Lôi dùng ánh mắt đầy đáng tiếc nhìn tên phóng viên kia. Vừa rồi qua ánh mắt của Lãnh tiên sinh, anh ta có thể nhìn ra kết cục không mấy tốt đẹp của tên phóng viên này, chỉ trách anh ta tự tạo nghiệp mà thôi.
"Lãnh tổng, xin ngài trả lời...".
"Lãnh tổng..."...
Các phóng viên nhao nhao muốn xông lên.
"Các vị phóng viên, hôm nay Lãnh tiên sinh sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào, mọi người hãy về đi". Lôi cười an ủi mấy người phóng viên.
Vẻ mặt đám phóng viên cũng rất hớn hở, dù sao hôm nay thu hoạch của bọn họ là quá nhiều rồi, vất vả cũng không uổng phí.
Lôi nhìn đám phóng viên dần tản đi, bên môi cong lên nụ cười lạnh. Sau đó, anh ta nhìn tên phóng viên to gan lớn mật kia, thấy anh ta vẫn không ngừng nhìn ngó xung quanh tòa cao ốc, liền tiến lên một bước...
"Vị phóng viên này, xem ra anh điều tra cũng cẩn thận quá". Giọng nói của Lôi rất lạnh lùng.
Nhưng đáng tiếc tên phóng viên kia từ đầu đến cuối không hề nghe ra sự cảnh cáo trong lời nói của Lôi, ánh mắt anh ta đầy cuồng ngạo: "Chỉ là nghiệp vụ bình thường của tôi mà thôi, xem phản ứng của Lãnh tổng thì suy đoán của tôi không sai rồi".
Lôi mỉm cười nói: "Phẩm hạnh nghề nghiệp của anh khiến tôi thật khâm phục. Nào, mời anh, tôi sẽ thay Lãnh tiên sinh trả lời câu hỏi của anh". Anh ta dẫn tên phóng viên vào tòa cao ốc, vừa đi vừa nói...
"Được". Tên phóng viên mừng thầm trong lòng. Ngay sau đó liền đi theo Lôi, bên tai anh ta dường như còn nghe thấy giọng nói đầy tán thưởng của tổng biên tập, trước mắt cũng hiện lên từng xấp tiền thưởng...
*****
Lãnh Thiên Dục không đưa Thượng Quan Tuyền về phòng tổng giám đốc mà đưa cô vào phòng nghỉ...
"Anh vừa nói với Lôi cái gì thế? Còn nữa... người phóng viên kia...".
Trong lòng Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất kì lạ. Nhất là khi cô nhớ đến ánh mắt của Lãnh Thiên Dục khi nhìn người phóng viên ki(a lại thấy lạnh toát sống lưng.
"Tên đó đã tra ra cả gốc gác thân phận của em mà em còn quan tâm đến à?". Lãnh Thiên Dục không v(ui nhíu mày lại, cô là người phụ nữ của hắn, sao lại có thể quan tâm đến thằng đàn ông khác được?
"Anh đừng nói lảng sang chuyện khác, anh nói đi, anh sẽ làm gì người phóng viên đó?". Thượng Quan Tuyền cảnh giác hỏi lại.
Lãnh Thiên Dục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve. Động tác mang theo sự thương tiếc và đầy tình cảm, nhưng những lời hắn nói ngay sau đó lại vô cùng tàn nhẫn...
"Tên đó đã nói ra những điều không nên nói, nên chỉ có thể khiến tên đó ngậm miệng lại".
"Khiến anh ta ngậm miệng lại?". Thượng Quan Tuyền kinh hãi nói: "Chẳng lẽ anh định bảo Lôi cho anh ta uống thuốc độc để không nói được nữa sao?"
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, khuôn mặt cương nghị lộ ra ý cười, hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Đúng là cô bé ngốc, dù câm dù điếc thì vẫn có thể truyền tin tức ra ngoài, chỉ cần tên đó còn sống thì chuyện gì cũng có thể. Trên thế giới này, người có thể vĩnh viễn ngậm miệng lại, chính là... người chết!"
Giọng nói khàn khàn trầm mạnh nhẹ nhàng vang lên khiến người ta sợ hãi...
"Cái gì?". Thượng Quan Tuyền hít vào từng khí lạnh, cô ngẩn người ra. Lúc này, đáy lòng cô dâng lên cảm giác lạnh lẽo, lan dọc theo sống lưng đến từng ngóc ngách trong cơ thể cô...
"Lãnh Thiên Dục, anh điên rồi... Anh là kẻ điên...". Cô không thể tin nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục, cả người lui về phía sau. Ngay sau đó, cô chạy ra ngoài...
Nhưng Lãnh Thiên Dục đã tiến lên, kéo cô vào lòng...
"Em muốn đi cứu tên đó?". Hắn vốn là người nhạy cảm nên không khó để thu hết phản ứng của Thượng Quan Tuyền vào trong mắt, giọng nói đầy tức giận vang lên.
Thượng Quan Tuyền ra sức vùng vẫy, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh: "Anh như vậy với kẻ giết người có gì khác nhau đâu. Anh đúng là đồ tàn nhẫn, chẳng lẽ sinh mạng của một con người trong mắt anh không khác gì một con kiến sao?"
Cô thật kh}ông thể tưởng tượng nổi, sao hắn lại có thể sai Lôi đi giết người diệt khẩu được chứ?
"Anh tàn nhẫn?"
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục lóe lên tia ngoan độc, hắn cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô: "Anh chỉ vì muốn bảo vệ em mà thôi, còn nữa, xét về độ tàn nhẫn, em tuyệt đối không thua anh".
"Anh nói dối".
Thượng Quan Tuyền vô thức phản bác lại. Lát sau, đôi mắt cô dần bình tĩnh lại, cô cười lạnh một tiếng nói: "Thật ra mục đích của anh không phải là con chip hay sao? Giữ tôi lại bên người hay giết người phóng viên kia cũng vậy cả thôi".
Giọng nói của cô tràn đầy khí thế, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng trong phòng tổng giám đốc khi nãy. Nụ cười châm chọc của cô gái kia đến giờ vẫn còn như hiện rõ trước mắt cô!
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục hiện lên tia ảo não, hắn vươn tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng an ủi: "Được rồi, Tuyền, vừa rồi là hiểu lầm thôi. Em đừng nghe cô ta nói linh tinh, chúng ta đừng cãi nhau ầm ĩ nữa, có được không?"
"Tôi không muốn nghe chuyện của hai người, có hiểu lầm hay không tôi không quan tâm, giờ tôi chỉ muốn rời kh&ỏi đây". Thượng Quan Tuyền bình tĩnh lên tiếng, giọng nói lộ ra sự đau đớn và ghen tuông.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền nheo mắt lại, đột nhiên hơi thở của đàn ông ập vào mũi cô: "Cả đời này em đừng mong sẽ rời khỏi anh". Hắn gằn từng tiếng một tuyên cáo, lửa giận trong mắt như muốn thiêu đốt cô.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thượng Quan Tuyền nở một nụ cười đẹp như đóa hoa, nhưng đôi mắt lại hết sức lạnh lẽo...
"Được, vậy tôi chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình để chạy thoát". Đôi mắt cô đầy lạnh lẽo, ngay sau đó, cô hơi dướn người lên, tung nắm đấm về phía hắn.
Lãnh Thiên Dục không ngờ cô lại hành động như vậy, hắn nghiêng người tránh, theo đó cũng buông lỏng cô ra. Sau khi lấy lại tinh thần, hắn giơ tay chặn lại chiêu ra đòn tiếp theo của cô, tránh khỏi cú đá của cô, nắm lấy chân cô hơi đẩy ra.
"Tuyền, dừng lại, hiện giờ em không thể đánh nhau". Hắn vừa chế trụ cô vừa vội vàng lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...