Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit:Thảo My

Xe ngựa một mạch chạy như điên, toàn thân Tô Nhược Mộng cũng bị lắc lư như muốn rời ra, nàng một lát ngồi chồm hổm, một lát thì lại ngồi xuống, một lát sau quỳ gối trước cửa sổ gỗ dò xét phong cảnh phía ngoài đang bay vút qua.

Hai người chết tiệt ngoài xe ngựa, bọn họ một đường không ngừng còn chưa tính, lại chưa bao giờ mở cửa xem một chút tình hình trong xe, ngay cả nước miếng cũng không cho uống. Tên Đông Lý Phong khốn kiếp, quỷ hẹp hòi, cháu con rùa, lần tới nếu thua trong tay nàng, nhất định sẽ cho hắn ăn quả ngon.

Trong lòng không ngừng mắng chửi, đột nhiên Tô Nhược Mộng nhếch mép mở miệng, cười không ra tiếng.

Nàng cũng quên nàng và Lôi Ngạo Thiên thêm vào bên trong thuốc giải của Đông Lý Phong một chút thứ đặc biết, nghĩ tới đây, oán khí trong lòng Tô Nhược Mộng cũng ít đi đôi chút, tâm cũng ổn định. Dù bị bọn họ trói đến kinh thành cũng không sợ, coi như nàng xui xẻo bị Đông Lý Phong coi trọng, nàng cũng không cần lo lắng sự trong sạch của mình nữa.

Ha ha! Đông Lý Phonǵ, ngươi nhất định trọn đời khó quên lại bực bội đi?

Xe ngựa rốt cục cũng ngừng lại, Hắc Tam mở ra cửa xe ngựa nhìn vào bên trong, không khỏi lấy làm kinh hãi.

Chỉ thấy Tô Nhược Mộng ưu tai du tai ( xin lỗi mọi người chỗ này My cũng không hiểu lắm đại khái chắc là thản nhiên) ngồi ở chỗ đó, mặt mỉm cười nhìn hắn, nụ cười kia cực kỳ giống nụ cười Lôi Ngạo Thiên thường xuyên giắt ở khóe miệng, làm cho lúc hắn chạm đến, trong lòng không khỏi hoảng sợ, lầm tưởng mình gặp phải Lôi Ngạo Thiên.

Hắc Tam nghiêng đầu nhìn Hắc Cẩu ngoài xe, nói: "Hắc Cẩu, nàng tỉnh."

Hắc Cẩu chen người ghé đầu nhìn, đưa một túi nước tới trước mặt của Tô Nhược Mộng, nói: "Uống nước đi." Nói xong, hắn lại lui về.


Tô Nhược Mộng nhận lấy, mở túi nước cũng không quản nước này có vấn đề hay không, ngửa đầu liền uống ừng ực, cổ họng của nàng đều muốn bốc hỏa. Còn tưởng rằng những người này hoàn toàn coi thường nàng, không ngờ bọn họ coi như có chút lương tâm, biết dừng xe tới xem tình huống của nàng một chút.

Sau khi uống nước thoải mãn, Tô Nhược Mộng đưa túi tới trước mặt Hắc Tam đang sững sờ, ngón tay chỉ cổ họng của mình kêu y y nha nha.

Nàng muốn nói chuyện, nhưng lại không có thể mở miệng nói, nàng thế nào nói cho bọn hắn biết mình muốn đi ngoài? Nàng như thế nào nói chuyện với bọn hắn?

Hắc Tam nhìn động tác của nàng, chần chờ một chút, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hắc Cẩu, hỏi: "Nàng nghĩ muốn nói chuyện, có thể giải huyệt đạo cho nàng không?" Áp giải Tô Nhược Mộng hồi kinh là hai nhiệm vụ mới của bọn hắn, dọc đường mọi việc hắn đều hỏi ý kiến Hắc Cẩu, bởi vì hắn cảm thấy Hắc Cẩu lãnh khốc này cũng có chút đầu óc.

Nếu không, hắn cũng sẽ không vừa lên ngựa xe liền điểm huyệt vị Tô Nhược Mộng, không để cho nàng có thể mở miệng nói chuyện, nếu không hắn tin tưởng sau khi Tô Nhược Mộng tỉnh lại, đã sớm ra sức hô cứu mạng rồi, rất có thể đã bị người của Ma giáo phát hiện.

Hắc Cẩu liếc mắt nhìn vùng hoang vu này, không mờ ám, liền gật đầu, nói: "Ngươi giúp nàng mở huyệt đạo đi, xem nàng có phải có lời gì muốn nói hay không?"

"Oh." Hắc Tam đáp một tiếng, vội vàng chui vào trong xe ngựa, đưa tay điểm hạ trên người Tô Nhược Mộng.

Tô Nhược Mộng chỉ cảm thấy cái gì đó ở cổ họng đã biến mất, nàng thấm giọng một cái, nói ra được âm thanh vẫn có chút khàn khàn: "Ta muốn cởi tay (đi vệ sinh)."

"Cái gì?" Nghe vậy, Hắc Tam ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc nhìn nàng, nữ nhân này mở miệng câu nói đầu tiên không phải hỏi, các ngươi là ai? Cũng không hỏi, người nào phái các ngươi tới bắt ta? Càng không phải hỏi, các ngươi bắt ta là muốn làm gì?


Nàng trầm tĩnh thật đúng làm cho hắn kinh sợ đến rớt cằm xuống đất, nàng lại có thể bình chân như vại như vậy mà nói, nàng muốn đi ngoài. Thật là một nữ nhân quái dị, nàng chẳng lẽ cũng không biết cái gì gọi là sợ sao? Hay là dáng dấp hắn cùng Hắc Cẩu không đủ hung thần ác sát?

"Không được?" Tô Nhược Mộng lạnh lùng liếc hắn một cái.

"Hắc Tam, để cho nàng đi đi." Hắc Cẩu ngồi ở phía ngoài lên tiếng, hắn nhìn Tô Nhược Mộng từ trong xe ngựa đi ra, lạnh giọng giao phó: "Tô cô nương, ngươi đừng chạy xa, thì ở phía trước trong rừng cây thôi. Hắc Tam, ngươi đi theo đi."

"Cái gì?" Hắc Tam kinh ngạc nhìn Hắc Cẩu, đây là chuyện gì, để cho hắn đi theo một con nương môn (đàn bà) cởi tay?

Hắc Cẩu trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Lại không để ngươi nửa bước không dời đi theo người ta, ngươi chỉ cần xa xa xoay người đứng không được sao?"

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Không thể nào? Ta tay không tấc sắt, vừa là một tiểu nữ tử không có võ công, các ngươi cũng phòng bị như vậy? Các ngươi là quá để mắt đến ta, hay đối với mình không có lòng tin? Cho là mình ngay cả một cô nương hoàn toàn không có công phu cũng không nhìn được?"

Không ngờ Hắc Cẩu này làm việc cẩn thận như vậy, nàng muốn đi ngoài cũng phải tìm người đi theo. Xem ra, muốn chạy trốn thật đúng là không dễ dàng.

"Hắc Tam đi theo đi, nếu là Tô cô nương bởi vì Hắc Tam đi theo không muốn đi, cũng được, chúng ta liền lên đường." Hắc Cẩu đối với lời nói châm biếm của Tô Nhược Mộng mắt điếc tai ngơ, nhàn nhạt hướng về phía Hắc Tam lập lại nhiệm vụ của hắn lần nữa.

Cẩn thận cũng không thừa, mình bị người xa lạ bắt cóc, còn biểu hiện bình tĩnh như vậy, nữ nhân này quả thật không thể coi thường.


Tô Nhược Mộng nhảy xuống xe ngựa, nhìn nơi hoang vu không người ở trước mắt này, trong lòng không khỏi lặng lẽ hiện lên thất vọng. Mình cách Tử Long Lĩnh có xa lắm không? Nơi đây lại là địa phương nào cũng không biết? Nên đi trốn chỗ nào đây.

Tử Long Lĩnh ở hướng nam, Tô Nhược Mộng suy nghĩ không dấu vết ngẩng đầu liếc nhìn cây trước mặt, cành lá nhiều chắc là hướng nam, cành lá lưa thưa chả có gì chắc là hướng bắc. Nàng âm thầm phân biệt phương hướng nam bắc, vừa hướng vào chỗ sâu trong rừng cây đi tới, vừa tính toán làm sao chạy thoát?

Mặc dù Đông Lý Phong không cho người gây thương tổn nàng, nhưng mà, nàng nhất định cũng không thể để mình trở thành lợi thế cho Đông Lý Phong uy hiếp Lôi Ngạo Thiên. Cho nên, nàng phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hai người kia.

"Được rồi, Tô cô nương, ngươi đã đi quá xa. Ngươi ở cây đại thụ đó,  ta ở nơi này chờ ngươi." Hắc Tam gọi Tô Nhược Mộng còn đang đi vào chỗ sâu, mặt lạnh tanh nhìn hắn.

Tô Nhược Mộng trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng bực tức, kìm nén, cư nhiên đi vệ sinh lại bị một tên xú nam nhân ở chỗ không xa đi theo? Đông Lý Phong đáng chết, ngươi tốt nhất đừng để ta gặp ngươi, nếu ta không đánh thắng ngươi, cũng phải mắng ngươi một trận xối đầu cẩu huyết.

"Ngươi không cần nhìn lén, nếu không, ta để cho chủ tử các ngươi đào cặp mắt của ngươi." Tô Nhược Mộng hung dữ lấy Đông Lý Phong tới dọa hắn, hai người bọn họ vừa nhìn đã biết là cái người ngu trung, bọn họ ai cũng có thể không cố kỵ, nhưng đối với Đông Lý Phonǵ, bọn họ không dám phạm.

Những thứ này nàng từ cuộc đối thoại của bọn họ lúc ở trên đường, có thể phân tích ra được.

Bất kể Đông Lý Phong vì mục đích gì bắt nàng, chỉ bằng việc hắn hạ lệnh không thể gây tổn thương cho nàng, nàng cũng có thể bắn đạn mù ra, khiến những người này khách khí với nàng một chút.

"Cái gì?" Trên khuôn mặt ngăm đen của Hắc Tam lúc này hiện lên một đám đỏ ửng khả nghi, hắn có chút cà lăm lên tiếng: "Chúng ta mặc dù là sát thủ lãnh huyết, nhưng chúng ta cũng không muốn nhìn lén một... một... một cô nương đi ngoài. Ngươi cũng đừng coi thường người, ta không phải là loại người ấy."

"Tốt nhất là vậy." Tô Nhược Mộng cố ý nổi cáu với hắn, từng chữ từng câu nói xong, còn kéo từng chữ nói ra đến thật dài, vừa nhìn đã biết là nàng không tin mình.


Hắc Tam thở phì phò xoay người, buồn bực hừ một tiếng: "Hừ."

Tô Nhược Mộng thận trọng đi về phía trước mấy bước, trong miệng có một chút nói lẫy, ý đồ phân tán lực chú ý của Hắc Tam.

"Ngươi đừng cười trộm nha."

"Hừ."

"Ta muốn bắt đầu, ngươi đừng có ý định giở trò."

"Ngươi đừng nói lung tung."

"Không cho phép ngươi xoay người lại."

"Ngươi xong chưa?" Hắc Tam giận đến mức đấm ngực giẫm chân, không nên xem thường người như vậy, bọn họ mặc dù không thể nói có đạo đức, nhưng cũng không thể nghĩ bọn họ giống súc sinh chứ?

"......" Một lát sau, Hắc Tam không nhịn được đưa lưng về phía phía sau, hỏi:"Ngươi xong chưa?"

"Không có? Nào có nhanh như vậy? Ngươi cho rằng ta là nam nhân các ngươi à?" Tô Nhược Mộng vừa đi về trước, vừa lớn tiếng hô.

Nghe vậy, vẻ mặt Hắc Tam đỏ lên gãi gãi đầu, thầm nói: "Cô nương đi ngoài nhất định rất chậm sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui