Cung Quý Dương cười một tiếng: "Đúng, cha cậu ấy cũng là người đã thành lập ra Lãnh thị, là giáo phụ gốc Hoa của gia tộc Cascio, cũng là thủ lĩnh của Mafia Ý, biệt hiệu là Lãnh Ưng. Cái tên này với cô Thượng Quan Tuyền chắc không xa lạ chứ nhỉ".
Đôi mắt sắc bén của Thượng Quan Tuyền nhìn thẳng vào Cung Quý Dương...
- Rốt cuộc anh muốn nói gì? – Giọng nói của cô bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Cung Quý Dương trước nay là người khó có thể nắm bắt, đối phương càng gấp gáp thì anh ta càng có hứng thú chơi trò "mèo đuổi chuột".
Anh ta đứng dậy...
- Cũng lớn rồi, cần phải chú ý chăm sóc xương cốt của mình, vậy nhé! –Nói xong, anh ta ung dung làm động tác tập thể dục buổi sáng, mỗi một động tác đều cực kì đúng tiêu chuẩn, không hề để ý đến ánh mắt của người khác.
Hết sức cuồng ngạo và mạnh mẽ!
Thượng Quan Tuyền cảm thấy như có một đám quạ đen bay trên đầu mình, đôi mắt trong veo cũng kinh ngạc mở to...
Người đàn ông này là thế nào vậy? Dùng tư duy lô gic bình thường căn bản là không thể phân tích nổi hành động của anh ta.
Nhẫn nại tập xong mấy động tác, Cung Quý Dương miễn cưỡng ngồi xuống. Không tồi, cô gái này rất có tính kiên nhẫn, xem ra cũng chỉ có người như vậy mới xứng với Thiên Dục.
- Thật ra thì con chip đó là sản phẩm nằm trong kế hoạch sản xuất nhiên liệu do chính cha cậu ấy đầu tư nghiên cứu! – Anh ta nhàn nhạt cất lời.
- Tôi... không muốn biết những chuyện này...
Thượng Quan Tuyền muốn ngăn cản không cho Cung Quý Dương nói tiếp. Vì cô sợ... sợ mình nghe xong sẽ mềm lòng.
- Tôi chỉ rãnh rỗi buột miệng tán gẫu vài câu thôi, tất nhiên cô có thể đứng lên không nghe, nhưng tôi sẽ vẫn nói tiếp! – Cung Quý Dương nhàn nhã cầm tách cafe lên, động tác hết sức tao nhã.
Sau đó, anh ta kể hết chuyện đầu tư nghiên cứu chế tạo con chip như thế nào, cả chuyện mười năm nay Lãnh Thiên Dục đã từng bước ngồi lên chiếc ghế lão đại của Mafia và tiếp quản Lãnh thị ra sao cho Thượng Quan Tuyền nghe.
Mặc dù giọng điệu của Cung Quý Dương có hơi hời hợt nhưng không khó để nhận ra tình bạn thân giữa anh ta và Lãnh Thiên Dục trong ánh mắt.
Cả người Thượng Quan Tuyền như bị đóng đinh trên ghế. Dù cô không ngừng nhắc nhở bản thân phải đứng dậy rời đi nhưng lại bị những lời nói đó làm mềm lòng. Cô phát hiện ra mình không thể đứng lên nổi, nhất là khi nghe đến chuyện mười năm nay Lãnh Thiên Dục đã vất vả như thế nào, trái tim cô như bị một chiếc roi quất vào, vô cùng đau đớn.
Rốt cuộc hắn là người đàn ông như thế nào? Tại sao có thể sống sót nổi trong hoàn cảnh khắc nghiệt ấy? Có lẽ chính vì như thế nên mới tạo ra tính tình như bây giờ của Lãnh Thiên Dục.
- Thiên Dục chính là người như vậy. Khi toàn bộ thế giới đối xử không công bằng với cậu ấy, cậu ấy sẽ dùng quyền lực để trả thù lại. Lão đại, cái danh xưng này với Lãnh Thiên Dục mà nói chính là trời sinh, không phải sao? – Cung Quý Dương không kìm chế được, ánh mắt sáng lên khi nói về người bạn tốt.
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc đến ngây người, cô không biết mình bị làm sao nữa, cô chỉ cảm thấy tâm trạng đang rất rối bời.
Cung Quý Dương thu hết những biến hóa dù là nhỏ nhất của Thượng Quan Tuyền vào trong mắt, nói một câu đầy ý vị: "Cô Thượng Quan, thật ra thì bây giờ cô là người rõ nhất... cô ở lại bên cạnh Thiên Dục chỉ đơn giản là vì con chip thôi sao?"
- Tôi...
- Không cần phải phủ định vấn đề này nhanh như vậy, tốt nhất cô nên suy nghĩ kỹ lại đi! – Cung Quý Dương khoát tay, cắt ngang lời Thượng Quan Tuyền, ung dung nói một câu.
Thượng Quan Tuyền giật mình, đôi môi anh đào hé mở nhưng lại không nói lời nào...
Đôi mắt Cung Quý Dương tràn đầy sự vui vẻ, vẻ trầm ổn nghiêm túc lúc nãy giờ đã tan biến, anh ta khôi phục lại dáng vẻ đầy tà mị, khoa trương ngáp dài một cái...
- Ôi, mấy tháng nay đi khắp nơi chẳng nói nhiều như vậy, giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi là về phòng đánh một giấc. Đúng rồi, cô Thượng Quan, tôi hỏi cô một câu nữa, tâm nguyện lớn nhất của cô là gì? – Cung Quý Dương uể oải đứng dậy, tự dưng không đâu vào đâu hỏi một câu.
Hả?
Tâm nguyện lớn nhất?
Hàng lông mi của Thượng Quan Tuyền run run... tâm nguyện lớn nhất là gì?
Vấn đề này đã gây khó khăn cho cô!
Hai vấn đề Cung Quý Dương nói ra đều khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy khó trả lời. Cô nghĩ mãi, nhưng cho dù là vậy cũng không tìm ra được đáp án.
Cô cười khổ lắc đầu một cái, cười mình không đâu lại suy nghĩ mãi mấy vấn đề nhàm chán đó. Cô ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục, một là vì nhiệm vụ, hai là vì sự an nguy của cô nhi viện Mary, quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ đơn giản như vậy, không phải sao?
Về phần tâm nguyện lớn nhất là gì...
Thượng Quan Tuyền nhíu mày, chìm vào suy tư.
Đang lúc cô chìm đắm vào dòng suy nghĩ thì cảm thấy có một bàn tay đặt lên eo, kéo cô áp vào lồng ngực ấm áp quen thuộc.
- Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế? – Từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp. Lời vừa dứt, cả người cô bị ôm chặt lại.
Thượng Quan Tuyền kinh hãi, trời ạ, cô lại suy nghĩ đến ngẩn người ư? Ngay cả Lãnh Thiên Dục vào lúc nào cô cũng không biết.
- Hả... đang suy nghĩ câu hỏi của Cung Quý Dương! – Có lẽ đã dần dần quen với hơi thở của Lãnh Thiên Dục, cô cảm thấy sau lưng rất ấm áp, hơn nữa trong lòng cũng dần trở nên nhẹ nhõm.
Nếu đã bằng lòng quên đi thân phận thật sự của nhau, vậy thì cứ dựa vào nhau như vậy không phải là rất tốt sao?
- Vấn đề gì?
Lãnh Thiên Dục giơ tay khiến cô dựa đầu vào vai hắn, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết.
- Tâm nguyện lớn nhất của tôi là gì... – Thượng Quan Tuyền bị buộc phải ngẩng đầu lên...
- Em muốn làm gì? – Bờ môi nóng bỏng chạm nhẹ vào vành tai nhạy cảm của cô khiến cả người cô khẽ run lên. Cô chợt hiểu ra...
Người đàn ông này thừa dịp cô đang ngẩn người để trêu đùa cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...