Thượng Quan Tuyền càng ngày càng cảm thấy kì lạ, cô không nói gì nữa, dứt khoát bước về phía phòng tổng giám đốc...
Sanmi kinh hãi, lập tức bước theo sau.
Cửa phòng tổng giám đốc không đóng chặt mà chỉ khép hờ, qua khe hở dường như có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên trong...
Thượng Quan Tuyền vừa định đẩy cửa đi vào thì nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ của một cô gái từ trong phòng truyền ra. Vì căn phòng quá lớn nên cô không nghe được rõ ràng... Cô nhìn qua khe hở vào bên trong...
Lúc này, cả người Thượng Quan Tuyền sững sờ cả ra. Cô thấy Lãnh Thiên Dục đang dựa vào bàn làm việc còn một cô gái trần như nhộng thì dựa vào người hắn. Lãnh Thiên Dục đang cúi người xuống, không biết đang nói gì, động tác vô cùng thân mật và mờ ám...
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Thượng Quan Tuyền trở nên trắng xanh cả lại. Cô cảm thấy cả người đang run lên bần bật, đôi mắt vừa kinh ngạc vừa chấn động.
"Ưm...". Cô đè mạnh tay lên trán, cảnh tượng trước mặt dường như là một lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào não cô. Một hình ảnh mơ hồ hiện ra trong đầu, hình như có một cô gái đang ngồi trên đùi Lãnh Thiên Dục, hành động vô cùng thân thiết...
"Cô Thượng Quan...". Sanmi lập tức đỡ lấy người cô, căng thẳng lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng túm chặt lấy quần áo mình, ngăn Sanmi định tiến lên. Ánh mắt cô lại chăm chú nhìn cảnh tượng troång phòng, trái tim giống như bị một con dao sắc bén đâm vào, không ngừng rỉ máu, đau đến mức cô không thể hít thở nổi...
Tại sao hắn lại như vậy? Chưa gì đã vội vã khoe trước mặt cô hắn có nhiều phụ nữ đến mức nào ư? Cô gái kia chắc chắn là rất đẹp, dù không nhìn thấy rõ ràng nhưng dáng người ấy quá hoàn hảo...
Hơn nữa... Thượng Quan Tuyền còn đau xót phát hiện ra, từ sau lần Lãnh Thiên Dục quan hệ với cô thì đêm nào hắn cũng ở trong thư phòng xử lý công việc đến tận khuya. Cho dù hắn có về phòng thì cũng nhất quyết không động vào cô nữa. Chẳng lẽ... hắn không chịu nổi cô nữa rồi ư?
Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim như nghẹn lại. Lúc này, cô thấy Lãnh Thiên Dục đứng thẳng lên, nhờ thế cũng nhìn rõ cô gái như cây leo đang quấn trên người hắn...
Cô không nhìn nổi nữa, thu hồi tầm mắt...
Nhưng ngay sau đó, giọng nói chói tai của cô gái trong phòng truyền ra...
"Lãnh Thiên Dục, anh đừng tự lừa gạt chính mình nữa. Anh căn bản là không hề thích Thượng Quan Tuyền, anh chỉ muốn con chip mà thôi. Em biết cô ta đang giữ con chip nên anh mới giữ cô ta lại bên người, không phải sao?"
Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền kinh hãi. Con chip? Con chip nào?
Cô dường như đã không còn nghe được tiếng gầm lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục và tiếng cầu khẩn của cô gái kia nữa... bên tai chỉ vang vọng mỗi câu nói kia...
Hắn không yêu cô, hắn chỉ muốn con chip?
Cốc trà sữa trong tay Thượng Quan Tuyền rơi xuống, cô giơ tay lên bịt tai lại, cả người không ngừng run rẩy... cửa phòng tổng giám đốc đột nhiên bị bật mở ra...
"Tuyền?". Lãnh Thiên Dục đang lên cơn thịnh nộ nhưng khi thấy khuôn mặt trắng xanh của Thượng Quan Tuyền ở ngoài cửa, hắn lập tức cả kinh. Hắn thật sự không ngờ cô lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Phỉ Tô cũng xoay người lại, khi cô ta thấy Thượng Quan Tuyền thì bên môi cong lên nụ cười châm chọc. Cô ta chẳng kiêng dè gì thân thể đang trần như nhộng của mình, chậm rãi mặc quần áo vào...
Hừ! Nếu đã không chiếm được vậy thì sẽ phải khiến cô ta hiểu lầm. Cô bé, cô vẫn còn non kém lắm!
Ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Thiên Dục đã kiểm nghiệm lại mọi suy nghĩ trong lòng Thượng Quan Tuyền... Quả nhiên là vậy! Ánh mắt cô dần ảm đạm xuống, giọng nói bất lực: "Xin lỗi... Tôi... Tôi không cố ý nhìn... Xin lỗi...".
Nói xong, cô xoay người chạy về phía thang máy!
Cô biết bản thân không có dũng khí để đối mặt với chuyện này. Cô sợ, cô sợ những lời của cô gái kia là thật, cũng sợ Lãnh Thiên Dục không yêu cô...
Cô đau lòng nhận ra mình đã yêu người đàn ông máu lạnh đó. Dù hắn có lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào thì cô vẫn yêu hắn. Nhưng... sao hắn lại đối xử với cô như thế?
"Tuyền...". Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền bỏ chạy, ánh mắt càng đau lòng. Hắn quay lại người lại, ngữ điệu như từ địa phủ vọng đến nói với Phỉ Tô: "Trước khi tôi quay lại thì tốt nhất cô nên ngoan ngoãn cút ngay. Nếu không... tôi sẽ gửi cho giáo phụ William một thi thể". Nói xong, hắn lập tức lao ra ngoài...
Phỉ Tô ngã vật xuống thảm trải sàn, khuôn mặt ngỗ ngược lúc này đầy đau đớn và ghen tị... Thượng Quan Tuyền, tại sao? Tại sao cô lại cướp Lãnh Thiên Dục của tôi?
"Tuyền... dừng lại!". Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền chạy vào thang máy, khuôn mặt đầy lo lắng. Nhưng khi hắn chạy đến trước thang máy thì cánh cửa thang máy lại lạnh lùng đóng lại ngay trước mắt hắn...
"Chết tiệt!". Lãnh Thiên Dục đấm mạnh vào cửa thang máy, hắn lo lắng nhìn từng con số nhấp nháy trên thang máy, lập tức cầm điện thoại gọi...
"Lôi, Thượng Quan Tuyền đang chạy xuống tầng một, cậu lập tức ngăn cô ấy lại cho tôi, không cho phép cô ấy rời khỏi tòa nhà này nửa bước". Dường như hắn đang gầm lên với chiếc điện thoại.
"Vâng, Lãnh tiên sinh!"
Thượng Quan Tuyền không biết cô đi ra khỏi thang máy như thế nào, cô chỉ biết lúc Lãnh Thiên Dục đuổi tới, cửa thang máy đã đóng lại. Cô không muốn nhìn thấy hắn, cũng không muốn nghe hắn giải thích bất cứ điều gì.
Các nhân viên dưới đại sảnh đều nhìn cô, có hâm mộ, có chút sợ hãi, còn có ghen tị...
Trong lòng bọn họ, cô là tình nhân được tổng giám đốc yêu chiều nhất.
Lúc Thượng Quan Tuyền vừa định bước ra khỏi tòa nhà thì Lôi lạnh lùng đứng chắn trước mặt cô...
"Cô Thượng Quan, xin quay lại cùng tôi, Lãnh tiên sinh muốn gặp cô".
"Tránh ra!". Thượng Quan Tuyền lạnh lùng nhìn Lôi, ánh mắt dần lóe lên tia lạnh lùng và tàn nhẫn.
Lôi cũng phát hiện ra sự thay đổi trong ánh mắt của Thượng Quan Tuyền, trong lòng ngầm kinh hãi. Nhưng anh ta vẫn cất giọng đầy trầm ổn: "Xin lỗi, tổng giám đốc vừa ra lệnh không cho phép cô rời khỏi đây nửa bước".
Thượng Quan Tuyền cười lạnh một tiếng, một cảm giác quen thuộc ập thẳng vào đại não của cô. Cô lên tiếng: "Muốn ngăn tôi lại ư? Vậy phải xem anh có bản lĩnh này không đã".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...