Edit: Thảo My
Vốn là lộ trình nửa tháng, nhưng bởi vì Tô Nhược Mộng nôn oẹ càng ngày càng lợi hại, bọn họ đi ước chừng hai mươi ngày mới tới đỉnh Tuyết Sơn.
"Ngự......" Nhị hộ pháp ngự một tiếng, dừng xe ngựa, nhìn Tứ hộ pháp và Lục hộ pháp đứng ở trước xe ngựa, nhếch miệng cười một tiếng vội vàng nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh đến phía trước dùng sức vỗ mấy cái lên vai bọn hắn, lại vô cùng vui vẻ ôm bờ vai hai người huynh đệ tốt bọn hắn.
"Lão Tứ, lão Lục."
"Lão Nhị, các ngươi rốt cuộc tới rồi! Chúng ta đều tại nơi đây đợi năm ngày rồi." Lão Tứ nói xong, ánh mắt không khỏi liếc về phía xe ngựa nơi đó.
Thất hộ pháp nhảy xuống xe ngựa, nói với người trong xe ngựa: "Phu nhân, chúng ta đã tới dưới chân núi Tuyết Sơn rồi."
Bạch Thiển đẩy cửa xe ngựa ra, gió lạnh trước mặt không khỏi khiến nàng rụt cổ một cái, nàng khom lưng ra ngoài, nhảy xuống xe ngựa nhìn khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, không nhịn được lên tiếng kinh hô: "Oa, rất nhiều tuyết! Thật xinh đẹp!"
Đám người Tô Nhược Mộng chui ra xe ngựa, nghe tiếng kinh hô của Bạch Thiển, không khỏi nhếch khóe miệng lên, đưa mắt nhìn về phía Tuyết Sơn trong mây cao vút, không khỏi sinh một loại tâm tình cảm giác rộng mở trong sáng.
Tứ, Lục hộ pháp đón, đứng ở cạnh xe ngựa một chân quỳ xuống về phía Tô Nhược Mộng, cung kính nói: "Thuộc hạ tham kiến phu nhân."
"Đứng lên đi! Lúc này mới bao lâu không thấy, tại sao lại xa lạ như vậy?" Tô Nhược Mộng khoát tay áo, cười hỏi.
Tứ, Lục hộ pháp vội vàng đứng lên, ánh mắt xẹt qua bụng nhô lên của Tô Nhược Mộng, hai người ăn ý nhìn nhau cười một tiếng. Chỉ là nghĩ đến tình huống Lôi Ngạo Thiên bây giờ, sắc mặt bọn họ đột nhiên lại trở nên chán nản.
Nhị hộ pháp vỗ vỗ bả vai Lục hộ pháp, gấp gáp hỏi: "Lão Lục, Giáo chủ ở nơi nào? Mau dẫn chúng ta đi gặp Giáo chủ."
Lục hộ pháp ngẩng đầu nhìn cái bụng nhô lên của Tô Nhược Mộng, nuốt nước miếng một cái, nói: "Phu nhân, Giáo chủ đang ở trên núi, chỉ là cách nơi này khá xa. Các người có nên ở dưới chân núi nghỉ ngơi một chút, lại lên núi hay không?"
Từ nơi này lên núi chỉ có thể đi bộ lên, xe ngựa căn bản là lên không được. Một đoạn đường này không tính là gần, cũng không được tốt, Tô Nhược Mộng có thai, thật sự không thích hợp lập tức lên núi.
"Phu nhân, nếu biết Giáo chủ đang ở trên núi, chúng ta hay là trước tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút, ăn một bữa cơm lại lên núi." Thất hộ pháp hiểu ý nghĩ của Lục hộ pháp, cũng đi theo lên tiếng. Tô Nhược Mộng dọc đường nôn oẹ lợi hại, nếu như không bổ sung thể lực, dưỡng đủ tinh thần, leo lên Tuyết Sơn hao tổn thể lực, sợ rằng nàng sẽ không chịu nổi.
Tâm Nương ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tuyết Sơn một cái, lại nhìn Tô Nhược Mộng, khuyên nhủ: "Tam muội, chúng ta nghỉ ngơi trước! Đoạn đường này đều đuổi tới, lúc này không vội vàng."
"Được!" Khẽ gật đầu, Tô Nhược Mộng nhẹ giọng nói được.
"Đi thôi! Ta mang mọi người đi khách sạn." Lục hộ pháp ôm bả vai Nhị hộ pháp, xoay người, hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa ở trước mặt dẫn đường.
Tứ hộ pháp đã sớm chạy tới bên cạnh Lạc Băng Vũ, nhận lấy bọc quần áo trên vai nàng, ánh mắt có chút tham lam nhìn chằm chằm dung nhan yêu kiều của nàng. Lạc Băng Vũ bị hắn nhìn đến mặt đỏ tới mang tai, rũ đầu, luống cuống uốn éo chơi ngón tay của mình. Ngược lại Tâm Nương và Bạch Thiển họ, mập mờ liếc mắt nhìn Lạc Băng Vũ và Tứ hộ pháp, hắc hắc ha ha cười khan.
"Có câu nói, một ngày không gặp, như cách ba thu. Đây cũng bao nhiêu ngày không gặp? Ta tính tính toán toán nên có bao nhiêu cái thu à?" Tâm Nương cười từ trên người bọn họ rút tầm mắt về, giọng nói khoa trương, âm thanh không lớn không nhỏ lại vừa đúng truyền vào trong lỗ tai của mỗi người.
"Ta tới tính toán." Nhị hộ pháp đi ở đằng trước lập tức tiếp lời nói.
Thất hộ pháp liếc hắn một cái, nói: "Cái người Nhị hóa này, vừa không có kiến thức, lại không biết thông thường, ngươi hiểu tính toán sao?"
"Lão Thất, ngươi lại quên ta là đồ đệ của ai? Nghề ta chính là gì ngươi cũng không phải không biết? Phương pháp y dược ta không bằng ngươi, nhưng mà, về phương diện tính toán, ngươi không thể bằng ta." Nhị hộ pháp lập tức phản kích, cười cười vô cùng tự tin nói: "153 cái thu, mọi người chúng ta vừa đúng tách ra năm mươi mốt ngày."
Lục hộ pháp đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn xe ngựa bị mọi người bỏ lại đằng sau, nói: "Xe ngựa các ngươi không cần sao?" Hắn nhìn xa xa có một cô nương xa lạ nhảy lên xe ngựa, giương lên roi. Trong bụng quýnh lên, lập tức bay vọt đi.
"Ngự..." Lục hộ pháp quát dừng ngựa, nghiêng đầu nhìn Lăng Cẩn Tịch đầu óc mơ hồ, lãnh ý che mặt chất vấn: "Cô nương, dung mạo ngươi dịu dàng ít nói, tại sao có thể có làm việc này nhỉ?"
Lăng Cẩn Tịch trừng to mắt nhìn nam tử thanh tân tuấn dật, khẽ sửng sốt một chút, nhíu mày mà hỏi: "Cái gì là loại việc này? Ngươi nói là có ý gì?" Người này không phải là hộ pháp Ma Giáo sao? Vừa vặn giống như nghe được Nhị hóa hộ pháp gọi hắn lão Lục, hắn tại sao phải dùng loại ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm nàng? Giống như nàng phạm phải sai lầm gì?
"Cô nương đây là đang giả bộ hồ đồ sao? Người ta là mượn gió bẻ măng, cô nương đây là muốn thuận tay dắt sao?" Lục hộ pháp thấy nàng một bộ dáng vô tội, trong lòng không biết đường nào bốc lửa, hắn thực sự muốn không nhìn một cô nương dáng dấp thanh thuần, xinh đẹp lạnh lùng, lại là một tặc trộm ngựa. Trọng điểm là, hắn đều có nhân chứng vật chứng đầy đủ, nàng còn bày ra một bộ dáng vô tội như vậy.
Thật sự là quá đáng bực!
Bình thường Lục hộ pháp cũng không phải là người nhỏ mọn, nếu như xe ngựa bị trộm, hắn nhiều lắm là trong lòng không thoải mái, cảm thấy đối phương không để Ma Giáo ở trong mắt, hoặc là cười trừ. Nhưng mà, giờ phút này hắn nhìn một nữ tử dung mạo như hoa như vậy trộm xe ngựa, hắn có chút không bình tĩnh được.
"Cái gì?" Lăng Cẩn Tịch mày đẹp nhíu chặt thành một nắm, trong lòng biết hắn hình như hiểu lầm mình, vì vậy, nàng ngoắc ngoắc khóe môi, mỉm cười giải thích: "Ngươi có phải hiểu lầm ta hay không?"
"Hiểu lầm?" Lục hộ pháp nhìn nụ cười nàng thanh nhã như gió xuân, trong lòng càng thêm nổi đóa, đưa tay dùng sức giữ cổ tay của nàng, quát lên: "Ta tận mắt thấy còn không phải là sự thật sao? Nữ nhân này làm sao lại không biết hối cải như vậy? Mọi người bị bắt hiện hình rồi, còn dám mạnh miệng."
Trong lòng Lăng Cẩn Tịch càng thêm xác định hắn thật sự hiểu lầm. Nàng nhìn Lục hộ pháp, đưa tay chỉ phương hướng đám người Tô Nhược Mộng, nói: "Ta là cùng đi với các nàng, ngươi là Lục hộ pháp, ta nghe nói qua chuyện của ngươi. Ta là Nhị tỷ của Mộng nhi, ngươi mấy ngày này không ở Tử Long Lĩnh, cũng không biết ta là ai?"
"Nhị tỷ của phu nhân?" Lục hộ pháp nghi ngờ quan sát nàng, thấy gương mặt nàng bình tĩnh và thong dong, nửa tin nửa ngờ gật đầu một cái, hỏi: "Phu nhân không phải không có tỷ muội sao?"
"Ha ha! Ta là nghĩa tỷ. Chính thức tự giới thiệu mình một chút, ta tên là Lăng Cẩn Tịch, trước kia ở Vô Quả Cốc."
"Cái gì?" Lục hộ pháp kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Ngươi chính là Lăng cô nương phu nhân thường nói? Ách, thật xin lỗi, ta mới vừa không chú ý nhìn, coi ngươi là ăn trộm, thật sự là xin lỗi!"
"Không có việc gì! Mọi người nói rõ hiểu lầm là được rồi." Lăng Cẩn Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn chỗ bất động phía trước, mọi người đang quay đầu lại nhìn họ, lại nhìn thoáng qua tay còn bị Lục hộ pháp nắm chặt, nói: "Ngươi có thể buông tay ta ra hay không? Bọn họ còn đang chờ chúng ta đấy."
"Ách, a, ngượng ngùng!" Lục hộ pháp ngượng ngùng cười nói, ngay sau đó buông lỏng cổ tay nàng ra, ngay trong tích tắc buông ra đấy, tim của hắn đột nhiên có một loại cảm giác nhàn nhạt mất mác.
Giá...... Lục hộ pháp lái xe ngựa từ từ lên trước, dừng ở phía trước đám người Tô Nhược Mộng.
"Phu nhân, đến khách sạn rồi." Lục hộ pháp từ trên xe ngựa nhảy xuống, chỉ vào khách sạn bên cạnh, nói.
"Được!" Tô Nhược Mộng gật đầu, nhìn đi tới Lăng Cẩn Tịch bên cạnh nàng, cười hỏi "Nhị tỷ, ngươi mới vừa cùng lão Lục nói những chuyện gì?"
"Không có gì, chính là mọi người giới thiệu lẫn nhau."
"A, chúng ta đi vào trong thôi."
"Ừ."
Tô Nhược Mộng cũng là thuận miệng hỏi, thấy nàng không muốn nhiều lời, nên cũng không hỏi nữa. Mới vừa mặc dù cự ly có chút xa, nhưng mà, nàng vẫn là có thể nhìn ra Lục hộ pháp trước mặt sắc không tốt, hai người hình như xảy ra tranh chấp.
Chỉ là, bây giờ nhìn ánh mắt của bọn hắn lại không giống như dáng vẻ trải qua tranh chấp, nhất là Lục hộ pháp, hắn mới vừa lặng lẽ liếc mắt nhìn Lăng Cẩn Tịch một cái, mặc dù rất nhanh, nhưng vẫn bị nàng bắt được. Điều này làm cho nàng có chút ngạc nhiên, bọn họ mới là sao?
Bữa cơm này bọn họ ăn rất nhanh, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau buông chén đũa xuống, rất dễ nhận thấy tất cả mọi người vội vã muốn lên Tuyết Sơn gặp mặt Lôi Ngạo Thiên.
"Phu nhân, ngươi kiên trì một chút nữa, chờ đến vùng bằng phẳng phía trên là được. Nơi đó có một sơn động, Giáo chủ trước mắt ở chỗ đó chữa thương." Tứ hộ pháp đeo bao y phục, đưa tay chỉ vùng bằng phẳng trước mặt nổi lên giữa sườn núi.
Tô Nhược Mộng hai tay chống eo, ngẩng đầu nhìn về phía trước, khẽ thở hổn hển gật đầu một cái, lên tiếng: "Ta không sao! Chúng ta tiếp tục đi lên phía trước thôi."
Tim nàng bắt đầu thình thịch nhảy lên, cũng không biết là bởi vì leo núi lâu trắc trở, hay là nghĩ đến lập tức có thể thấy người mình tâm mộng vương vấn. Bọn họ đã hơn hai tháng không gặp, hơn bảy mươi ngày, nàng sống một ngày bằng một năm, ăn ngủ không yên.
Không biết Nhị Lôi Tử trôi qua như thế nào? Hắn lâu như vậy cũng không khôi phục thân thể, phải là bị thương rất nặng sao? Như vậy, hắn bây giờ sẽ là dáng vẻ gì đây? Mà chính mình, Tô Nhược Mộng cúi đầu nhìn qua tóc trắng rủ xuống trước ngực, hơi thở dài một cái.
"Phu nhân... Cái đó... Có chuyện ngươi phải chuẩn bị tâm lý." Lục hộ pháp dừng bước, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tô Nhược Mộng, ấp a ấp úng, cố lấy dũng khí vẽ bản nháp hiện trạng Lôi Ngạo Thiên nói cho nàng biết, để tránh nàng sẽ lập tức không tiếp thụ nổi.
Tứ hộ pháp trợn mắt nhìn Lục hộ pháp một cái, vội vàng quát lên: "Lão Lục, ngươi nhanh dẫn đường đi." Hắn không phải không biết dụng ý của Lục hộ pháp, nhưng mà, hắn cũng lo lắng Tô Nhược Mộng không chịu nổi.
Dù sao phu nhân và giáo chủ tình cảm sâu đậm, mọi người đều quá rõ ràng. Hiện tại nói cho Tô Nhược Mộng, Lôi Ngạo Thiên không chỉ có mỗi ngày đều bị chân khí trong cơ thể hành hạ, còn quên mất mình là người nào. Sự thực này, lần đầu tiên lúc bọn hắn nghe được, trong lòng cũng rất khó tiếp nhận.
Tô Bhược Mộng nhìn Tứ hộ pháp và Lục hộ pháp nhìn nhau, một lòng không khỏi chìm vào đáy cốc, mặt lộ vẻ gấp gáp hỏi: "Lão Lục, ngươi nói cho ta biết nhanh lên, tình huống của Nhị Lôi Tử tới cùng có bao nhiêu không tốt?"
Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp cũng nóng nảy, liền rống về phía Lục hộ pháp: "Lão Lục, ngươi có chuyện cứ việc nói thẳng, chớ giấu. Ngươi như vậy không phải càng làm cho phu nhân gấp gáp sao? Thiệt là, trước kia lẹ mồm lẹ miệng, hiện tại thế nào trở nên lề mề?"
Nói xong, hắn ngẩng đầu liếc nhìn vùng bằng phảng nổi lên trước mặt, vận chuyển khinh công, vô cùng lo lắng bay vọt lên, không còn kiên nhẫn nghe Lục hộ pháp nói hết lời. Thất hộ pháp ngược lại rất muốn cùng Nhị hộ pháp đi lên, nhưng mà, hắn là đại phu, hắn sợ Tô Nhược Mộng sẽ xảy ra chuyện, cho nên, hắn ngay cả có nghĩ cách, cũng không dám giao hành động ở đây.
"Lão Nhị, ngươi......" Tứ hộ pháp nhìn bóng lưng Nhị hộ pháp hô một tiếng, ngay sau đó cúi đầu, chau mày lại thất bại hai tay tiếp xúc hạ xuống, thở dài nói: "Cái lão Nhị không có định lực này."
Tô Nhược Mộng mày nhíu lại thật cao, mặt nặng nề nhìn Lục hộ pháp, nói: "Lão Lục, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng đi! Ta có thể chịu được, mặc kệ hắn biến thành hình dáng gì, chỉ cần hắn bình an còn sống, ta đã thỏa mãn rồi."
"Giáo chủ không nhớ rõ mình là ai, hắn chỉ nhớ phu nhân, lại không biết quan hệ của phu nhân và hắn. Hơn nữa, không biết là nguyên nhân gì, chân khí trong cơ thể và tất cả công của Ninh Ngạo Tuyết đều chuyển vào trong cơ thể giáo chủ. Những chân khí kia quá loạn, Giáo chủ cũng khắc chế không được. Nếu như không phải Thủy Noãn trưởng lão mấy ngày nay thay hắn vận công sửa lại, chỉ sợ Giáo chủ đã sớm tẩu hỏa nhập ma."
"Thuộc hạ sợ phu nhân nhất thời khó có thể tiếp nhận, cho nên, muốn để phu nhân chuẩn bị tâm tư trước cho thỏa đáng. Giáo chủ hiện tại mỗi ngày đều trải qua cuộc sống hai tầng lửa và băng, nhưng mà là đã tốt hơn rất nhiều so với lúc thuộc hạ mới vừa tìm được Giáo chủ. Thủy Noãn trưởng lão nói, còn phải thay Giáo chủ vận công sửa chân khí trong cơ thể nửa tháng, sau đó, còn cần chính Giáo chủ cố gắng."
Lục hộ pháp nói một hơi, chỉ là thái độ rất trầm trọng.
Mọi người sau khi nghe xong, nội tâm đều kinh ngạc không thôi, trong bọn họ ai cũng chưa từng nghe qua, một người có thể hấp thu công lực trong cơ thể đối phương? Nếu như người bị hút là Lôi Ngạo Thiên, bọn họ còn không bất ngờ, dù sao Ninh Ngạo Tuyết cũng luyện tà công kia. Nhưng mà, chuyện này làm sao lại xoay ngược lại?
Tô Nhược Mộng nghe Lôi Ngạo Thiên mấy ngày nay chịu đựng khổ sở, một lòng nhất thời đau đớn không dứt, nghe hắn quên mình vẫn còn nhớ nàng, vừa cảm động không dứt. Nàng hít một hơi thật sâu, vểnh môi cười cười, nói: "Đi thôi! Chúng ta nhanh đi lên."
Không có việc gì! Hắn còn ở đây, nàng không cần sợ.
Mất trí nhớ cũng không đáng sợ, nàng có thể giúp hắn tìm về ký ức thuộc về hắn, chỉ cần người còn, tất cả đều có thể.
Tâm Nương lo lắng trùng trùng nhìn Tô nhược Mộng, đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai nàng, khích lệ nàng: "Tam muội, ngươi không sao chớ? Yên tâm, tỷ muội chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi nhất định phải kiên cường đối mặt, hiện tại chỉ có ngươi có thể giúp Lôi Giáo chủ khôi phục trí nhớ."
Bạch Thiển cũng vội trấn an nàng: "Đúng vậy, Tam tỷ, ngươi yên tâm! Tam tỷ phu nhất định không có việc gì, các ngươi nhất định sẽ hạnh phúc."
"Ừ, đại tỷ và Tứ muội nói không sai, Tam muội, chỉ cần ngươi không buông tha, chỉ cần ngươi kiên định nắm chặt tay hắn, hắn nhất định sẽ không buông tay ngươi ra. Huống chi, các ngươi bây giờ đã có đứa bé, tất cả đều sẽ tốt hơn. Đừng quá lo lắng, hiện tại không chỉ có hắn cần ngươi, đứa bé cũng cần ngươi phải kiên cường hoà thuận vui vẻ."
Lăng Cẩn Tịch luôn luôn tâm tư cẩn thận, chưa bao giờ trải qua tình cảm, lần này lại nói ra một lần đạo lý lớn, mọi người nghe được không khỏi gật đầu phụ họa. Lục hộ pháp khẽ nhướng lông mày, khóe miệng hàm chứa nụ cười nhạt nhòa, hắn kinh ngạc nhìn về phía Lăng Cẩn Tịch một thân đạm bạc, trong tròng mắt đen chảy qua một tia tò mò và hứng thú.
"Cám ơn mọi người quan tâm, ta thật sự không có việc gì! Chúng ta đi thôi!"
"Được, phu nhân cẩn thận, trên đường tất cả đều là tuyết, dễ trượt."
"Tam tỷ, ta tới đỡ ngươi, đoạn đường trước mặt tương đối dốc." Bạch Thiển nhìn đường nhỏ trước mặt một cái, vội vàng kéo cánh tay Tô Nhược Mộng, đề phòng nàng té ngã.
Tô Nhược Mộng quay đầu đi nhìn nàng, khẽ mỉm cười, nói: "Cám ơn Tứ muội."
"Ha ha! Tam tỷ, trước kia ngươi nói không cho chúng ta khách khí, nhưng mà, làm sao ngươi luôn thích giắt hai chữ cám ơn ở khóe miệng? Muốn cám ơn cũng nên là đại ngoại sanh (cháu ngoại) cám ơn ta, ta dìu đi."
Bạch Thiển nghịch ngợm trừng mắt nhìn nàng, tròng mắt chăm chú nhìn bụng đã lớn của nàng, ngay sau đó lại nghi hoặc nhíu nhíu mày, nói: "Không phải nói, nữ tử mang thai mấy tháng đầu cũng không nhìn thấy bụng sao? Tam tỷ giống như mang thai hơn ba tháng chứ? Thế nào bụng lộ ra như vậy?"
"Phốc......" Tâm Nương sau khi nghe nàng giống như lầm bầm lầu bầu nói, không nhịn được hì hì một tiếng bật cười, tức giận liếc nhìn Bạch Thiển, chế nhạo: "Tứ muội, lời này của ngươi ở trước mặt những người chúng ta nói còn chưa tính, cái này nếu để người ngoài nghe được nghi vấn phát ra từ một cô nương chưa lấy chồng như ngươi, không ở sau lưng nói huyên thuyên mới là lạ?"
"Ai dám nói huyên thuyên? Ta phải là rút đầu lưỡi hắn, ta chỉ nói thật mà thôi, chẳng lẽ vương pháp còn quy định không cho người ta nói thật sao?" Bạch Thiển không vui phản bác, cười hì hì nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Tam tỷ, ngươi tới bình luận, lời của ta nói có đạo lý hay không?"
Tô Nhược Mộng cười một cái, đưa tay cưng chiều nhéo nhẹ cái mũi của nàng một cái, cười nói: "Không sai! Tứ muội chúng ta nói cực kỳ có đạo lý!"
Bạch Thiển như bây giờ, nàng thật rất thích, không chỉ có con người tính cách trở nên sáng sủa, người cũng trở nên lanh lợi rồi.
Thất hộ pháp cười nhìn tỷ muội các nàng bộ dáng tình thâm, cũng nhịn không thể giấu ở trong lòng nữa, chuẩn bị nói cho Lôi Ngạo Thiên biết tin tức đầu tiên bây giờ lại nói ra.
"Ta nói cho mọi người một tin tức tốt, phu nhân nghi ngờ chính là mang song thai, cho nên, rõ ràng một chút."
"Oa —— song thai? Tam tỷ, ngươi rất lợi hại!" Nghe vậy, Bạch Thiển mặt sùng bái nhìn về phía Tô Nhược Mộng.
Tâm Nương cũng cười không khép miệng nhìn chằm chằm bụng của Tô Nhược Mộng, liên tiếp gật đầu, cười nói: "Tam muội, bắt đầu từ bây giờ, ngươi mỗi ngày ăn nhiều hơn, hai đứa bé, cũng không thể để bọn họ đói bụng."
"Ha ha! Thật tốt!"
"Ha ha! Phu nhân thật giỏi! Nếu như là long phượng thai thì tốt, như vậy Ma Giáo chúng ta không chỉ có tiểu Giáo chủ, còn có một tiểu công chúa khả ái. Hơn nữa, nếu quả thật đúng là vậy, nguyện vọng của phu nhân và giáo chủ cũng có thể cùng nhau thực hiện."
Lạc Băng Vũ đi theo bên người Tô Nhược Mộng lâu hơn, tự nhiên cũng biết, Tô Nhược Mộng muốn một nhi tử giống như Lôi Ngạo Thiên, Lôi Ngạo Thiên muốn một nữ nhi giống như Tô Nhược Mộng. Cho nên, nghe Thất hộ pháp nói là song thai, nàng lập tức âm thầm cầu nguyện, trong bụng Tô Nhược Mộng là một đôi long phượng thai.
"Ha ha!" Tay Tô Nhược Mộng vỗ vỗ bụng, ngẩng đầu nhìn vùng bằng phẳng lập tức tới, hạnh phúc nở nụ cười. Người một nhà bọn họ sẽ lập tức đoàn tụ, về sau, sẽ không bao giờ tách ra nữa.
Nhị Lôi Tử, ta tới đây! Mộng nhi của ngươi đến rồi!
------ lời ngoài mặt ------
Phía dưới, để cho mọi người chúng ta cùng giúp Nhị Lôi Tử khôi phục trí nhớ thôi. Cố gắng lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...