Editor: loveyou1111
Tô Nhược Mộng nâng chung trà lên nhẹ nhàng thổi thổi trà bọt phía trên, khẽ nhấm một hớp, nhàn nhạt hỏi "Vương phi có chuyện gì không?"
"Dĩ nhiên! Đầu năm nay hồ ly xuất hiện đặc biệt nhiều, ta cũng không muốn trong vương phủ của mình mà mùi hồ ly bay đầy trời. Vương gia của chúng ta thể cốt cũng không tốt, cũng không thể hít quá nhiều không khí khó ngửi." Nam Cung Nhược Lâm nhìn nàng châm chọc chế giễu, nàng vẻ mặt vẫn đạm bạc như cũ ngồi uống trà, nhìn lại bên cạnh mình trống không, không khỏi có chút hối hận đã đuổi Mai Vân ra.
Nhìn lại tình hình bây giờ, thật giống nàng là nữ chủ nhân, mà mình là người khách không được hoan nghênh. Nghĩ như thế, Nam Cung Nhược Lâm từ trước đến giờ lòng dạ hẹp hòi bắt đầu có chút không yên.
Đối mặt với Nam Cung Nhược Lâm đang gây khó dễ, Tô Nhược Mộng cũng không tức giận, trong lòng âm thầm cười nàng ngây thơ, muốn cho nàng xuống? Thật xin lỗi! Như vậy tiết mục,bây giờ nàng mới bắt đầu chơi đùa. Tô Nhược Mộng ưu nhã đặt ly trà xuống, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười tuyệt đẹp.
"Nghe tiếng đã lâu Cẩn Thái Quý Phi là một người có tấm địa Bồ Tát, bình thường không ra cổng trước, không bước cổng sau, thành tâm lễ Phật."
"Ngươi không cần hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nơi này cũng không có người khác, chúng ta không cần phải như thế."
"Ta sẽ là trả lời vấn đề của ngươi."
"Có ý tứ gì?"
"Đều nói hồ ly là có linh tính động vật, không phải sách thường nói chuyện hồ ly ngàn năm báo ân sao? Bọn họ đến vương phủ, chắc hẳn nhất định là cảm nhận được tâm địa Bồ Tát của Cẩn Thái Quý Phi Bồ Tát. Nếu như ta không đoán sai, trước kia khi Cẩn Thái Quý Phi chưa vào [ Thành vương phủ ] thì chắc hẳn cũng không xuất hiện chuyện hồ ly vào vương phủ phải không?" Tô Nhược Mộng chậm giải thích.
"Ngươi... Ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Nam Cung Nhược Lâm giận đến thiếu chút nữa muốn đập bàn.
Nghe Tô Nhược Mộng nói đều là có ý gì? Ý của nàng lúc trước Cẩn Thái Quý Phi chưa vào vương phủ thì nơi này hồ ly đều không có, hiện tại Cẩn Thái Quý Phi tới, những động vật linh tính này mới đến. Hay nói cách khác, trước kia vương phủ không sống buông thả, chỉ là, theo ý tứ Tô Nhược Mộng nói, phỏng chừng ý của nàng chính là trước kia vương phủ là một địa phương lạnh lùng vô tình.
Nam Cung Nhược Lâm giận đến không biết nên trả lời như thế nào? Gật đầu đồng ý, đó chính là tự vả vào mặt, nếu như cãi lại, thì chính là phủ nhận câu nói Cẩn Thái Quý Phi có tâm địa Bồ Tát.
Tóm lại, cái chủ đề này, nàng nhận hay không đều sai.
Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, cười nói: "Vương phi đừng quá khách khí, ta tửu lượng ta không tốt, nên không uống rượu."
Nghe vậy, Nam Cung Nhược Lâm tức giận đến nghiến răng, mắt hạnh trừng trừng, thật lâu cũng không nói được một lời.
Tô Nhược Mộng thấy nàng mặt nhăn nhó không nói lời nào, chỉ là giận dữ nhìn mình chằm chằm, cũng không vạch trần, cười nói: "Ta không phải người lương thiện, cũng không phải người xấu, càng không phải là Thánh Nhân. Ngươi đã biết chính ta ở trong vương phủ, vậy cũng biết ta vì sao mà tới chỗ này, ngươi không phân rõ trắng đen mà khiến hạ nhân trước thì nói năng lỗ mãng, sau lại châm chọc, chẳng lẽ đây chính là phong độ của một đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, một Vương phi?"
Nói xong, nàng thấy sắc mặt Nam Cung Nhược Lâm giống như thay đổi màu thật đặc sắc, không đợi nàng mở miệng lại nói: "Nếu ngươi không muốn ta ở lại chỗ này, không bằng nghĩ biện pháp đưa ta ra khỏi vương phủ, hoặc là khuyên Vương Gia thả ta. Ma Giáo không phải dễ chọc, chuyện này vào năm năm trước ngươi đã rõ ràng. Bây giờ mặc dù Đông Lý Phong chiếm ưu thế hơn so với Đông Lý Quyền, nhưng mà, ngươi cho là, các ngươi mặt đối kháng Đông Lý Quyền, một mặt lại chọc giận Ma Giáo, các ngươi còn có thể nắm chắc phần thắng được sao?"
Sắc mặt Nam Cung Nhược Lâm thay đổi mấy lần, nhớ tới Ma Giáo năm năm qua, ngẫm lại những năm này những người mình phái đi Tử Long lĩnh một đi không trở lại, cả kinh trong lòng, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng dĩ nhiên biết Đông Lý Quyền không dễ đối phó, nếu như thêm một Ma Giáo nữa, như vậy mình thật sự khó thắng.
Qua hồi lâu, Nam Cung Nhược Lâm đột nhiên cười nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Tốt, Tô Nhược Mộng ngươi, ngươi nói những lời này chính là lừa ta thả ngươi rời đi. Hừ! Ta không có đần như vậy. Chỉ cần ngươi ở trong tay chúng ta, ta nghĩ Lôi Ngạo Thiên không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Nam Cung Nhược Lâm nói xong, ý cười trên khóe môi càng lúc càng lớn, nàng thiếu chút nữa thì bị Tô Nhược Mộng lừa. Chỉ là, hiện tại nàng ngược lại càng ngày càng bội phục tính toan của Đông Lý Phong, có Tô Nhược Mộng trong tay, bọn họ hoàn toàn có thể uy hiếp Lôi Ngạo Thiên đứng về phía mình, cùng đối phó với Đông Lý Quyền.
Đến lúc đó, Lôi Ngạo Thiên tự nhiên sẽ không để Tô Nhược Mộng ở lại bên cạnh Đông Lý Phong, mà Đông Lý Phong thân là nhất quốc chi quân, cũng tự nhiên không thể làm loại chuyện đoạt thê người khác. Nam Cung Nhược Lâm càng nghĩ càng vui vẻ, mặt mày đều vui mừng nhìn về phía Tô Nhược Mộng, thấy tóc gáy Tô Nhược Mộng như dựng lên, cảm giác bị người tính kế càng mãnh liệt.
"Ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để Vương Gia làm gì ngươi."
"Vương phi, ngươi nghĩ kỹ sao? Thật muốn cùng Ma Giáo đối địch?" Tô Nhược Mộng giống như nóng nảy nói, nhưng trong lòng thì cười lạnh không dứt, ta chính là cần kết quả như vậy, thay vì để cho ngươi gây khó dễ đủ đường, không bằng để ngươi cho là ta có giá trị, không tới quấy rầy thanh tịnh của ta nữa.
Nàng phải ở lại Thành vương phủ chờ Lôi Ngạo Thiên, như vậy vợ chồng bọn họ mới có thể nội ứng ngoại hợp, mà Lôi Ngạo Thiên cũng xuất phát.
Giáo chủ Ma giáo cũng không phải là người có thể chịu nổi hận cướp vợ.
Nam Cung Nhược Lâm nghe thấy Tô Nhược Mộng sốt ruột, không nhịn được nở nụ cười, dương dương tự đắc nói: "Ngươi rốt cuộc cũng biết sợ rồi, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự rất bình tĩnh đấy? Thì ra mới vừa rồi ngươi thật sự muốn khích ta thả ngươi, Hừ! Thật may là ta không đần như vậy, nếu không thì thật mắc bẫy của ngươi rồi."
"......" Tô Nhược Mộng không lên tiếng, cũng không nhìn nàng.
"Có ai không!" Nam Cung Nhược Lâm lần này cũng sẽ không đối với sự hờ hững của nàng mà tức giận, hướng về phía ngoài cửa phòng oai nghiêm mười phần hô.
"Chủ tử." Chúng nha hoàn và Mai Vân nghe tiếng vội vàng nối đuôi đi vào.
Nam Cung Nhược Lâm vươn tay, lười biếng khoác lên trên tay Mai Vân, hướng về phía bọn nha hoàn đang cúi thấp đầu, phân phó: "Các ngươi phái một người đi tìm tổng quản, để cho hắn chọn mấy thị vệ võ công cao một chút tới canh gác ở đây. Nếu như các ngươi để một con muỗi bay vào, ta cũngcũng không tha cho các ngươi."
Dứt lời, nàng hả hê liếc xéo Tô Nhược Mộng một cái, xoay người rời đi.
Nàng phải đi an bài một chút, cho người đưa tin cho Lôi Ngạo Thiên, nếu như mình có thể thành công uy hiếp Lôi Ngạo Thiên nói gì nghe nấy, như vậy tương lai Đông Lý Phong lên ngôi vị hoàng đế nàng là một công thần, đến lúc đó vị trí hoàng hậu kia cũng không ai ngoài nàng. Lần này, vừa lập công, vừa có thể loại trừ việc Tô Nhược Mộng sẽ ở bên cạnh Đông Lý Phong, thật sự là tuyệt không thể tả.
"Vương phi." Tô Nhược Mộng trong mắt đầy gấp gáp, "Ngươi chớ đi, ngươi ngàn vạn lần không được uy hiếp Lôi Ngạo Thiên, hắn chắc chắn sẽ không nghe. Vương phi......"
Nam Cung Nhược Lâm không dừng bước chân, chỉ khẽ cười mấy tiếng, nói: "Ngươi cũng đừng gạt ta nữa, người trong thiên hạ này có ai không biết Lôi Ngạo Thiên yêu thê như mệnh?"
Còn muốn lừa nàng? Không có cửa đâu!
Tô Nhược Mộng nghe vậy càng lớn tiếng nóng nảy nói: "Ngươi thật đừng......"
"Coi chừng nàng!"
Nàng còn chưa nói xong liền đổi lấy một tiếng quát lạnh của Nam Cung Nhược Lâm, Tô Nhược Mộng giống như phút chốc bị người ta rút đi tất cả hơi sức, mềm nhũn ngã ngồi trên ghế, lẩm bẩm nói: "Ngươi làm như vậy nhất định sẽ hối hận."
Đúng! Nam Cung Nhược Lâm tương lai nhất định sẽ hối hận mình làm người mang tin tức cho Tô Nhược Mộng.
Nàng cho là mình chiếm thế thượng phong, chẳng biết rằng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hành động lần này chỉ là gián tiếp thay Tô Nhược Mộng truyền tin cho Lôi Ngạo Thiên, nói cho hắn biết, Tô Nhược Mộng bình an vô sự. Còn nữa, Lôi Ngạo Thiên cũng nhất định sẽ giả vờ thỏa hiệp, danh chánh ngôn thuận mang theo giáo đồ của Ma Giáo vào kinh.
Ai! Làm sao sẽ dễ lừa thế này? Nàng mới vừa diễn hăng say, không nghĩ nhanh vậy kết thúc như vậy.
Chơi không vui! Thật sự chơi không vui!
Bịch một tiếng, Tô Nhược Mộng chống cằm trên mặt bàn, lẳng lặng nhìn ngoài cửa, ánh mắt không có tiêu cự.
Nhị Lôi Tử, ta rất nhớ ngươi!
Bảo bảo, Bối Bối, ta rất nhớ các ngươi!
Mọi người ở Tử Long lĩnh, ta rất nhớ các ngươi!
Đêm lặng lẽ tới, Tô Nhược Mộng dựa nghiêng trên nhuyễn tháp, tay cầm cuốn sách, lẳng lặng lật xem bộ sách nàng bảo bọn nha hoàn tìm đến. Gió nhẹ thổi qua, trong sân mùi hoa theo gió bay vào trong nhà, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái. Nhưng vào lúc này, trong sân truyền đến một giọng nam hùng hậu, lông mày tinh sảo của Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng nhướng lên, cảm thấy giọng nam tử kia tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào? Chỉ là một lúc không nghĩ ra.
"Các ngươi đều lui ra đi. Đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi." Tô Nhược Mộng để sách xuống, khẽ mở miệng lười biếng ngáp một cái.
Trong phòng bọn nha hoàn hơi ngẩn ra, không khỏi bịphong tình của nàng làm cho thất thần. Không hổ là giáo chủ phu nhân của Ma Giáo, đến ngáp cũng có thể mê người như vậy.
"Dạ, Tô cô nương xin nghỉ ngơi sớm!"
"......" Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng khoát tay áo, ý bảo họ rời đi.
Tô Nhược Mộng không lập tức rửa mặt rồi lên giường ngủ, mà là lẳng lặng đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu ngắm nhìn vằng trăng sáng rên bầu trời. Đột nhiên, nàng hướng về phía cây hoa quế,ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói: "Tới cũng đã tới, các hạ không có ý định hiện thân sao?"
Nàng đã sớm biết trên cây hoa quế có người, nên vừa rồi mưới bảo bọn nha hoàn kia ra ngoài, nàng liền nghe thấy âm thanh có có người nhảy lên cây. Khí tức của người này không phải nàng quen thuộc, nhưng trong lòng nàng có thể xác định đối phương không phải kẻ địch.
Bóng đen trước mắt chợt lóe, người trên cây dễ dàng nhảy một cái từ trên cây vào trong phòng, Tô Nhược Mộng còn chưa thấy rõ người tới là ngườiai, đối phương đã hưng phấn hướng về phía nàng hô: "Mộng nhi."
"Ngươi... Ngươi là Đại Minh ca?" Tô Nhược Mộng lẳng lặng quan sát đối phương một cái, ngay sau đó liền kinh ngạc kêu lên.
Hắn là Chu Đại minh, Chu Đại Minh ở Thôn Thanh Thủy, là bằng hữu duy nhất của nàng ở Thôn Thanh Thủy.
Hắn tại sao lại ở chỗ này? Nàng không nhớ hắn có học qua võ công.
Tô Nhược Mộng nghi ngờ nhìn về phía hắn, con mắt nhìn đến y phục trên người hắn thì lập tức sáng tỏ thân phận của hắn, hắn là thị vệ của Thành vương phủ. Hắn mặc chính là y phục của thị vệ, đao hắn mang chính là đao của thị vệ. Nhưng là, nơi này cách Thôn Thanh Thủy ngàn dặm xa xôi, hắn làm sao vừa khéo là người hầu của Thành vương phủ đây?
"Mộng nhi, ngươi còn nhớ rõ ta." Chu Đại Minh có chút kích động nói, một hàm răng trắng noãn so sánh với màu da ngăm đen của hắn, có vẻ cực kỳ trắng, nụ cười của hắn như trước làm cho người ta có cảm giác như một ánh nắng ấm áp.
Tô Nhược Mộng tiến lên vài bước, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi "Chu gia gia, Chu nãi nãi, đại thúc, đại thẩm đều tốt cả chứ? Thôn Thanh Thủy hiện tại như thế nào? Ngươi như thế nào lại là người hầu của Thành vương phủ? Làm sao ngươi biết ta bị nhốt ở chỗ này?"
Những vấn đề liên hoàn, Tô Nhược Mộng hỏi tới không có chút nào bị quấn, thật lưu loát. Nàng nói xong, còn hơi kích động bắt được tay Chu Đại Minh, không ngừng lắc.
Đây chính là cảm giác tha hương gặp tri âm đi! Thật hải!
"Khụ khụ......" trên khuôn mặt ngăm đen của Chu Đại Minh hiện lên hai đóa hồng nhạt, hắn cúi đầu nhìn qua cánh tay bị Tô Nhược Mộng cầm lấy tay, ho nhẹ mấy cái, che giấu tâm tình của mình, lên tiếng: "Nhờ phúc của Mộng Nhi, gia gia, bà nội cùng ta cha mẹ đều rất tốt. Một năm kia, sau khi ngươi và thím rời đi Thôn Thanh Thủy, người trên giang hồ lần lượt tới, cũng đều bị người của Ma giáo chặn ở bên ngoài thôn. Cũng không biết người của Ma giáo nói thế nào với bọn họ, dù sao sau này, không còn người trên giang hồ nào dám đến Thôn Thanh Thủy gây chuyện nữa."
"Nhị Lôi Tử sai người che chở Thôn Thanh Thủy?" Tô Nhược Mộng nghe đến mấy chuyện này thật sự là ngoài ý muốn, nàng không phải là không biết Lôi Ngạo Thiên có tốt lòng, mà là không nghĩ tới, hắn cũng phí tâm bảo vệ bình an, yên tĩnh của bọn họ.
Năm đó, một lòng một dạ nghĩ tới rời đi, thế nhưng vài năm nay, nàng cũng thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Thôn Thanh Thủy, nhớ tới những người tốt nơi đó, người xấu, chuyện tốt, chuyện xấu. Dù sao, nơi đó cũng coi là cố hương của nàng.
"Ừ." Chu Đại Minh gật đầu thật mạnh một cái.
"Vậy võ công của ngươi là như thế nào? Ta nhớ ngươi từ nhỏ đã không học võ?"
Nghe vậy, mặt Chu Đại Minh mới vừa còn kích động cực kỳ, trong nháy mắt tối đi, từ nhỏ đến lớn? Mộng Nhi, từ nhỏ đến lớn ngươi có chân chính chú ý tới ta sao? Nếu như không phải là ta chủ động đến gần ngươi, ngươi sẽ chủ động làm bạn cùng ta sao? Mà chuyện của ta, ngươi có thật sự để tâm quan sát sao?
Nếu như những thứ này đều có, như vậy, ngươi cũng sẽ không vì Lôi Ngạo Thiên mà rời đi Thôn Thanh Thủy.
Chu Đại Minh trong lòng, lớn tiếng kêu một câu: "Nếu như ngươi thật sự hiểu ta, ngươi cũng sẽ không rời ta đi như vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...