Lãnh Thiên Hi nghe vậy, cố ý làm ra vẻ thù hằn nói: "Đúng vậy, thật không ngờ cô ấy lại có thể làm như vậy. Anh cả, vậy anh chỉ cần phái người tới đây tìm là được rồi, sao phải đích thân tới làm gì?"
Nói xong, anh đi về bãi cỏ phía xa xa, cúi người nhìn chăm chú một lượt chiếc xe: "Ôi, cũng chẳng đưa theo vệ sĩ đi cùng, anh cả, anh tự mình lái xe đến đấy à?"
Lãnh Thiên Dục dằn lòng, nhìn Lãnh Thiên Hi tự biên tự diễn một hồi, sau đó nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, thân thể cao lớn dựa vào thân xe.
- Rốt cuộc em muốn nói gì?
Lãnh Thiên Hi không khó để cảm nhận đôi mắt của anh cả đang bắn những tia lạnh lẽo về phía mình, anh nhún vai nói: "Rõ ràng là anh rất để ý đến cô ấy, sao cứ phải bày ra vẻ lạnh lẽo như băng vậy chứ?"
Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn em trai mình, sao lại giống Thanh nhi thế không biết, ăn nói chả có đầu có đuôi gì cả.
- Chẳng lẽ em nói sai rồi à? – Lãnh Thiên Hi bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ vai Lãnh Thiên Dục.
- Anh, nếu theo tác phong như mọi khi của anh thì đã sai người đi san bằng chỗ này từ lâu rồi, làm gì có chuyện đích thân tới đây chứ?
- Đạo đức của anh chưa suy đồi đến mức đó, dù sao đây cũng là cô nhi viện! – Lãnh Thiên Dục cố nén giận, lên tiếng giải thích.
Lãnh Thiên Hi nhếch môi: "Thật không? Hay là...".
Trong mắt anh lộ ra tia chế nhạo, tiếp tục nói: "Anh bận tâm đến cảm nhận của Thượng Quan Tuyền chứ gì! Anh biết Thượng Quan Tuyền rất coi trọng nơi này, cũng biết cô ấy không hy vọng Vận Nhi và bọn trẻ phải chịu thiệt thòi nên anh mới tự mình đến đây, thậm chí còn không mang theo vệ sĩ hay tài xế gì cả".
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, đôi mắt lạnh lẽo thoáng qua tia giật mình. Hắn lập tức nhíu mày, thấp giọng quát: "Thiên Hi, hôm nay em lắm lời quá đấy".
Nói xong, hắn không kiên nhẫn nữa, mở cửa xe ra...
- Có tinh lực như vậy thì quay về giúp đỡ Lãnh thị đi, cứ đứng đây nói hươu nói vượn cái gì! – Nói xong, Lãnh Thiên Dục khởi động xe, rời khỏi đây.
Lãnh Thiên Hi vẫn đứng yên, bên môi nở nụ cười khổ. Thật đúng là một đôi oan gia, không biết khi nào mới nên chuyện đây.
***
Tay Thượng Quan Tuyền cầm đủ loại bánh ngọt đi đến cô nhi viện Mary. Cô ăn mặc rất thoải mái, đầu đội mũ lưỡi trai đinh tán, đôi mắt trong veo được che khuất bằng một cặp kính râm.
Hôm nay cô quyết định ghé thăm cô nhi viện một chuyến. Trước khi đi cô đã quan sát rất kĩ, xác định không có người nào theo dõi mình.
Thiên Hi nói cho cô biết cô nhi viện Mary đã được trùng tu xong, đoạn đường đó cũng rất yên tĩnh. Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền hơi cảm kích Lãnh Thiên Dục, dù sao đây cũng là cách của hắn để đảm bảo an toàn cho cô nhi viện.
Lâu rồi không được gặp Vận Nhi và bọn trẻ, Thượng Quan Tuyền mỉm cười thật sâu, vẻ mặt cực kì vui thích. Cô nhìn đường phía trước, xem ra không lâu nữa sẽ tới nơi rồi.
Nhưng ngay lúc nụ cười trên môi cô còn chưa tắt, một chiếc xe đột nhiên phanh kít trước mặt, chặn đường cô lại.
Kít... Âm thanh vang lên ngay bên tai cô.
- A... – Thượng Quan Tuyền kinh ngạc, bánh ngọt trong tay cũng bị bay văng ra ngoài.
- Này, lái xe kiểu gì vậy? Đồ đểu, xuống xe cho tôi.
Khi thấy những chiếc bánh ngọt bị rơi xuống đất, Thượng Quan Tuyền liền tức giận, lập tức lại gần đập đập vào cửa kính xe.
Muốn cô tức chết phải không? Đây rõ ràng là cố ý mà, đường rộng rãi thoáng đãng thế này, sao lại cứ phải chặn đường cô chứ? Có cái xe xịn thì muốn làm gì cũng được chắc?
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống...
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng quen thuộc hiện ra trước mắt Thượng Quan Tuyền, đôi mắt đó như một lưỡi dao sắc bén khiến người ta không rét mà run.
Thượng Quan Tuyền nhất thời trừng lớn hai mắt, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập!
Lãnh Thiên Dục!
Trong xe chính là Lãnh Thiên Dục!
Cô ngơ ngẩn đứng yên, cảm thấy cảm giác lạnh lẽo đang lan tràn khắp toàn thân, giống như cô gặp phải ma quỷ giữa ban ngày ban mặt vậy, vẻ mặt đầy kinh hãi.
- Lên xe! – Giọng điệu của Lãnh Thiên Dục như đến từ địa ngục, bầu không khí ấm áp cũng nhanh chóng bị hạ nhiệt độ.
Thượng Quan Tuyền thở dồn dập, sau đó cô nhanh chân bỏ chạy...
Thấy bóng dáng Thượng Quan Tuyền cuống quýt bỏ chạy, Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch môi, đóng cửa kính xe lại, từ từ khởi động xe.
Thượng Quan Tuyền ra sức chạy về phía trước, lúc cô quay đầu lại mới kinh hãi phát hiện ra, xe của Lãnh Thiên Dục đang chậm rãi theo sát phía sau cô, dáng vẻ ung dung như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Chết tiệt thật!
Thượng Quan Tuyền chửi thầm, muốn chạy thật nhanh để cắt đuôi chiếc xe đằng sau.
Nhưng mà...
Dù sao thì tốc độ của người chạy thì làm sao địch nổi với tốc độ của một chiếc xe? Cô chỉ có hai chân, dù chạy nhanh đến mấy, trốn vào mấy ngóc ngách thì xe của Lãnh Thiên Dục kiểu gì cũng xuất hiện phía sau cô.
Chiếc xe cứ không nhanh không chậm theo sát phía sau, chẳng vượt lên trên cũng chẳng bỏ cách cô quá xa.
Thượng Quan Tuyền sắp phát điên rồi! Cô vốn cho mình đã luyện tập tính nhẫn nại cực kì tốt rồi, nhưng từ sau khi gặp Lãnh Thiên Dục cô mới phát hiện ra mình đã gặp được đối thủ.
Thật là mệt chết đi được! Cô đành dừng lại bên đường, cúi người thở hổn hển, nhìn chiếc xe đang lại gần mình, trên mặt lại hiện lên sự bất an.
Xe dừng lại trước mặt cô...
Lãnh Thiên Dục bước xuống xe, đi tới trước mặt Thượng Quan Tuyền, bóng dáng cao lớn của hắn đứng trước mặt cô, che khuất ánh mặt trời. Cô cảm thấy trên đầu mình đang tràn ngập hơi thở đầy nguy hiểm. Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt hiện lên tia phức tạp.
Thượng Quan Tuyền không khó để cảm nhận được áp lực từ trên đầu. Cô ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục, bất đắc dĩ khoát khoát tay lên tiếng: "Có đuổi theo tôi cũng vô dụng thôi, con chip không ở chỗ tôi".
Lãnh Thiên Dục nghe xong chẳng có phản ứng gì, cực kì lạnh nhạt nói một câu: "Cả tôi và Niếp Ngân đều mê man... tại sao em lại chỉ cứu anh ta?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...