm người của cậu à, mơ tưởng!

Lăng Thiếu Đường liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh ta đắc ý ôm chặt lấy Kỳ Hinh, bá đạo lên tiếng.

Mặt mày Hoàng Phủ Ngạn Tước tái mét cả lại!

- Gì vậy? Tiểu oan gia nào thế? Để tớ nghe máy cho!

Cung Quý Dương thấy rất có hứng thú, anh ta vừa định tiến lên thì Hoàng Phủ Ngạn Tước liền nắm chặt điện thoại trong tay không buông.

Cái tên này chuyện gì cũng muốn góp vui, để cậu ta nghe điện thoại á? Chẳng phải càng khiến thiên hạ đại loạn hơn sao?

Chuông điện thoại lại lần nữa vang lên giống như muốn phân cao thấp cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Anh ta đưa mắt nhìn Thượng Quan Tuyền, vừa định mở miệng thì Lãnh Thiên Dục đã kéo Thượng Quan Tuyền ra phía sau...

- Xem ra là chẳng có chuyện gì tốt cả. Tuyền là người đơn thuần, cô ấy không giúp cậu được đâu!

- Dục!

Quả nhiên, Thượng Quan Tuyền vẫn còn chưa phản ứng được là đang có chuyện gì xảy ra.

Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy bất lực, anh ta lên tiếng: "Thiên Dục, cậu để Tiểu Tuyền giúp tớ lần này đi. Như vậy đi, chỉ cần nói là bạn tớ cũng được rồi!"

- Không được! – Lãnh Thiên Dục dứt khoát từ chối.

- Tiểu oan gia? – Thượng Quan Tuyền cảm thấy ba từ này rất quen tai, không bao lâu sau, cô chợt nghĩ ra...

- Tôi nhớ ra rồi, có phải là cô gái tôi gặp ở quán café không, cô gái đáng yêu như tiểu linh linh!

- Đúng, đúng rồi, chính là cô ấy! Tiểu Tuyền, cô giúp tôi nghe điện thoại được không? – Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy lại lên tiếng cầu xin.

- Dục...


Thượng Quan Tuyền quay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của hắn rồi nói: "Cô gái kia đã giúp em mà, để em nghe điện một lúc thôi, được không?"

Lãnh Thiên Dục không bao giờ có thể kháng cự trước tuyệt chiêu làm nũng của Thượng Quan Tuyền, chỉ cần cô nói với hắn bằng giọng điệu đó thì chắc chắn hắn sẽ thay đổi quyết định của mình. Nhiều lúc hắn nghĩ nếu Thượng Quan Tuyền làm nũng yêu cầu hắn nhảy từ tầng cao nhất của Lãnh thị xuống thì hắn sẽ chẳng hề do dự mà nhảy luôn!

Nguyên nhân chính là hắn cực kì yêu chiều cô!

Thấy Lãnh Thiên Dục có vẻ đồng ý, Thượng Quan Tuyền liền nhận điện thoại, vừa ấn nút nghe, cô chưa kịp nói gì thì đầu bên kia điện thoại đã vang lên tiếng lanh lảnh của một cô gái...

- Haha, "ông già" Hoàng Phủ, sợ đến mức không dám nghe điện thoại rồi à? Thật ra cũng không có gì, tôi gọi để nói cho anh biết một chuyện thôi, nghe xong anh đừng tức quá không máu không lên não được đâu nhé! – Điện thoại vang lên giọng nói của con gái – Chuyện đó... à, là thanh đao bảo bối của anh ý, tao làm đứt rời mất rồi. Vốn là tôi định thử xem nó cứng đến đâu thôi, ai ngờ... Nhưng mà anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hậu táng nó thật tốt, thờ cúng nó thật chu đáo. Bái bai nhé!

Sau khi nói một tràng xong, điện thoại liền bị ngắt, còn Thượng Quan Tuyền hết sức mờ mịt.

- Tiểu Tuyền, sao rồi? Cô ấy vừa nói gì thế?

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy Thượng Quan Tuyền chẳng nói một câu nào thì thấy rất phấn chấn. Còn bốn người kia thấy bộ dạng mờ mịt của Thượng Quan Tuyền thì thấy rất kì lạ.

Thượng Quan Tuyền đưa điện thoại cho Hoàng Phủ Ngạn Tước, hơi do dự: "Cô ấy nói làm hỏng cái gì của anh ấy..."

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

- Nha đầu đó là bá vương trong chuyện phá hỏng đồ, may mà tôi nhanh chân thoát được, nếu không không biết bị cô ấy làm thành ra cái dạng gì rồi nữa!

Nói xong, anh ta không quên hỏi một câu: "Đúng rồi, cô ấy bảo làm hỏng cái gì của tôi vậy?"

Thượng Quan Tuyền thấy giọng điệu của Hoàng Phủ Ngạn Tước có phần tiếc nuối liền nói: "Hình như cô ấy bảo chặt đứt bảo bối của anh thì phải, còn bảo rằng muốn thử xem nó cứng đến mức nào nhưng không ngờ làm bị đứt thành mấy đoạn!"

- Cái gì?

Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy, vẻ tao nhã vốn có trong nháy mắt biến thành sững sờ và hoảng sợ. Hô hấp của anh ta dần trở nên dồn dập, anh ta vội gọi lại nhưng đầu kia điện thoại chỉ truyền đến giọng nói máy móc: "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy!"

- Chết tiệt, nha đầu này dám tắt máy! – Hoàng Phủ Ngạn Tước hét vào điện thoại.

- Ngạn Tước, liệu có phải chiêu khích tướng của cô bé kia không? Thanh đao của cậu cứng rắn như vậy, có thể chặt đứt được cả kim cương, sao có thể dễ dàng bị gãy được?

Lãnh Thiên Dục có ý bảo anh ta hãy bình tĩnh.

- Nha đầu kia làm hỏng thanh đao của cậu à? – Cung Quý Dương chớp lấy thời cơ, vội hỏi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi xuống, đưa tay lên ôm đầu, những ngón tay thon dài vò vò mái tóc đen, anh ta vô lực nói:

- Nhất định là Truy Ảnh rồi, cô ấy còn biết rõ đấy là bảo bối quý giá nhất của tớ!

- Sao Truy Ảnh có thể dễ dàng bị nha đầu đó làm hỏng như vậy được? Ngạn Tước, cậu cứ yên tâm đi! – Lăng Thiếu Đường vỗ vai an ủi anh ta.

Lúc này, Thượng Quan Tuyền kì quái cất giọng hỏi: "Truy Ảnh? Đó là gì vậy? Nghe rất hay đấy!"

Lãnh Thiên Dục ôm lấy bả vai Thượng Quan Tuyền rồi giải thích:

- Đó là tên một thanh đao, thanh đao này là thứ độc nhất vô nhị trên thế giới. Ngạn Tước là người yêu thích chơi phi đao nên thanh đao này có thể được gọi là sinh mệnh thứ hai của cậu ấy!"

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, chỉ nghe tên thôi cũng đủ hình dung ra thanh đao đó hấp dẫn đến mức nào!

Hoàng Phủ Ngạn Tước được mấy người bạn tốt an ủi, tâm trạng cũng thả lỏng đôi chút. Anh ta cũng cảm thấy không thể có chuyện đó, Truy Ảnh đâu phải là một thanh đao bình thường chứ?

- Đúng rồi Ngạn Tước, lần trước tôi học trộm kỹ xảo phi đao của anh, đúng là cực kì tốt! – Thượng Quan Tuyền ngượng ngùng cười nói.

- Hả? Vậy à? – Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời không biết cô học lỏm từ lúc nào.

- Đúng vậy, không tin anh xem thử đi...

Nói xong, Thượng Quan Tuyền cầm con dao gọt trái cây để trên bàn lên, cô bước về phía cửa sổ, nhìn phiến lá bên ngoài, chậm rãi giơ tay lên.

Một tiếng "Vút" vang lên, con dao trái cây được phi ra, xoẹt qua một phiến lá rồi đâm thẳng vào một gốc cây.

- Oa...

Kỳ Hinh lập tức chạy lên, vẻ mặt khiếp sợ nhưng cũng đầy tán thưởng: "Tiểu Tuyền, cô giỏi quá nhé!"

Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường thấy vậy liền giơ ngón tay cái lên, còn Cung Quý Dương thì huýt sáo.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng lên tiếng khen: "Tiểu Tuyền, cô thông minh quá!"

- Thật ra trước kia tôi chỉ sử dụng kỹ thuật phi đao truyền thống, nhưng hôm đó thấy anh vô tình sử dụng chiêu này, quả thực khiến tôi mở rộng tầm mắt! – Thượng Quan Tuyền cười nói.

- Phi đao cũng là một trong những khóa học cần phải đào tạo. Ngoài việc chuẩn xác và độ mạnh yếu của lực ra thì việc sử dụng kết hợp giữa mục đích của mình với vũ khí là một điều cực kì quan trọng. Nếu làm được điều này thì không cần sử dụng thanh đao mà trong tay chỉ cầm một cây bút chì cũng có thể làm được! – Hoàng Phủ Ngạn Tước nói lời từ tận đáy lòng.

- Không cần dùng thanh đao? Anh nói vậy tức là có thể dùng thứ khác để thay thế đao được sao? – Thượng Quan Tuyền không thể tin được khi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Trước nghi vấn của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời ngay mà chỉ nhẹ nhàng cầm một lá bài lên, anh ta vừa hất tay một cái...

Quân bài tưởng chừng như không hề có sức mạnh nhưng lại lao vút đi trong gió, bay vọt qua trước mặt Thượng Quan Tuyền.

Vụt!

Một âm thanh nhỏ vang lên, lá bài này cũng như con dao lúc này, vụt qua đám lá cây rồi cắm thẳng vào thân cây.


Thượng Quan Tuyền muốn hét lên một tiếng chói tai...

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt cô trở nên cực kì căng thẳng. Cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng khác, bước lại gần cái cây. Sau khi nhìn rõ, hơi thở của cô càng trở nên dồn dập, đầy kinh ngạc.

Thì ra lá bài này không chỉ đâm vụt qua lá cây mà còn đâm xuyên qua cả năm sáu phiến lá cùng một lúc.

Thật sự là quá siêu! Rốt cuộc cô cũng biết thế nào gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn rồi!

- Oa...

Thượng Quan Tuyền dường như cực kì chấn động. Cô quay đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước như nhìn thấy thiên thần, dường như cô còn thấy cả một vầng sáng màu vàng trên đầu anh ta nữa.

Với thân thủ của anh ta thì mấy người kia đã quen từ lâu rồi!

Đang cảm thán thì phía sau bọn họ chợt vang lên tiếng cười sang sảng...

- Khả năng phi đao của anh Hoàng Phủ đúng là càng ngày càng lên tay, bái phục!

Mọi người đều quay đầu lại nhìn, đó chính là Lãnh Thiên Hi, phía sau anh là... Bùi Vận Nhi đang rất ngượng ngùng.

- Thiên Hi, Vận Nhi, sao hai người lại đến đây?

Thượng Quan Tuyền thấy hai người đến thì rất vui vẻ, cô vừa định chạy lên thì bị Lãnh Thiên Dục ôm vào trong ngực.

- Này, Lãnh Thiên Dục, anh bỏ em ra, lâu rồi em chưa gặp Vận Nhi!

Thượng Quan Tuyền không thèm nhìn Lãnh Thiên Dục, chỉ hận không thể chặt đứt cánh tay đang siết chặt eo cô của hắn.

Người đàn ông này thật đáng ghét, dám ngăn không cho cô ôn chuyện cùng Vận Nhi.

Nhìn ánh mắt bất mãn của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Tuyền, giờ em đang là phụ nữ mang thai, đi đứng phải cẩn thận, không thể chạy lung tung được!

- Mang thai đúng là phiền phức, không thể làm thế này cũng không được làm thế kia, sớm biết thế đã chẳng mang thai rồi.

Thượng Quan Tuyền chu miệng lại, tùy ý để Lãnh Thiên Dục ôm mình về phòng khách rồi đặt cô ngồi lên sofa.

- Cái gì mà sớm biết thì không mang thai chứ. Em là người phụ nữ của anh, sinh con cho anh là chuyện rất hợp tình hợp lý! – Lãnh Thiên Dục bá đạo lên tiếng.

Thượng Quan Tuyền quay đầu đi, không thèm tranh cãi với Lãnh Thiên Dục nữa. Cô nhìn Vận Nhi , vui mừng lên tiếng: "Vận Nhi, mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện thế nào rồi?"

Lãnh Thiên Dục thấy bộ dạng này của cô, ánh mắt ngập tràn sự yêu chiều. Tính khí của cô bé này giờ giống hệt khí hậu ở từng vùng khác nhau, nếu tranh cãi không được thì lại nghĩ cách đổi đề tài.

Bùi Vận Nhi vui vẻ ngồi xuống cạnh Thượng Quan Tuyền, gật đầu nói:

- Bọn trẻ tốt lắm, sau khi cậu kết hôn nhất định phải tới thăm đó, mấy đứa nhớ cậu lắm.

- Thật không? Tớ cũng rất muốn đến thăm bọn chúng. À... Thiên Hi, em cũng nhớ anh còn làm xích đu cho bọn trẻ nữa, xích đu anh làm so với người đó làm còn tốt hơn nhiều đấy! – Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Hi, cố tình nói.

Lãnh Thiên Hi cũng phối hợp theo: "Đó là chuyện đương nhiên rồi, xích đu anh làm đâu phải ai muốn so cũng so được chứ, nếu không khi em mất trí nhớ, sao lại nhớ đến chiếc xích đu anh làm được!"

Mấy người khác nghe Lãnh Thiên Hi nói vậy thì dường như chỉ muốn khóc thét lên thành tiếng, bọn họ dùng ánh mắt "chuẩn bị chịu khổ" nhìn anh!

Cung Quý Dương thì hoàn toàn là dáng vẻ đang chờ xem trò hay!

Quả nhiên, Lãnh Thiên Dục sau khi nghe vậy xong liền đột ngột đứng bật dậy.

- Lãnh Thiên Hi! – Hắn lạnh lùng gọi tên em trai.

- Gì vậy? Sao anh lại bày ra bộ dạng dọa chết người khác vậy?

Lãnh Thiên Hi hét lên một tiếng rồi nhướn mày nhìn anh trai.

Bùi Vận Nhi cũng sợ tới mức kinh ngạc nhìn Lãnh Thiên Dục. Sự lạnh lẽo của người đàn ông này vẫn khiến cô hơi sợ, tuy rằng anh ta sắp kết hôn với bạn thân nhất của cô.

- Em...

Lãnh Thiên Dục chỉ tay vào Lãnh Thiên Hi, nói từng câu từng chữ - Hôm nay tất cả bát đũa trong biệt thự đều do em phụ trách rửa!

- Cái gì? Anh cả, em không nghe nhầm đấy chứ, anh... bảo em đi rửa bát?

Lãnh Thiên Hi cố ý móc móc lỗ tai, không thể tin được nhìn Lãnh Thiên Dục, cất giọng hỏi đầy kinh ngạc.

- Lỗ tai em rất tốt, không nghe nhầm đâu! – Lãnh Thiên Dục "có lòng tốt" nhắc nhở một câu.

- Gì vậy? Anh cả, anh đang trả đũa em! – Lãnh Thiên Hi liếc mắt một cái đã nhìn thấu lòng dạ hẹp hòi của anh trai.

Lúc này, Lăng Thiếu Đường ra vẻ tiếc hận, giơ tay Lãnh Thiên Hi lên...

- Này, Thiên Dục, cậu cũng nhẫn tâm thật đấy, mọi người hãy nhìn những ngón tay thon dài không chút tì vết này đi...

Anh ta khoa trương giơ giơ ngón tay Lãnh Thiên Hi lên, vẻ mặt đầy thương tiếc:

- Rõ ràng đây là những ngón tay dùng để cứu sống người khác, sao lại có thể nhẫn tâm bắt những ngón tay thần thánh này chạm vào mấy thứ bẩn thỉu được chứ?

- Đúng vậy, anh cả, anh đang ghen quá đấy! – Lãnh Thiên Hi kháng nghị nói.

- Thế em rửa hay không rửa? – Lãnh Thiên Dục hỏi lại.

- Không rửa, em có quyền cự tuyệt yêu cầu vô lý của anh!

- Được!

Lãnh Thiên Dục lại cong môi lên cười, hắn đưa mắt nhìn Bùi Vận Nhi, điềm nhiên lên tiếng:

- Mấy chuyện xấu hồi nhỏ của Thiên Hi chắc nó chưa kể cho cô nghe đâu...

- Anh cả...

Tiếng hét chói tai như con lợn bị giết vang vọng khắp phòng khác, Lãnh Thiên Hi lập tức chạy về nhà bếp...


- Dì Trần, dì mệt rồi, để cháu giúp dì rửa bát...

Bùi Vận Nhi che miệng cười còn những người khác cười đến ngoác miệng!

- Đúng rồi, Thiên Dục, bao giờ thì nha đầu Thanh Nhi mới về? – Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa cười vừa hỏi.

Trước khi Lãnh Tang Thanh rất được yêu chiều, nhưng giờ Thượng Quan Tuyền được Lãnh Thiên Dục hơn cả.

- Sáng sớm ngày mai Thanh Nhi mới về tham dự hôn lễ được, con bé này bị tớ làm hư thật rồi!

Sau khi Lãnh Thiên Dục nói xong câu đó liền nhìn Thượng Quan Tuyền:

- Về sau con bé này phải do chị dâu quản lý rồi!

- Chị dâu? – Thượng Quan Tuyền nhíu mày – Xưng hô quê mùa quá đi!

- Em là vợ của Lãnh Thiên Dục anh, tất nhiên là chị dâu của Thanh Nhi rồi!

Bàn tay to của Lãnh Thiên Dục trìu mến vỗ nhẹ đầu cô, hắn nhẹ giọng nói.

Sự dịu dàng ấy khiến những người bạn tốt choáng váng.  

Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền miễn cưỡng tựa đầu vào lòng hắn, nhẹ giọng nói: "Nhưng xét về sinh nhật thì Thanh Nhi có lớn hơn em nhiều đâu".

Câu nói của cô khiến mọi người cười to.

Nhất là Cung Quý Dương, anh ta cười đến mức lăn lộn.

- Này, Thiên Dục, Tiểu Tuyền nói cũng có lý đấy, so về tuổi thì cô ấy còn nhỏ hơn cả Thanh Nhi, thế mà cậu bắt Thanh Nhi gọi cô ấy là chị dâu đúng là lạ. Hơn nữa Thanh Nhi cực kì hiếu kỳ, tuy chưa tiếp xúc nhiều với Tiểu Tuyền nhưng con bé cũng cực kì sùng bái cô ấy. Chờ con bé về rồi thì trăm phần trăm sẽ thỉnh giáo bản lĩnh của Tiểu Tuyền, đến lúc đó hai nha đầu này tuổi tác xấp xỉ nhau, nhất định sẽ gây huyên náo khiến Lãnh gia nghiêng trời lệch đất, đến lúc đó đó Tiểu Tuyền của cậu nhất định sẽ bị Thanh Nhi bắt cóc!

- Này, Cung Quý Dương, anh đáng ghét quá đấy!

Thượng Quan Tuyền bất mãn nhìn anh ta, sao người đàn ông này có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô chứ?

Biệt thự Lãnh gia vốn không nhiều người, hơn nữa ban ngày Dục phải đi làm, Thiên Hi và Vận Nhi ở biệt thự bên ngoài, trong nhà ngoài dì Trần là có thể nói chuyện thì những người khác đều tỏ thái độ cung kính với cô.

Cô rất mong ngóng cô bé Lãnh Tang Thanh trong truyền thuyết trở về, như vậy thì cô cũng có bạn chơi cùng, không biết chừng cô còn có thể cùng cô ấy đi du lịch khắp thế giới nữa. Ai ngờ cái người Cung Quý Dương mồm rộng này lại nói toạc ra như thế!

Lãnh Thiên Dục nghe vậy cũng chấn động, hắn bừng tỉnh đại ngộ: "Quý Dương nói có lý!"

Sau khi Thượng Quan Tuyền rời khỏi tổ chức, cuộc sống của cô quay trở lại với cuộc sống của những người bình thường nhưng cô có rất nhiều ham muốn và sở thích, bản thân hắn cũng dành nhiều thời gian ở cùng cô nhưng trước mắt có nhiều việc hắn cần phải giải quyết nên khó sắp xếp thời gian. Hắn chỉ sợ khi con bé Thanh Nhi về lại cao hứng bắt cóc Tuyền, đến lúc đó lại tạo thành thói quen xấu cho Tuyền khiến cô sau này lại thích thú chạy ra ngoài chơi.

Không được! Nói gì thì nói hắn phải sai người trông chừng hai cô bé này mới được!

Hừ!

Thượng Quan Tuyền giận dỗi, không thèm để ý đến mấy người bọn họ.

- Vận Nhi, bao giờ thì cậu và Thiên Hi định kết hôn? – Cô tùy tiện hỏi một câu.

Câu hỏi này khiến mặt mũi Bùi Vận Nhi đỏ bừng, cô hờn dỗi nói một câu:

- Cậu đó, quan tâm đến hôn lễ của bản thân trước đi, ngày mai làm cô dâu rồi, tối nay cậu đi nghỉ sớm đi, nếu không ngày mai cậu sẽ bị phù dâu là tớ cướp hết phần xinh đẹp trước mặt mọi người đấy.

Cô khéo léo đổi đề tài của Thượng Quan Tuyền.

- Này... Vận Nhi, cậu đang trốn tránh câu hỏi của tớ đấy nhé!

Thượng Quan Tuyền trêu đùa khi thấy gương mặt thẹn thùng của Bùi Vận Nhi.

- Đúng thật là, tớ có trốn đâu! – Vận Nhi đứng dậy rồi lập tức chạy đi.

Thượng Quan Tuyền buồn cười khi nhìn theo bóng dáng Bùi Vận Nhi, sau đó cô bị Lãnh Thiên Dục véo nhẹ mũi...

- Em đó, biết rõ bạn mình xấu hổ đến mức nào mà cứ trêu cô ấy mãi thôi!

- Nào có đâu!

Thượng Quan Tuyền kháng nghị nói rồi lập tức ôm chầm lấy người hắn, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, cô thì thầm nói:

- Dục, em rất yêu anh!

Những lời này chẳng qua là cô chán quá nên mới nói... còn cả sự căng thẳng khi sắp tiến hành hôn lễ nẵ. Trước tâm trạng mâu thuẫn của bản thân, trêu chọc hắn một chút cũng hay.

- Ngoan...

Những lời này nghe vào tai khiến Lãnh Thiên Dục cực kì thích, ánh mắt hắn càng thêm trìu mến. Hắn không thèm quan tâm đến sự chú ý của những người khác, cúi đầu đặt nụ hôn nồng nàn lên cái miệng nhỏ xinh của cô.

Thượng Quan Tuyền đỏ bừng mặt, còn những người khác thì tươi cười chúc phúc cho hai người...


***

Ban đêm, làn gió nhẹ thổi đến mang theo hương hoa tử vi khiến không khí trong khắp căn biệt thự đều rất tươi mát.

Những người khác đều được sắp xếp ở trong những căn phòng tiếp đón khách xa hoa của biệt thự Lãnh gia, bọn họ đều mong ngóng đến ngày hôn lễ.

- A...

Thượng Quan Tuyền về đến phòng liền ngã người xuống chiếc giường, thật là thoải mái...

Hành động vô tâm này của cô khiến Lãnh Thiên Dục cực kì sợ hãi...

- Tiểu tổ tông của anh ơi, em cẩn thận chút đi!

Hắn sắp bị cô bé này tra tấn đến phát điên rồi. Sắp làm mẹ rồi mà cô cứ hành động bừa bãi thôi!

Hắn bước lên ôm lấy Thượng Quan Tuyền, giọng nói mềm mỏng:

- Em thay anh suy nghĩ cho con trai đi, sau này không được hành động lỗ mãng như thế nữa, biết không?

- Nhất định phải là con trai à? Em thích con gái cơ! – Thượng Quan Tuyền ôm lấy cổ hắn, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui