Editor: Đàm Nhật Vi
Beta: Chanh
Lạc Hoa cung.
"...!Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng.
Nhuận dư thành tuế, luật...!luật...!dương?"
"Luật lữ điệu dương."
"Đúng thế, luật lữ điệu dương...!A, Tam tỷ tỷ đừng nhắc!"
Nguyễn Mặc vô tội bị trừng mắt, chỉ đành nhấc tay đầu hàng: "Được, được, lần tới ta sẽ,...!chịu đựng không nhắc muội."
"Không cho nhắc đâu!" Cửu công chúa phồng má, khuôn mặt tròn đáng yêu vô cùng, "Để muội tự nhớ, vậy mới được chứ."
"Ừ, tiếp tục đi." Nàng bất đắc dĩ cười cười.
"Luật lữ điệu dương, Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương..."
Nguyễn Mặc chống cằm xem, nâng chung trà lên uống một ngụm, cảm thấy nàng công chúa luôn kiêu ngạo này, thật ra cũng không thua kém ai.
Nhưng tại sao, Tam công chúa và Cửu công chúa thường ngày đối chọi gay gắt, tạo sao lại cùng nhau ở Lạc Hoa cung hẻo lánh này...!đọc thơ?
Chuyện là ngày hôm qua, tại Hoằng Văn Quán, nội đường Quốc Học.
"Điện hạ, đã qua ba ngày, Thập hoàng tử đã có thể đọc đến 'nhàn là ở chỗ', sao điện hạ đến nửa chữ cũng không đọc được?" Phu tử vuốt bộ râu dài xám trắng, thở dài nói, "Xem ra, lão phu chỉ có thể nói sự thật với Hoàng Thượng."
"Không được!" Cửu công chúa vội la lên, phụ hoàng thường hay khen nàng thông minh nhanh trí, nếu để người biết được đến 'Thiên Tự Văn' đơn giản nhất cũng không đọc được, chắc chắn sẽ thất vọng, "Phu tử, mấy ngày nữa, mấy ngày nữa ta nhất định sẽ đọc được..."
"Ba ngày trước điện hạ cũng nói thế..." Phu tử lại thở dài, lần trước đã trừng phạt nàng trước mặt đông đảo hoàng tử công chúa rồi, giờ cũng không muốn cưỡng cầu quá mức nữa, "Được, thêm ba ngày nữa, là ba ngày cuối cùng đấy."
"Vâng...!Cảm ơn phu tử..."
Nguyễn Mặc ngồi phía sau, nhìn khuôn mặt tâm cao khí ngạo của tiểu công chúa, thế mà lại có lúc hốc mắt đỏ hoa, có chút đáng thương, cho nên khi tan học liền ngồi vào chỗ Nhị Hoàng tử đã rời đi, đối diện là Cửu công chúa đang giận dỗi nói: "'Thiên Tự Văn' rất khó đọc, trước đây ta cũng phải mất năm sáu ngày mới đọc được...!Cửu công chúa có thể sao?"
"Hừ, ai cần ngươi lo." Tiểu công chúa cực kì ủy khuất, giọng nói có chút giận dỗi.
Nguyễn Mặc biết nàng đang mạnh miệng, cũng không thèm để ý, cúi người ghé sát lại: "Nhưng nếu có phương pháp, học sẽ dễ hơn nhiều, chỉ cần ba bốn ngày là có thể học được hết, hơn nữa tới giờ ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng, không sót một chữ."
"Thì sao chứ, ta cũng có biết đâu!"
"Ta dạy cho muội là được."
Cửu công chúa sụt sịt, ánh mắt đang vùi vào khuỷu tay từ từ lộ ra, lặng lẽ ngắm nàng, "Tỷ...!nguyện ý dạy ta?"
Nguyễn Mặc bất ngờ, còn tưởng tiểu công chúa sẽ cười nhạo nàng, không chịu đồng ý, nào ngờ lại thế này...!Như thể trước đây từng bị nàng cự tuyệt? Kí ức của nàng không hỗ trợ chuyện này mà...!
"Ừ." Nàng nhấp môi mỉm cười, "Nếu Cửu công chúa không chê."
Sau đó, Cửu công chúa liền theo nàng về Lạc Hoa cung, ngoan ngoãn nghe nàng nói phương pháp học thơ.
"Tam tỷ tỷ! Tỷ có nghe muội đọc không vậy?"
Tiếng kêu khẽ bên tai gọi Nguyễn Mặc hồi thần, chén trà trong tay cạn thấy đáy, chậm rãi đặt lên bàn: "Có mà, đọc đến 'nhân tử ẩn trắc' phải khôn?"
Đúng là lúc nãy nàng đang suy nghĩ, nhưng khả năng quan sát của nàng cũng không giảm đâu.
"Đúng..." Cửu công chúa gật gật đầu.
"Rất tốt nha, so với hôm qua tiến bộ rất nhiều, có thể nhớ nhiều như thế."
Nàng cắn môi, vẫn thành thật trả lời: "Vẫn chưa đủ."
Nguyễn Mặc vỗ khuôn mặt nhỏ của nàng trấn an, kéo nàng tới ngồi bên cạnh, rồi sau đó đổ một ly trà: "Không sao hết, còn cả ngày hôm nay, có thể học được.
Nghỉ một lát uống trà đi, nếu dùng quá sức, sẽ rất dễ mệt mỏi rã rời."
Cửu công chúa cũng đang khát, cầm chén trà uống một hơi hết sạch, nhanh tới nỗi tràn ra vài giọt trên khóe miệng, Nguyễn Mặc bất đắc dĩ, đành cầm khăn lụa lau cho nàng.
"Tam tỷ tỷ, muội muốn ăn hạnh đào..." Nàng sờ sờ bụng, khuôn mặt trẻ con hiện ra tia buồn rầu, sau đó đột nhiên lại che miệng, giống như phát hiện ra mình vừa nói sai.
Nguyễn Mặc đang muốn trêu chọc nàng, bỗng thấy nàng làm thế, khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"
Cửu công chúa trợn to mắt nhìn nàng, một lúc lâu sau mới buông tay xuống, lắc đầu: "Không có gì."
Nàng biết có chuyện, nhưng vẫn không chọc phá, chỉ gọi cung nhân lấy chút hạnh đào tới.
Có lẽ do có khách quý tới, cung nhân đi rất mau đã trở về, bưng một đĩa hạnh đào đã lột vỏ, tiểu công chúa vừa thấy liền cầm một quả bỏ vào miệng, bắt đầu nhai.
Nguyễn Mặc cảm thấy nàng vui vẻ, cũng cầm một trái lên ăn: "Cửu công chúa cũng thích hạnh đào sao?"
"Rất, rất thích...!Chỉ cần là hạnh đào, muội đều thích hết."
"Ừ, ta cũng thích..."
"Tam tỷ tỷ cũng thích sao?" Cửu công chúa dừng tay, mặt đầy kinh ngạc, "Không phải khi đó, tỷ nói ghét nhân là ăn hạnh đào...!Ư?"
Nguyễn Mặc nhíu mày nghĩ, cảm thấy trong trí nhớ không có chuyện này, "Khi đó?"
Tiểu công chúa phát hiện ra mình lỡ miệng, chỉ đành nói rõ: "Lúc muội còn nhỏ, mẫu phi không cho ăn nhiều hạnh đào, muội thường đến chỗ phụ hoàng xin.
Có một lần muội gặp Tam tỷ tỷ khi vừa ra khỏi Tử Thần Điện, muội nói đây là Phụ Hoàng ban thưởng, nhưng một mình muội không ăn hết, muội chia một ít cho tỷ.
Nào ngờ tỷ lại nổi giận, hất đĩa hạnh đào xuống mặt đất, còn hét lên 'Ta ghét nhất hạnh đào.'..."
Nguyễn Mặc nghe xong, rất muốn nói cho nàng, đó không phải lời nói thật lòng của nguyên chủ."
Nhưng, một việc nhỏ tới nỗi nguyên chủ đã không còn nhớ, lại tạo thành vết thương lòng của tiểu công chúa rồi.
"Lúc đó Cửu công chúa mấy tuổi?"
"...!Bốn tuổi, là sau trung thu hai ngày."
Khi nào cũng nhớ rõ như vậy...!Tiểu công chúa quả thực rất buồn.
Ký ức trong sâu thẳm chậm rãi hiện lên, Nguyễn Mặc nhận ra, khi còn nhỏ Cửu công chúa không hề ghét nguyên chủ, thậm chí hay chia sẻ thứ tốt với nàng, nhưng chỉ cần nghe thấy là do mẫu phi hay Phụ Hoàng cho, lập tức nàng sẽ mặt lạnh chạy đi, dần dà, Cửu công chúa không thích nàng lạnh nhạt, hai người mới trở thành nước với lửa như vậy."
Thực ra, nguyên chủ chán ghét Cửu công chúa, không phải không có lí do.
Đối mặt với Cửu công chúa nhận được vô vàn sủng ái, mình lại đáng thương chỉ có hai bàn tay trắng, vì giữ gìn tự tôn, nàng đành phải dùng sự lạnh nhạt bén nhọn che dấu nội tâm ghen ghét, cùng với chút...!tự ti...! không muốn ai biết."
Nguyên chủ không được sủng ái không phải lỗi của tiểu công chúa, nàng lại muốn cướp lấy sự sủng ái ấy, mà tiểu công chúa vốn muốn thân cận nguyên chủ bị dồn vào đường cùng, đành dùng biện pháp vụng về nhất, quay sang trêu chọc, kết quả ai cũng không vui, ngược lại tra tấn lẫn nhau.
Nguyễn Mặc thầm thở dài, không khỏi nhìn về phía Cửu công chúa đang cúi đầu ăn hạnh đào, bỗng nhiên duỗi tay, xoa nhẹ đầu nàng: "Ăn thêm nhé?"
Cứu công chúa với tay định lấy, nuốt nướng miếng, vẫn là thu tay nói: "Ừm, muội muốn học thơ tiếp."
Không biết vì sao, Tam tỷ tỷ tự dưng lại nói chuyện ôn hòa như vậy, không lạnh băng như trước nữa, nàng cũng có cảm giác muốn nghe lời hơn...!
"Được.
Đừng vội gấp sách, học kĩ đã rồi hẵng đọc." Nguyễn Mặc nhắc nhở.
Cửu công chúa ngoan ngoãn gật đầu: "Muội biết rồi."
***********
Với sự trợ giúp của Nguyễn Mặc, Cửu công chúa sau ba ngày đã đọc được 'Thiên Tự Văn', phu tự rất khen ngợi, cuối cùng cũng vãn hồi được chút mất mặt lúc trước, trong lòng vô cùng cảm tạ Tam tỷ tỷ.
Đồng thời, ba ngày ở gần, nàng phát hiện ra Tam tỷ tỷ đã không còn lạnh nhạt xa cách nữa, trở nên ôn nhu kiên nhẫn, thân thiết hơn nhiều, vậy nên nàng thường xuyên đến Lạc Hoa Cung hơn.
Có khi thỉnh giáo nội dung quyển sách, có khi ngồi ăn điểm tâm, tùy ý nói chuyện, thật không muốn về, làm một cục kẹo dính người.
Nguyễn Mặc cũng không để ý, nàng cũng không có việc gì làm, nhàn rỗi đến đáng sợ.
Làm một vị công chúa, đặc biệt là một vị công chúa đã qua tuổi cập kê vẫn chưa xuất các, sẽ không được tự ý đi lại trong hoàng cung, nguyên chủ trước nay đều độc cô lai vãng, tuy trên mặt ôn hòa có lễ, nhưng không hề dễ gần, hiếm khi cùng người giao tiếp, càng đừng nói rời khỏi Lạc Hoa cung.
Mỗi ngày trừ hai canh giờ học tập ở ngoài, đều là ngồi phát ngốc ở Lạc Hoa cung, giờ có một muội muội đến chơi cùng, có thể giải sầu chút, Nguyễn Mặc liền để mặc cho tiểu công chúa dính vào mình, cũng không chê nàng phiền.
Sau giờ ngọ thời tiết nóng hẳn lên, Lạc Hoa cung ở vị trí hẻo lánh lại chiếm ưu thế, bốn phía là cây lớn che đi ánh mặt trời, thật mát mẻ.
Cung nhân đều lui xuống, Cửu công chúa đang nằm trên giường xem một quyển sách không biết tên, có chút mệt mỏi xoa mắt, quay đầu liền thấy Nguyễn Mặc đang ngồi cầm kim thêu thùa, thò lại gần: "Tam tỷ tỷ đang làm túi thơm ư?"
"Ừ." Nguyễn Mặc không tránh đi, tùy ý nàng lại gần, kim trong tay vẫn lưu loát thêu lên bản vẽ.
Cửu công chúa không giỏi nữ công, lại không để ý luyện tập, giờ thấy tỷ tỷ thêu vừa nhanh lại tinh xảo, rất là mê mẩn.
"A, phía dưới có chữ, là tên ai sao..." Nàng thấp giọng nói thầm hai câu, bông nheo mắt lại, che miệng cười xấu xa nói, "Tam tỷ tỷ, túi thơm này...!là tặng cho nam tử tỷ ái mộ sao?"
"A..." Đầu ngón tay của Nguyễn Mặc lập tức bị kim đâm, giọt máu nhỏ đọng lại, chỉ đành buông kim, lấy khăn ra đặt vào vết thương.
"Thật vậy sao?" Cửu công chúa còn nhỏ tuổi, lại là quỷ tinh quái, nhìn bộ dáng nàng liền hiểu mình đã nói trúng rồi: "Là ai thế? Muội có biết người đó không?"
Đầu ngón tay không chảy máu nữa, nàng lại cầm kim lên, cúi đầu tiếp tục thêu: "Không nói cho muội."
"Không nói cho muôi, muội cũng có thể đoán được...!là thị vệ sao?"
"A..." Lại bị đâm rồi.
Cửu công chúa nhét chiếc khăn vừa buông ra vào tay nàng, cười hì hì nói: "Xem kìa, muội lại đoán trúng rồi, tâm tư tỷ tỷ thật dễ đoán."
Nguyễn Mặc xem nàng đắc ý dạt dào mà hoảng hồn, nhịn không được nhẹ véo cái mũi nhỏ: "Cửu công chúa sao lại đoán được thế?"
"Chỉ cần có thị vệ đi qua cửa điện, tỷ luôn nhìn ra đó, tới tận khi người ra đi rồi mới quay lại, muội thấy không biết bao nhiêu lần rồi, đương nhiên có thể đoán được."
Nàng, nàng có rõ ràng như vậy sao?
Bất quá, sau đêm trước cửa Lạc Hoa cung ấy, nàng chưa hề gặp được Đan Dật Trần, chỉ nghĩ nếu hắn có thể xuất hiện cứu nàng, chắc sẽ là thị vệ tuần tra phụ trách vùng này, nên thường xuyên lưu ý bên ngoài hơn, xem liệu hắn có đi qua không.
Đáng tiếc, một hồi chờ mong lại là công dã tràng.
"Tam tỷ tỷ, đừng mặt mày ủ ê, có thể là thị vệ trong cung thì đều là con cháu thế gia, nếu thật sự thích, có thể cầu Phụ Hoàng nâng chức, chỉ cần thân phận xứng đôi với tỷ, Phụ Hoàng sẽ không phản đối đâu."
Nguyễn Mặc buồn cười: "Cửu công chúa còn cách tuổi cập kê xa vậy, sao biết được chuyện kén phò mã thế?"
"Hừ, bản công chúa biết nhiều lắm đó, Tam tỷ tỷ nếu nói tên người đó cho muội, muội còn có thể biết khi nào y sẽ đến đây..."
"Vậy muội có biết ngày mai phu tử kiểm tra gì không?"
"...!Không nói cho tỷ! Bản công chúa phải đi ôn tập!"
********
Đã qua canh ba, ánh trăng dát đầy mặt đất, gió thổi hơi lạnh.
Đan Dật Trần bước chậm rãi trên con đường tịch liêu không bóng người, một thân mãng bào huyền sắc như thể muốn dung hòa vào bóng đêm, chỉ có hoa văn đỏ sậm uốn lượn là như ẩn như hiện.
Tối nay vốn không phải phiên trực của hắn, nhưng nương tử của lão đại lại sắp lâm bồn, cần có mặt ở nhà, mấy ngày trước hắn liền đổi phiên trực với lão đại.
Bất tri bất giác, Lạc Hoa cung bị mấy cây đại thụ che khuất mắt kia, đã dần hiện ra.
Cũng kỳ lạ, mỗi lần hắn đi qua Lạc Hoa cung, đều cảm giác có ánh mắt nhìn theo hắn, nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, chỉ có thể thấy sửa sổ giấy đang sáng đèn, không một bóng người.
Có người nhìn lén hắn sao...!Tam công chúa ư?
Ý nghĩ này thực quá mức càn rỡ, hắn chỉ là một thị vệ hèn, có gì để công chúa phải nhìn trộm?
Đan Dật Trần tự giễu mà lắc đầu, nhìn vào Lạc Hoa Cung như thường lệ, thấy trong điện sớm đã tắt đèn, bỗng dưng trong lòng nhẹ tênh, cũng không biết là thất vọng hay nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng khi ánh mắt chạm tới một nơi khác, lại thấy một cô nương ngồi dưới tàng cây ngủ say không tỉnh, câu hỏi kia lại miệt mài đuổi tới.
...!Là Tam công chúa?
- -----------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...