Tựa hồ cảm thấy bản thân dù sao cũng đã đem người ta ăn kiền mạt tịnh phải nên chịu trách nhiệm, Lệnh Hồ Xung sau đó ngược lại rất tẫn trách làm hết phận sự mà lại bắt đầu làm đại tổng quản thiếp thân cho Đông Phương giáo chủ, chiếu cố so với trước kia càng thêm tinh tế chu đáo hơn, làm cho bản thân Đông Phương Bất Bại có đôi khi đều nhịn không được muốn mặt hồng tim nhảy. Thập phần hối hận như thế nào lại không có làm cho quan hệ của bọn họ “Gạo nấu thành cơm” sớm hơn đâu?
Vị đại tổng quản Lệnh Hồ Xung này thật là tổng quản tốt của trong lòng trên dưới giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo. Thế nhưng khi đến cuối tháng phát hồng bao ——trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra mà hắc hắc cười không ngừng.
Lệnh Hồ Xung cũng không nói ra, dù sao cũng là việc vui, coi như là làm kỷ niệm cho giáo chủ củ chúng ta.
Cuộc sống gia đình của giáo chủ đại nhân thập phần dễ chịu, nhưng duy nhất không thỏa mãn chính là Lệnh Hồ Xung không còn chạm tới y nữa! Bản thân cũng dùng hết thủ đoạn muốn câu dẫn hắn, mỗi khi Lệnh Hồ Xung có phản ứng, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc nhìn y chằm chằm sau đó đẩy y ra.
“Vì sao không chạm vào ta?” sắc mặt Đông Phương Bất Bại thật không dễ nhìn, đây là vũ nhục với y!
“Ngủ đi, giáo chủ.” Lệnh Hồ Xung dùng chăn quấn chặt giáo chủ quang lỏa, ôm lấy y.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy bản thân trước sau không hiểu rõ người nam nhân Lệnh Hồ Xung này. Hắn tựa hồ cùng Lệnh Hồ Xung đời trước hoàn toàn là hai người, hơn nữa biểu tình trong mắt hắn luôn khiến y không rõ —— chẳng lẽ hắn thật sự không thích y? Chỉ là do bắt đắt dĩ với trách nhiệm nên mới đối với y như vậy?
“Lệnh Hồ Xung, bổn tọa đã nói, ngươi đã là người của bổn tọa! Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rời đi!” Đông Phương Bất Bại lại lần nữa vì Lệnh Hồ Xung cự tuyệt mà bạo phát. Lúc ban ngày, Nhậm Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Xung “Hoan thanh tiếu ngữ” đả thương mắt y, y hiện tại chỉ muốn ôm chặt người nam nhân này, làm hắn hoàn toàn thần phục chính mình!
Lệnh Hồ Xung nhìn giáo chủ cao ngạo mà nâng đầu, toàn thân quang lỏa mà hiện ra ở trước mặt mình, nhưng hắn rõ bất an cùng nan kham nơi sâu trong đáy mắt y. Thở dài một tiếng, tiến lên đến gần y: “Giáo chủ, giáo chủ của ta, ngươi đến tột cùng coi ta là gì của ngươi?” Đem ngoại bào của mình che khuất thân thể y.
Lệnh Hồ Xung biết bản thân là người ăn mềm không ăn cứng, càng là người tùy hứng không biết thỏa hiệp, hắn hận nhất bị người khác uy hiếp cùng bức bách, nhưng khi đối mặt với người toàn tâm toàn ý yêu mình lại thường sẽ mềm lòng. Bắt lấy “Nhược điểm” này của hắn sẽ thành công mà làm mình đối với bọn họ mềm lòng phục tùng. Chính là đối mặt với giáo chủ kiêu ngạo lại thời khắc lộ ra tự ti này, hắn không tự giác mà đau lòng. Càng thêm sau khi bọn họ đã xảy ra quan hệ =, cảm thấy bọn họ có thể yêu đương, tương lai cùng nhau kết làm bạn lữ, đầu bạc đến già.
Đáng tiếc, giáo chủ của hắn là một người mẫn cảm. Hơn nữa lại thích ăn dấm.
Chẳng lẽ y không biết, y cái dạng này, làm mình không có cách nào muốn hảo hảo sủng ái y nhất sao?
Xem ra hắn thật đã trêu đùa quá trớn rồi.
Ôm lấy Đông Phương Bất Bại, Lệnh Hồ Xung nhìn vào mắt y nói: “Đông Phương Bất Bại, Lệnh Hồ Xung ta là đối với ngươi tâm động, cũng tâm duyệt ngươi.” Nhìn đôi mắt kinh hỉ lóe sáng của y đôi mắt hắn cũng thấm đầy ý cười, “Chính là giáo chủ rốt cuộc có tâm ý gì? Lệnh Hồ Xung ta thích ai liền chỉ có một mình y, chỉ biết tốt với một mình y, chỉ sủng y, yêu y. Nhưng ta không thích nhất người nọ chân trong chân ngoài, không tín nhiệm ta, xem thường ta coi ta là nô bộc của mình.” Nói xong, Lệnh Hồ Xung buông Đông Phương Bất Bại ra, chờ đợi đáp án của y.
“Ta……” Đông Phương Bất Bại tại khi hắn buông mình ra, hoảng loạn cực kỳ “Ta không có…… Ta không có…… Ngươi không phải…… Thật sự……” Chính là nói năng lộn xộn, thoạt nhìn Lệnh Hồ Xung cự tuyệt khiến y thật sự luống cuống. Vội vàng vội tiến lên bắt lấy cánh tay hắn “Ngươi tin ta, thật sự! Ta…… Ta cũng thích ngươi a ——” đúng vậy, như thế nào hiện tại mới hiểu rõ? Nguyên lai đã sớm trong bất tri bất giác, y liền coi trọng người này, đem hắn bỏ vào đáy lòng của mình, chính là y kiêu ngạo, đời trước thống khổ, khiến y không dám, không dám đi yêu.
Lệnh Hồ Xung lần này thật sự vừa lòng. Mỉm cười mà lại lần nữa ôm lấy y: “Chớ sợ chớ sợ, ta thích giáo chủ của ta nhất.” Hôn hôn khuôn mặt y, thực vừa lòng sự điều giáo của mình, vuốt ve gương mặt y “Chúng ta nếu đã biểu lộ tâm ý với nhau vậy giáo chủ có phải là người của ta hay không?”
Đông Phương Bất Bại nhớ tới nam nhân đã cố tình quên đi —— “Liên đệ” y duy nhất khăng khăng một mực—— Dương Liên Đình.
Gã cũng là đại tổng quản của y, đối với y hầu hạ chu đáo, không ngại mình “Nam giả nữ trang”, không sợ hãi mình là hoạn quan.
Chính là cuối cùng y vẫn vì gã đã chết, thảm như vậy. Y sẽ không trách gã mang đến tai họa, cũng không thèm để ý gã ôm quyền lực cùng dã tâm. Y biết Liên đệ ngay từ đầu cũng thật kính y sợ y, sau đó vì muốn bò lên trên mới có thể lấy lòng y khiến bản thân biến thành một tiểu nhân. Bọn họ theo như nhu cầu, y cho Liên đệ quyền lợi, Liên đệ cho y hy vọng làm nữ nhân.
Đời này Đông Phương Bất Bại muốn bễ nghễ thiên hạ, ai cũng không thể khiến y chịu ủy khuất, ai cũng không thể làm y trở nên hèn mọn.
Lệnh Hồ Xung, nam nhân này không giống vậy, nam nhân này căn bản không sợ mình, thậm chí hầu hạ mình cũng chỉ vì “Báo ân”, không ngại mình bất nam bất nữ, không thèm để ý hứng thú yêu thích của mình, thậm chí nấu cơm, vẽ nữ hồng, làm sinh ý nữ nhân cho mình. Hắn thật không ngại chút nào Đông Phương Bất Bại có phải thật là nam nhân hay nữ nhân hay không. Ở trong mắt hắn, y chỉ là Đông Phương Bất Bại.
“Lệnh Hồ Xung, ngươi thật sự cảm thấy ngươi có thể trở thành nam nhân của bổn tọa?” kiêu ngạo cùng địa vị và quyền thế của y, đều không quen khiến y cúi đầu, y cũng thề đời này sẽ không lại vì bất luận kẻ nào thỏa hiệp và hèn mọn.
Lệnh Hồ Xung hơi hơi mỉm cười, tựa hồ cũng không tức giận Đông Phương Bất Bại nói: “Nếu giáo chủ trở thành giáo chủ của một mình ta, ta đây —— cũng sẽ là nam nhân vĩnh viễn sẽ không rời đi phía sau của giáo chủ.”
Đông Phương Bất Bại cười: “Ngươi nếu làm không được, ta sẽ khiến ngươi sinh không bằng chết!” Nói xong liền hung hăng mà ôm lấy Lệnh Hồ Xung hôn tới.
Lệnh Hồ Xung bế lên ái nhân giáo chủ nhà mình, nhẹ đặt lên giường, sờ sờ da môi mình, bị cắn đến đổ máu: “Giáo chủ cũng phải làm đến mới phải…… giáo chủ nhẫn tâm như vậy thật sự khiến ta mê chết……”
Phòng ngủ tản ra tình hương dụ người, cùng với ái nhân xx.
Lệnh Hồ Xung thở hổn hển cũng không nghĩ tới giáo chủ nhà mình thế nhưng thể lực tốt như vậy, nếu không phải mình thủ đoạn cao siêu, sợ sẽ thỏa mãn không được giáo chủ phát tao không thôi này. Từ khai huân (Bao: khai trai), cảm nhận được lạc thú của xx, Đông Phương Bất Bại ỷ vào chính mình nội công thâm hậu, vũ lực kinh người, mỗi khi ở trên giường liền thực tủy biết vị vui đến quên cả trời đất, thiếu chút nữa khiến Lệnh Hồ Xung thật sự mặt tái rồi —— ai đều không muốn bị ái nhân nhà mình hoài nghi chính mình không được.
“Đông Phương, không…… Dừng lại, phòng sự phải tiết chế ân……” Lệnh Hồ Xung cự tuyệt không được ái nhân cầu hoan, nhưng vì thân thể suy nghĩ vẫn phải ngoan tâm, đáng tiếc cuối cùng mỗi lần đều bị ái nhân mê người dụ hoặc, khắc chế không được ngược lại thành bản thân mình.
Hai người trên giường ban đầu một người giáo một người học đến hiện tại thì một cái người một nguòi dụ, mỗi lần đều biến thành một loại tình thú, tùy người đánh giá.
“Đông Phương, thật sự! Trong khoảng thời gian này chúng ta làm quá thường xuyên, hơn nữa đối với thân thể ngươi cũng không tốt. Chúng ta dù sao cũng phải vì tương lai suy xét có phải hay không? Bình Nhất Chỉ cũng nói phải khắc chế một chút……” Lệnh Hồ Xung cách chăn ôm chặt ái nhân đang vặn vẹo, nỗ lực khuyên bảo, hy vọng ái nhân có thể hiểu. Sa vào hưởng lạc không tốt, quá tổn hại thân thể.
“Nhưng ta nội công thâm hậu……” Đông Phương Bất Bại ủy khuất, cảm thấy Lệnh Hồ Xung suy nghĩ nhiều.
“Ngươi đã quên thân thể ngươi cùng người khác bất đồng?” Lệnh Hồ Xung cũng không sợ ái nhân nan kham, nói thẳng ra: “Ta không muốn ngươi già rồi sẽ chịu tội. Nội lực cũng không thể làm ngươi vẫn luôn khỏe mạnh không sinh bệnh. Ngươi thể chất thiên về âm hàn, vừa đến mùa đông liền lạnh. Chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta đến bạc đầu, nhiều thêm mấy năm sao?”
Đông Phương Bất Bại run rẩy thân mình, đem chính mình vùi vào trong ổ chăn, chính là không cho nhìn. Y sợ khóc ra tới.
“Ngoan a, ta lại không muốn thật vất vả cùng ngươi ở bên nhau ngược lại không có bao nhiêu ngày vui vẻ. Ta hận chúng ta không thể trường sinh bất lão đời đời kiếp kiếp ở bên nhau đâu!” Lệnh Hồ Xung biết ái nhân mẫn cảm này lúc này đã cảm động không thôi, cũng không bắt buộc, nhẹ nhàng vỗ về y: “Chúng ta ngủ được không?”
“Ân……” thanh âm rầu rĩ từ trong ổ chăn truyền ra, Lệnh Hồ Xung biết tâm tình của giáo chủ đã chỉnh lý xong: “Vậy đừng trốn trong ổ chăn, mau ra đây, cũng không sợ nghẹn chính mình……”
Khuôn mặt hồng hồng vành mắt cũng đỏ bừng Đông Phương Bất Bại nỗ lực từ trong chăn vươn đôi tay, nhìn Lệnh Hồ Xung, ý tứ là muốn ôm hắn ngủ.
“Chỉ ngủ?”
Thấy Đông Phương Bất Bại ngoan ngoãn gật đầu, liền ôm của người lẫn chăn, ôm chặt đối phương.
Đông Phương Bất Bại gắt gao quấn lấy Lệnh Hồ Xung, tứ chi giao triền, oa ở trong lòng ngực hắn: “Ngươi đỉnh ta.”
“Để ta hòa hoãn lại chút.” Muốn cách ra một khoảng cách, đáng tiếc ái nhân không chịu rời đi, không thể không ở trong lòng mặc niệm Thanh Tâm chú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...