Lãnh Thiên Dục nghe Cung Quý Dương nói vậy thì chỉ nhếch mép cười. Hắn không nói gì thêm, chỉ dựa người vào ghế, đôi mắt thâm thúy nhìn Cung Quý Dương trên màn hình như đang muốn nói "Cậu dám không giúp tớ tra ra à, cứ thử xem".
Quả nhiên, Cung Quý Dương thấy hắn như vậy thì lắc đầu, thầm than một tiếng, anh ta vuốt vuốt mái tóc ngắn rồi lên tiếng:
- Được rồi, tớ giúp cậu là được chứ gì, đừng có bày ra vẻ sắp giết người diệt khẩu như thế!
Ý cười bên môi Lãnh Thiên Dục càng đậm hơn, hắn giơ viên đạn lên: "Xem cho chuẩn vào!"
Cung Quý Dương nhếch môi cười, dường như bất mãn trước việc Lãnh Thiên Dục khinh thường mình. Nhưng khi nhìn rõ viên đạn đó, nụ cười bên môi anh ta dần tắt đi...
- Thiên Dục, cậu lấy viên đạn này ở đâu?
Lãnh Thiên Dục nhìn anh ta, lên tiếng: "Lấy ra từ thi thể của giáo phụ Nhân Cách, lúc trước Tuyền bị trúng đạn cũng chính là loại đạn này".
Cung Quý Dương có vẻ đăm chiêu, anh ta hơi nhíu mày lại: "Loại đạn này không cần tra ra cũng biết, nay nay Cung thị đã ngừng cung cấp loại đạn này rồi".
- Ngừng cung cấp? – Lãnh Thiên Dục không ngờ đáp án lại như vậy, giọng nói hơi giật mình.
Cung Quý Dương nhún vai: "Đúng, vì hai năm gần đây rất thiếu hàng nên năm nay không cung cấp loại đạn này nữa".
Lãnh Thiên Dục chăm chú nhìn viên đạn lạnh lẽo trong tay, ánh mắt lạnh lùng quan sát rất kỹ, sau đó hỏi Cung Quý Dương: "Liệu Mafia có hàng tích trữ không?"
- Không thể! Cậu cũng hiểu rõ quy định về súng ống đạn dược trong tổ chức Mafia mà. Mỗi năm Cung thị cung cấp đạn dược cho Mafia đều tiến hành kiểm kê cực kì nghiêm ngặt, hơn nữa mỗi năm đều phân phối những loại đạn khác nhau, cho dù có giống nhau thì cũng phải vài năm sau mới lặp lại một lần. Cho nên chuyện cậu nhắc tới là không tồn tại! – Cung Quý Dương đáp lời.
- Có thể tra ra tư liệu liên quan đến loại đạn này không? – Lãnh Thiên Dục hỏi.
- Tất nhiên là được! Tớ sẽ cho trợ lý chuẩn bị tư liệu rồi gửi cho cậu, về cơ bản sẽ có thời kỳ sản xuất đạn, nơi chế tạo, địa điểm giao hàng và thông tin về người mua! – Cung Quý Dương lên tiếng.
Anh ta được gọi là thiên tài phát minh đạn dược, vậy nên cực kì thành thạo về các loại súng và đạn. Chỉ cần xem một chút thôi là có thể nói ra những điều liên quan.
- Cám ơn người anh em! – Lãnh Thiên Dục lắc lắc ly rượu trong tay, nở nụ cười – Cô gái Tử Tranh của cậu thế nào rồi?
Cung Quý Dương hú lên quái dị rồi nhíu mày hỏi: "Này? Sao tự dưng lại quan tâm đến đời sống của tớ thế? Thật khó tin đấy nhé!"
Lãnh Thiên Dục cố ý dập tắt ý nghĩ của anh ta...
- Cậu phong lưu đào hoa như thế mà cũng cần bọn tớ phải lo lắng đến chuyện tình cảm cơ à? Chẳng qua tớ có việc muốn hỏi cô gái Tử Tranh của cậu thôi!"
Cung Quý Dương khó hiểu!
Lãnh Thiên Dục thấy anh ta rất tò mò nhưng lại không giải thích gì nhiều, chỉ nhàn nhà nói một câu:
- Không phải cậu vẫn nói dạo này không được Tử Tranh chú ý đến à? Nói không chừng tớ cao hứng lại nói tốt cậu vài câu trước mặt cô ấy đấy...
- Thiên Dục, từ từ đã nào, tớ sẽ kết nối cậu với cô ấy ngay, cậu nhớ phải nói tốt cho tớ đấy...
Cung Quý Dương nghe vậy, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, không nói nhiều lời mà tiến hành kết nối video.
Không bao lâu sau, trên màn hình hiện ra hình ảnh của Sầm Tử Tranh, cô đang ở trong một văn phòng cực kì sáng sủa.
- Lãnh tiên sinh!
Giọng nói nhàn nhạt của cô lộ sự khó hiểu, rõ ràng cô không ngờ Lãnh Thiên Dục sẽ chủ động liên hệ với mình!
- Cô Sầm, xin lỗi vì đã quấy rầy cô. Tôi biết cô Sầm rất am hiểu về lĩnh vực thiết kế thời trang nên tôi muốn nhờ cô xem giúp tôi thứ này! – Lãnh Thiên Dục vừa nói vừa rút sợi tơ vàng ra, vẻ mặt cực kì thành khẩn.
- Đây là...
Sầm Tử Tranh nhìn thoáng qua rồi điều chỉnh lại góc độ màn hình, thì thầm lên tiếng: "Không phải là sợi tơ vàng sao?"
- Đúng, đây là sợi tơ vàng được lấy ra từ quần áo. Không biết cô Sầm có biết hiện nay loại sợi tơ vàng này được lựa chọn để cắt may cho loại trang phục nào không? – Lãnh Thiên Dục hỏi.
Sầm Tử Tranh mỉm cười nói: "Loại sợi tơ vàng này là mẫu thiết kế cực kì đặc biệt, nói trắng ra giống như độc quyền vậy. Nếu muốn dùng loại tơ vàng này cắt may cho trang phục thì phải kể đến nhà thiết kế nổi tiếng Cola của nhãn hiệu LAY. Qua quá trình thiết kế của ông ấy, mỗi trang phục đều được đính loại sợi tơ vàng này!".
- Nhãn hiệu LAY? Đây hình như là nhãn hiệu trang phục của nam giới? – Lãnh Thiên Dục biết đây là nhãn hiệu thời trang quốc tế.
- Đúng! Các sản phẩm của LAY đều hướng đến đối tượng chủ yếu là nam giới, hơn nữa cực kì thích hợp cho những người đàn ông thành công trên dưới bốn mươi tuổi. Đây là thương hiệu quốc tế trẻ nhất trong giới thời trang! – Sầm Tử Tranh giải thích hết sức chuyên nghiệp.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền trầm xuống, đôi mắt chim ưng cũng nheo lại.
- Lãnh tiên sinh?
Sầm Tử Tranh dường như cũng phát hiện sự thay đổi của hắn, hơi lo lắng gọi.
Thấy tiếng gọi, Lãnh Thiên Dục liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường, đôi mắt ánh lên tia tán thưởng: "Cô Sầm không hổ là nhà thiết kế chuyên nghiệp hàng đầu thế giới, khó trách Quý Dương bao năm qua vẫn không quên được cô!
Đã biết được đáp án, hắn không quên lời hứa với Cung Quý Dương!
Ai ngờ Sầm Tử Tranh vừa nghe đến tên Quý Dương thì nụ cười trên môi chợt biến mất, vẻ mặt cô trở nên khó coi ngay lập tức. Cô lạnh nhạt lên tiếng:
- Tôi nghĩ có lẽ Lãnh tiên sinh đã hỏi xong rồi, ngại quá, tôi còn phải hoàn thành một bản thiết kế nữa, không tiếp chuyện anh được nữa!
Nói xong, cô không đợi Lãnh Thiên Dục kịp mở miệng nói thêm, lập tức ngắt kết nối.
Lãnh Thiên Dục chỉ có thể cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ Cung Quý Dương vẫn còn phải vất vả nhiều lắm đây!
Lãnh Thiên Dục đang nghiên cứu tư liệu về loại đạn Cung Quý Dương vừa gửi thì chợt thấy màn hình nhấp nháy tín hiệu kết nối.
Nhìn tín hiệu nhấp nháy liên tục, Lãnh Thiên Dục không khỏi buồn cười...
Cái tên này làm gì mà phải gấp gáp thế chứ!
- Thiên Dục, sao rồi? Cậu có nói tốt cho tớ trước mặt Tử Tranh không? – Vừa được kết nối, giọng nói lo lắng và sốt ruột của Cung Quý Dương liền vang lên.
Lãnh Thiên Dục cũng đã quen, chỉ cần nhắc đến Sầm Tử Tranh thì Cung Quý Dương đều luống cuống cả chân tay, hoàn toàn mất đi sự phong lưu và ung dung vốn có.
- Xem ra cô ấy vẫn còn có thành kiến với cậu lắm, vừa nhắc đến tên cậu là cô ấy đã tránh như tránh quỷ rồi! – Ngữ khí của hắn có phần tiếc nuối.
Vẻ mặt chờ đợi của Cung Quý Dương chợt tối sầm xuống, trong lòng như không biết phải làm thế nào.
- Quý Dương...
Lãnh Thiên Dục chưa bao giờ phải an ủi người khác nên khi thấy bạn mình như vậy, hắn cũng ngẩn ra.
- Được rồi Thiên Dục, cậu không cần phải an ủi tớ! – Cung Quý Dương khoát tay, khi ngẩng mặt lại, khuôn mặt lại khôi phục như cũ.
- Nói về chuyện của cậu đi, cậu tìm Tử Tranh cũng vì muốn điều tra cái chết của giáo phụ Nhân Cách à? – Anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, dường như không hề nhìn ra anh ta vừa phải chịu đả kích.
Lãnh Thiên Dục thấy Cung Quý Dương có vẻ không sao thì gật đầu nói: "Đúng, tớ muốn hỏi xem có thể tìm sợi tơ vàng trên loại trang phục nào!"
- Giáo phụ Nhân Cách để lại thứ đó à? – Cung Quý Dương tò mò hỏi.
- Nói chính xác hơn là hung thủ đã để lại, vì giáo phụ Nhân Cách nắm chặt sợi tơ vàng trong tay trước khi chết! – Lãnh Thiên Dục cũng đã xem xong tài liệu, lên tiếng nói.
- Xem ra cậu đã biết hung thủ là ai rồi! – Cung Quý Dương chưa bao giờ nghi ngờ hiệu suất làm việc của Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng, nhưng đáy mắt vụt qua tia buồn bã: "Con người chỉ sống có một lần, tớ đã mở rộng tiền đồ cho cậu ta rồi, tại sao lại cứ phải cố chấp như vậy chứ?"
Hắn nói cho Cung Quý Dương nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.
- Xem ra cậu đã biết ai là gián điệp từ lâu rồi!
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền nhíu mày lại: "Dựa theo hành vi phạm tội mà nói thì giáo phụ Nhân Cách chết chẳng có gì đáng tiếc, chẳng qua tớ chưa muốn giết ông ta vội thôi. Tớ muốn xác định người đứng sau ông ta. Việc đi Singapore chỉ là mưu kế mà thôi, một khi tớ muốn tra ra giáo phụ Nhân Cách thì người đứng sau ông ta sẽ không nhịn được, nhất định phải ra tay giết người diệt khẩu!"
- Cẩn thận chó cùng rứt giậu! – Cung Quý Dương nhắc nhở.
- Tớ sẽ chú ý! – Lãnh Thiên Dục hiểu rõ sự lo lắng của Cung Quý Dương!
Cung Quý Dương nhìn Lãnh Thiên Dục rồi lên tiếng đầy hàm ý: "Thiên Dục, trước kia cậu tàn nhẫn như vậy, làm gì cũng đến mức liều chết, nhưng giờ cậu đã bị uy hiếp, chỉ cợ có một số việc không nằm trong tầm kiểm soát của cậu đâu!"
Lãnh Thiên Dục cũng hiểu ý của Cung Quý Dương, trước kia hắn không có ai vướng bận, dù có em trai, em gái nhưng hắn đã sắp xếp cẩn thận.
Tuy nhiên hiện giờ thì khác, hắn có Tuyền, có con của hắn, khi đối mặt với nguy hiểm, hắn sẽ phải chú ý đến rất nhiều chuyện. Đây là việc tất cả mọi người đều biết, nếu hắn là nội gián thì nhất định hắn cũng sẽ nhắm vào điểm này.
Trên bầu trời đen đặc đột nhiên vang lên tiếng sấm, xem ra trời sắp đổ mưa, áp lực trong bầu không khí khiến con người ta dễ sinh khó chịu, dường như khó có thể hít thở!
Mở cửa phòng ngủ ra, ngọn đèn chiếu lên bóng hình cao lớn của Lãnh Thiên Dục! Đôi mắt đen của hắn nhanh chóng nhìn một lượt căn phòng, sau đó hắn lạnh giọng hỏi to:
- Dì Trần! Dì Trần... – Giọng nói chứa đầy lo lắng.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân vội vã truyền đến...
- Đại thiếu gia, sao vậy? – Dì Trần thở hổn hển chạy đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, gấp giọng hỏi.
Lãnh Thiên Dục vung tay lên, đẩy tất cả cửa phòng ra!
- Tuyền đâu? Cô ấy đâu rồi? – Hàng lông mày của hắn nhíu chặt vào nhau, xem ra tâm trạng của hắn đang cực kì sốt ruột và đầy nghi ngờ.
Dì Trần nhìn căn phòng trống không, sắc mặt trở nên cực kì mất tự nhiên: "Đại thiếu phu nhân không có trong phòng ư? Như vậy đi, tôi sẽ lập tức gọi người làm đi tìm, không biết chừng phu nhân đi tản bộ ở vườn hoa!"
Tuy bà không biết tại sao đại thiếu gia lại khẩn trương và căng thẳng như vậy nhưng dù sao đã muộn thế này, ngoài trời sắp đổ cơn mưa, mà biệt thự Lãnh gia lại rộng như vậy, một cô gái trẻ còn đang mang thai chạy đi đâu không biết!
- Lập tức triệu tập tất cả mọi người, cẩn thận kiểm tra cả trong lẫn ngoài biệt thự cho tôi! – Lãnh Thiên Dục siết chặt tay lại, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.
- Vâng, tôi lập tức đi làm!
Dì Trần thấy vẻ mặt Lãnh Thiên Dục cực kì nghiêm túc cũng hiểu tình hình rất gấp gáp, bà lập tức chạy xuống triệu tập người làm.
- Tuyền...
Hắn thì thầm gọi tên cô, đầu lông mày nhíu chặt lại, trong lòng càng thêm tự trách bản thân. Nhất định là chán quá nên cô mới ra khỏi phòng, tại sao hắn lại không dành thời gian ở bên cô chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...