Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit: Thảo My

"Chàng thả ta xuống, cũng đã là lão phu thê, như vậy sẽ làm chuyện cười cho người khác."

"Già sao? Nào có? Chúng ta còn trẻ lắm. Chỉ là, nương tử, lời này của nàng có phải có ý tứ hoài nghi ta già rồi, khí lực theo không kịp hay không?" Lôi Ngạo Thiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Nhược Mộng, hình như chỉ cần nàng dám gật đầu nói đúng, hắn lập tức biến thành sói xám lớn, chứng minh tất cả là sự thật.

"Không có!" Tô Nhược Mộng làm sao không hiểu bẫy trong lời nói của hắn, vội vàng cười lắc đầu phủ định.

Lôi Ngạo Thiên mặt bị thương nhìn nàng, âm thanh trầm thấp nói: "Còn nói không có, nàng rõ ràng đang cười ta. Không được! Để chứng minh nàng cảm thấy được, để chứng minh chúng ta còn không có già, ta hôm nay nhất định phải biểu hiện thật tốt."

Nói xong, hắn đã đặt ngang Tô Nhược Mộng ở trên giường, mình cũng ngay sau đó che ở trên người nàng, cũng nhanh chóng ngậm môi hơi hơi mở ra muốn nói chuyện của nàng vào.

Bảo Bảo và Bối Bối ở cửa viện liền ngừng nói chuyện với nhau, sau khi nhìn nhau, hai người rón rén đi tới cửa phòng Tô Nhược Mộng. Tay nhỏ bé của Bảo Bảo vừa muốn vươn ra đẩy cửa phòng, đột nhiên bị âm thanh bên trong làm cho sợ run lên, ngay sau đó rút tay về.

Lông mày non mềm của hắn nhíu lại thật cao, nghi ngờ nhìn về phía Bối Bối, không tiếng động nghi vấn hỏi nàng.

Bối Bối lắc đầu một cái, vẻ mặt cũng đồng dạng nghi hoặc, nàng cũng nghe được âm thanh mới vừa truyền ra, nhưng mà, vào lúc này âm thanh lại nhỏ, những âm thanh y y ừ kia, để cho nàng nghe rất không rõ ràng.

"Bối Bối, trong phòng mẫu thân truyền tới âm thanh gì?" Bảo Bảo nhô đầu ra cúi ở bên tai Bối Bối, nhẹ giọng hỏi.

"Ta cũng không biết."

"Hư! Bảo Bối nhanh theo các a di rời đi." Đám người Tâm Nương nghe âm thanh bên trong, nụ cười xấu hổ, mặt đầy ngượng ngùng ôm Bảo Bảo và Bối Bối lật đật chạy. Tinh lực của bọn họ cũng quá thịnh vượng? Hiện tại là ban ngày.

Trong phòng Tô Nhược Mộng đột nhiên đẩy Lôi Ngạo Thiên ra, cau mày nghe động tĩnh bên ngoài, thở hổn hển nói: "Nhị Lôi Tử, bên ngoài phòng có người sao?"

Lôi Ngạo Thiên dừng một chút, nghiêng tai nghe, lắc đầu nói: "Không có, nhất định là nàng nghe lầm. Chúng ta tiếp tục." Nói xong, lần nữa phủ lên môi đỏ mọng muốn nói lại ngừng của nàng, mang theo nàng từng bước từng bước đạt tới đỉnh phong quen thuộc của bọn họ.

Bảo Bảo và Bối Bối theo đám người Tâm Nương đi tới phòng của Bạch Thiển, họ vẫn ở trong viện trước kia, chỉ ngoại trừ Tâm Nương đã thành thân. Bảo Bảo từ trong lòng Tâm Nương tuột xuống, hắn ngửa mặt trẻ con giống như thần đồng lên, gấp gáp hỏi: "Đại a di, tại sao ngươi không vào phòng xem mẫu thân ta? Ta giống như nghe được trong phòng truyền ra âm thanh rất khó chịu."

Bối Bối cũng từ trong ngực Bạch Thiển giãy giụa xuống, bộ mặt đồng dạng nghi hoặc nhìn các a di vẻ mặt không quá động tĩnh, theo sát lời Bảo Bảo nói, cấp bách hỏi: "Đúng vậy, các a di vì sao không vào nhìn một chút?" Nghe lời Bảo Bảo nói, nàng cũng cảm thấy lúc ấy nghe được âm thanh giống như lộ ra khó chịu, bây giờ nàng có chút hối hận mới vừa làm gì không trực tiếp đẩy cửa đi vào? Nếu như họ lúc ấy trực tiếp đi vào, cũng sẽ không lo lắng suông giống như bây giờ rồi.

Mặt Tâm Nương bá một cái đỏ hơn, trên trán mạnh mẽ nhỏ xuống mồ hôi thật to, không biết nên giải thích sao cho tốt với Bảo Bối? Bọn họ mặc dù tuổi còn nhỏ, suy nghĩ đang phát triển, cũng không phải là tốt như vậy.

Suy nghĩ bay lộn, Tâm Nương trầm ngâm một lát, giọng nói Tâm Nương rất không nắm chắc hơi thở ngập ngừng: "Mẹ ngươi không có việc gì, cha ngươi ở trong phòng, nàng không có việc gì. Bọn họ ở ngủ trưa, mẹ của các ngươi có một thói quen không tốt, khi ngủ thích nằm mơ. Âm thanh các ngươi mới vừa nghe được nhất định là lúc mẹ các ngươi nằm mơ phát ra."

Chúng nữ nghe lời nói gượng gạo này của Tâm Nương, đều cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nàng lại không dám biểu lộ ra, chỉ sợ sẽ bị Bảo Bảo và Bối Bối phát hiện, sợ bọn họ sẽ chuyển mục tiêu sang họ, các nàng lại càng không biết nên giải thích như thế nào.

"Đại a di, mẹ ta trước kia ngủ trưa cũng không có nằm mơ?" Bảo Bảo nửa tin nửa ngờ hỏi.

Nghe vậy, Tâm Nương cảm thấy vô cùng nhức đầu, giật giật khóe miệng, cười yếu ớt yêu kiều nói: "Nằm mơ cũng không phải mỗi ngày đều có."


"Nhưng mà, tại sao có âm thanh khổ sở đây?" Trừng mắt nhìn, Bối Bối ngay sau đó hỏi.

"......" Tâm Nương nâng trán, vẻ mặt, có chút chống đỡ không được nói: "Có thể là bởi vì mẹ các ngươi gặp ác mộng, cho nên mới như vậy." Tâm Nương nhìn hai tiểu tử kia bởi vì lời nói của nàng mà nhíu mày thật chặt, vội vàng bổ sung: "Bảo bảo, Bối Bối, mộng cũng không phải thật, các ngươi không cần lo lắng! Mẹ ngươi quan tâm nhất chính là các ngươi và cha ngươi, chỉ muốn các ngươi bồi bên cạnh nàng, nàng nhất định sẽ hạnh phúc."

Ai, Tam muội Tam muội, lời nói dối của ta càng kéo càng lớn, các ngươi thật là không để ta bớt lo. Chuyện như vậy, ngươi bảo ta làm sao giải thích cho bọn họ?

"Có thật không? Chỉ cần chúng ta và cha bồi ở bên người mẹ, nàng sẽ hạnh phúc sao? Nàng có thể từ bỏ thói quen xấu nằm mơ này hay không?"

"Thật, sẽ!"

Nghe được Tâm Nương bảo đảm, Bảo Bảo và Bối Bối nhìn nhau một cái, hiểu ngầm trong lòng nhau, đáy mắt là nồng nặc kiên định. Bọn họ sẽ làm được, bọn họ nhất định phải canh giữ bên cạnh mẹ thật tốt, bọn họ nhất định phải làm cho mẫu thân luôn hạnh phúc.

"Đại a di, chúng ta nhất định sẽ bồi ở bên cạnh mẹ." Hai tiểu tử kia miệng đồng thanh lên tiếng, trên mặt đều thả ra nồng nặc ý muốn bảo hộ.

"Ừm! Các a di tin tưởng Bảo Bảo và Bối Bối, các ngươi là giỏi nhất." Chúng nữ vui mừng nhìn hai đứa bé chỉ có hơn bốn tuổi này.

Bảo Bảo nắm chặt quả đấm nhỏ, nói: "Về sau, ta tới giúp mẫu thân."

Nghe vậy, chúng nữ kinh ngạc thêm vui mừng nhìn Bảo Bảo, hỏi: "Bảo Bảo thật biết nghe lời! Nhưng mà, Bảo Bảo ngươi biết cái gì gọi là bảo vệ sao? Mẹ ngươi có cha bảo vệ, ngươi còn nhỏ, chuyện bảo vệ mẹ ngươi phải đợi ngươi trưởng thành."

Bảo Bảo mím môi, ngửa đầu nhìn họ, nâng lồng ngực lên dùng sức vỗ vỗ, khí thế mười phần nói: "Mẫu thân nói ta đã là một tiểu nam tử hán rồi, nam tử hán sẽ phải bảo vệ người mình quan tâm."

Bảo Bảo có tình cảm luyến mẫu nghiêm trọng, hắn bình thường luôn xem lời nói của Tô Nhược Mộng trở thành thánh chỉ, ngày đó Tô Nhược Mộng nói hắn đã là tiểu nam tử hán rồi. Hắn liền quấn Tô Nhược Mộng giải thích cho hắn cái gì là nam tử hán, sau khi từ trong viện Tô Nhược Mộng ra ngoài, hắn đi ngay đến viện hộ pháp, để các hộ pháp bí mật dạy hắn võ công, bởi vì hắn đã là tiểu nam tử hán rồi, hắn muốn bảo vệ mẫu thân và người mình quan tâm.

Trẻ con dễ dạy! Trẻ con dễ dạy. Tô Lôi thị xuất phẩm quả thật đều là thượng thượng phẩm, đứa bé của bọn họ thật không giống một tiểu hài tử!

Chúng nữ nhìn vẻ mặt Bảo Bảo, nghe lời của hắn, cảm động đến rơi nước mắt.

......

"Mẹ, cây đào mật chín, cái này cho mẹ ăn." Bảo Bảo cầm một quả đào mật tản ra hương vị ngọt ngào cọ xát trên quần áo, sau khi cọ sạch sẽ lông trên quả đào, ngẩng đầu lên vẻ mặt mang nụ cười giơ quả đào đến trước mắt Tô Nhược Mộng.

Bối Bối nghỉ ngơi trong phòng nhìn chung quanh một lần, ngửa đầu nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi: "Mẹ, cha ta đâu? Cha không phải ở trong phòng ngủ trưa với mẹ sao? Hôm nay ta cùng đệ đệ đi xem cây Bảo Bối, hái được hai quả đào đã chín rồi, chúng ta đang định để mẹ và phụ thân nếm một chút? Mẹ, nếu cha không có ở đây, vậy mẹ giữ giúp cha, chờ khi trở về cho cha ăn."

Tô Nhược Mộng buông sổ sách trong tay, nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn bọn họ, nói: "Các con làm sao biết cha trở về phòng ngủ trưa?" Trong lòng Tô Nhược Mộng không khỏi xẹt qua một tia dự cảm xấu, chẳng lẽ lúc nàng nghe được âm thanh chính là hai bọn họ ở bên ngoài?

"Chúng con......"

Tô Nhược Mộng nhìn hai dáng vẻ bọn họ, lập tức hiểu rõ suy đoán của mình là đúng, bọn họ quả nhiên vào thời điểm kia đã tới một lần. Nghĩ tới, nàng không khỏi có chút không biết làm sao, không biết bọn họ có thấy cái gì hay không? Lại càng không biết nên mở miệng hỏi bọn hắn như thế nào?

Bảo Bảo và Bối Bối nhìn Tô Nhược Mộng thay đổi sắc mặt mấy lần, vội vàng giải thích: "Mẹ, chúng con chẳng nghe được cái gì cả."


"Đúng vậy, chúng ta vừa tới đã bị các a di mang tới trong viện các nàng."

Gì? Các a di?

Trời ạ! Còn muốn nàng gặp người hay không? Nhị Lôi Tử này, nàng để cho hắn chớ làm loạn, sợ bị người biết. Như thế rất tốt, tốt không linh, xấu linh vô cùng. Thật đúng là bị người khác nghe được, trọng điểm là nên giải thích với Bảo Bối như thế nào?

Tô Nhược Mộng chợt nhìn chằm chằm mặt đất, nghĩ thầm trên đất nếu có cái động thì tốt rồi, để mình có thể chui vào trốn.

"Mẹ, mẹ làm sao? Có phải khô miệng hay không? Quả đào này rất tươi mới, nước trái cây nhất định cũng rất nhiều. Tới, mẹ nhanh ăn đi." Bảo Bảo nhìn Tô Nhược Mộng sắc mặt phức tạp mạnh mẽ nuốt nước miếng, cho là miệng nàng khô, lại vội vàng giơ cao quả đào lên trước mặt nàng.

Tròng mắt Tô Nhược Mộng nhìn hai Bảo Bối tri kỷ, cười lắc lắc đầu, nói: "Bảo bảo, Bối Bối, quả đào này các con ăn đi, các con một người một quả vừa vặn." Nàng không tự chủ khẽ thở dài một hơi, thật may là Bảo Bảo không tự giác chuyển hướng đề tài, nếu không nàng thật đúng là không biết nên giải thích như thế nào?

"Không được!" Hai tiểu tử kia lắc đầu một cái, miệng đồng thanh lên tiếng, ngược lại nhón chân lên, liều mạng giơ quả đào mật cầm trong tay đến trước mặt Tô Nhược Mộng.

"Mẹ, quả đào này chúng ta hiếu kính mẹ và cha, chúng ta không ăn."

"Mẹ, phu tử nói, người phải xem trọng hiếu đạo."

"Mẹ, mẹ ăn đi."

"Mẹ, nếu không, mẹ trước giữ hết, chờ ta cha trở lại ăn chung."

"......"

Tô Nhược Mộng cảm động nhìn bọn họ, đưa tay nhận quả đào để lên bàn, hốc mắt ửng đỏ, có chút cảm giác hứng thú hỏi: "Bảo Bảo, Bối Bối, cái gì gọi là hiếu đạo?"

Bảo Bảo gật đầu một cái, giành nói: "Vi nhân tử, phương thiểu thì. Thân sư hữu, tập lễ nghi."

Bối Bối liếc mắt nhìn Bảo Bảo dương dương đắc ý, lỗ mũi hướng lên trời khẽ hừ, nói: "Hương cửu linh, năng ôn tịch. Hiếu vu thân, sở đương chấp."

"Dung tứ tuế, năng nhượng lê. Đệ vu trường, nghi tiên tri." Bảo Bảo hất càm một cái, thoải mái bổ sung một câu.

Bối Bối nhìn dáng vẻ Bảo Bảo dắt môi cười yếu ớt, lắc đầu một cái, nói: "Thủ hiếu đệ, thứ kiến văn. Tri mỗ sổ, thức mỗ văn."

Bốp bốp!

Ngoài cửa vang lên âm thanh vỗ tay vang dội, Tâm Nương cùng đám người Lăng Cẩn Tịch vẻ mặt mang ý cười từ cửa phòng đi vào: "Tam muội ( Tam tỷ, phu nhân), ngươi thật là có phúc lớn, có hai đứa bé hiếu thuận như vậy."


Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn hâm mộ nơi đáy mắt họ, đưa tay ôm Bảo Bảo và Bối Bối ngồi trên đùi mình, hôn trên gương mặt của bọn hắn mỗi đứa một cái, lấy con cái làm vinh dự cười ha hả lên tiếng: "Các ngươi cũng không cần hâm mộ ta như thế, các ngươi sớm đồng ý lời cầu thân của các hộ pháp, chẳng phải được sao? Thay vì hâm mộ người khác có, không bằng nắm chặt hạnh phúc của mình. Coi chừng, bọn họ không có nhiều kiên nhẫn như vậy, đến lúc đó hối hận chỉ là các ngươi."

Tô Nhược Mộng nghĩ đến những hộ pháp đáng thương không nhịn được muốn thay bọn họ nói chuyện, những tỷ muội này của mình cũng thật là, rõ ràng thật sự rất yêu, lại cứ chỉ thích kéo, họ hiện tại hoàn toàn chính là có lòng dạ muốn hưởng thụ cảm giác được người ở phía sau truy đuổi.

"Chúng ta mới không sợ!" Chúng nữ không chút do dự lên tiếng.

"Đáng thương lão Tứ, lão Lục, lão Bát, còn có đáng thương Phó Linh Tử, bọn họ anh dũng một đời, đây xem như cắm đến trong tay các ngươi. Ở trước mặt các ngươi, bọn họ cho dù là một Tôn hầu tử có 76 phép thần thông cũng trốn không thoát lòng bàn tay Phật Như Lai." Tô Nhược Mộng nhìn bọn họ cười lắc lắc đầu.

"Đáng thương Hầu ca. Ai......" Bảo Bảo và Bối Bối nối tiếp lời của Tô Nhược Mộng, ngẩng đầu nhìn các a di bọn họ một cái, lại nhìn nhau, đồng thanh thở dài nói.

Bọn họ đã sớm nghe Tô Nhược Mộng kể chuyện xưa 【 Tề Thiên đại thánh 】, cho nên, bọn họ cũng rất tự nhiên có thể tiếp được lời nói của Tô Nhược Mộng, cũng thống nhất đứng trên một chiến tuyến với mẫu thân bọn họ.

Chúng nữ nhìn ba mẹ con bọn họ có cùng ý tưởng đen tối, đều có một loại kích động muốn xoay người rời đi, Bảo Bảo và Bối Bối là quả vui vẻ của các nàng, nhưng cũng là người gây khó khăn cho các nàng, họ không chịu nổi  trêu cợt của hai tiểu tử bọn hắn.

"Tam tỷ, theo ta thấy, Tam tỷ phu chúng ta mới là Tôn hầu tử trong lòng bàn tay ngươi. Chúng ta đây cho dù đến? Còn kém xa lắm?" Bạch Thiển đưa tay nhẹ nhàng vuốt xuôi lỗ mũi Bối Bối, không chịu yếu thế nhìn về Tô Nhược Mộng.

Thấy thế, Bảo Bảo hộ mẫu nóng lòng vẻ mặt khó chịu cau mày suy nghĩ, nói: "Mẹ ta luyến tiếc cha ta, mẹ ta mới không phải là Phật Như Lai. Nếu quả thật muốn dùng một nhân vật trong đó để hình dung, vậy mẹ ta chính là Quan Thế Âm Bồ Tát."

"Cha ta cũng không phải là Tôn hầu tử, cha ta cùng mẹ ta gọi là phu thê ân ái, ai cũng không nỡ để người nào khổ sở. Hừ, ta về sau trưởng thành, cũng muốn gả cho một người giống cha ta yêu mẹ ta vậy." Bối Bối rất tự nhiên duy trì hình tượng Lôi Ngạo Thiên, cha nàng đẹp trai như vậy, sao có thể là một Tôn hầu tử luồn lên nhảy xuống, đầu lông mặt lông, tay chân vụng về, chính là hình dung một cái cũng không được.

"Không sai! Ta trưởng thành, cũng muốn cưới một người tốt đẹp giống mẹ ta vậy."

"......" Tô Nhược Mộng cảm giác mình ở chuyện này đã chen miệng vào không lọt rồi, mấy người này hoàn toàn cũng chỉ có thể là bại tướng dưới miệng của Bảo Bảo và Bối Bối. Chỉ là, hai đứa bé này một lòng duy trì hình tượng cha mẹ, thật sự khiến lòng nàng ấm áp một lần lại một lần.

Ngạch? Chúng nữ nhìn tình cảm luyến phụ của Bối Bối, lại nhìn tình cảm luyến mẫu của Bảo Bảo, thật nhanh trao đổi ánh mắt.

Chít chít......

Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng kêu của chim nhỏ, mọi người liếc nhìn chung quanh, cuối cùng tất cả đều đưa mắt tập trung ở trên người Bảo Bảo. Bối Bối trách cứ trừng mắt liếc Bảo Bảo, mà Bảo Bảo lại cẩn thận từ trong ống tay áo móc ra một chim họa mi nho nhỏ, mặt như làm việc gì sai ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Mộng.

Tô Nhược Mộng cúi đầu nhìn qua chim nhỏ trong lòng bàn tay Bảo Bảo, nhìn hắn, hỏi: "Bảo Bảo, Bối Bối, con chim nhỏ này là từ đâu tới? Các con leo cây móc tổ chim?" Sắc mặt nàng không tự chủ nghiêm túc, nàng vẫn không để Bảo Bảo và Bối Bối leo cây, cũng bởi vì sợ bọn họ không cẩn thận sẽ từ trên cây té xuống.

Nhưng bây giờ con chim nhỏ trong lòng bàn tay Bảo Bảo rất rõ ràng chính là một con chim còn chưa thể bay, nói cách khác, nếu như không phải bọn họ lấy nó từ trong tổ chim trên cây xuống, nó cũng không thể núp trong ống tay áo Bảo Bảo.

Nghĩ đến bọn họ không nghe lời như thế, không sợ nguy hiểm trèo lên cây móc tổ chim, lòng nàng sinh một trận lửa. Tô Nhược Mộng để bọn họ xuống, mà Bảo Bảo và Bối Bối cũng rũ đầu nhỏ, đứng không nhúc nhích.

Chúng nữ thấy Tô Nhược Mộng lúc này là thật sự tức giận, vội vàng bắt đầu biện hộ cho Bảo Bảo và Bối Bối: "Tam muội, Bảo Bảo và Bối Bối còn bé, đứa bé khó tránh khỏi đều thích những vật nhỏ khả ái sao? Hơn nữa, bọn họ không có việc gì là tốt rồi, ngươi đừng tức giận! Đợi mọi người chúng ta nói bọn họ một chút là được rồi."

Tâm Nương vẫn rất thích Bảo Bảo và Bối Bối, thành thân nhiều năm qua, nàng vẫn muốn một đứa bé đáng yêu giống Bảo Bảo và Bối Bối bọn họ. Nhưng mà, không biết vì sao nàng vẫn chưa có đứa bé, nàng cũng ngại đi hỏi Thất hộ pháp.

"Đúng vậy, Tam tỷ, đứa bé khó tránh khỏi ham chơi!"

"Tam muội, Bảo Bảo và Bối Bối đều là đứa bé ngoan, nhất thời ham chơi quên mất ngươi dặn dò. Bọn họ mới vừa còn nói phải bảo vệ mẫu thân, bảo vệ người mình quan tâm. Hai đứa bé này đều là tiểu bảo bối tri kỷ, lần này coi như xong đi."

Lăng Cẩn Tịch nói xong, âm thầm trừng mắt nhìn Bảo Bảo và Bối Bối, ám hiệu bọn họ nhanh mở miệng thỉnh cầu tha thứ.

Bối Bối đưa tay nắm tay Tô Nhược Mộng lắc mấy cái, nói: "Mẹ, con chim nhỏ này là con bò lên cây đào lấy về, không hề có một chút quan hệ với đệ đệ, mẹ muốn phạt thì phạt một mình con thôi. Mẹ, con biết sai rồi, con về sau sẽ không bao giờ mang theo đệ đệ leo cây nữa."


Bảo Bảo nghe Bối Bối ôm trách nhiệm tới trên người mình, vội vàng đi lên trước lắc một tay khác của Tô Nhược Mộng mấy cái, vội vàng nói: "Mẹ, thật xin lỗi! Chỉ là, con chim nhỏ này là con bò đến trên cây đào lấy, không hề có một chút quan hệ với tỷ tỷ. Lúc ấy, ta không để ý tỷ tỷ ngăn trở bò lên cây đào, gắng lấy chim nhỏ từ trong tổ chim ra."

Mọi người nghe Bảo Bảo xưa nay chưa từng kêu Bối Bối là tỷ tỷ, đều sững sờ mất hồn nhìn Bảo Bảo, gương mặt không thể tưởng tượng nổi. Tên tiểu tử này vẫn rất mạnh miệng, mềm không được cứng không xong, chính là không thể quản gọi Bối Bối là tỷ tỷ. Lần này, không chỉ có kêu, còn ôm trách nhiệm lên trên người mình, thật đúng là đủ làm cho các nàng bất ngờ.

Tô Nhược Mộng nhìn Bảo Bảo một chút, lại nhìn Bối Bối một chút, trong lòng rất hài lòng hành động mới vừa của bọn họ. Nhưng mà, hài lòng thì hài lòng, nàng cũng không thể biểu hiện ra, vì vậy, nàng khẽ mở miệng, mặt nghiêm túc nói: "Các con có thể kịp thời biết sai lầm, có thể chủ động thay tỷ đệ mình gánh chịu trách nhiệm, điều này làm cho mẫu thân rất vui mừng. Nhưng mà, các con không để ý an toàn bản thân, không nghe mẹ dặn dò, cũng nên chịu phạt."

"Mẫu thân, mời nói, hài nhi nguyện ý chịu phạt."

Tô Nhược Mộng liếc mắt nhìn con chim nhỏ kêu chít chít kia, ngay sau đó nhìn về phía Bảo Bảo, nói: "Bảo Bảo, con chim này còn nhỏ, nó cần cha mẹ yêu thương, cần nhà ấm áp. Mà những thứ này con không thể cho nó, cho nên, con biết con nên làm sao rồi?"

"Đưa nó về nhà!" Bảo Bảo lập tức đồng ý.

"Đưa thế nào?"

"Xin các a di giúp con đưa nó trở về trên cây."

Tô Nhược Mộng hài lòng gật đầu một cái, nhìn về phía Bối Bối bên cạnh, nói: "Bối Bối, con là tỷ tỷ. Về sau đệ đệ làm chuyện nguy hiểm, con có nghĩa vụ ở một bên khuyên bảo, mà không phải theo hắn cùng nhau làm."

"Mẹ, con biết rồi."

"Bảo Bảo, Bối Bối, các con phải nhớ kỹ, trên đời cái gì cũng có nơi trở về của bọn họ, các con không thể cắt theo ý nguyện của mình đánh vỡ quy lệ. Các con mang con chim nhỏ rời khỏi nhà của nó, rời đi cha mẹ của nó, các con cho rằng nó sẽ vui vẻ sao?"

"Sẽ không!"

"Về sau, các con phải làm sao đây?"

"Trước khi làm việc, suy tính cảm thụ đối phương."

"Ừ, rất tốt! Mẹ chỉ là dạy các con ứng xử thế nào, mà những thứ này cũng chỉ là một phần rất nhỏ, rất nhiều thứ cần các con về sau từ từ lĩnh hội và học tập. Tốt lắm, các con trước tiên đưa chim nhỏ về nhà đi, cha mẹ của nó cũng đã sốt ruột."

"Biết, mẫu thân."

......

"Hoàng thượng, triều ta nhiều năm liên tục đại hạn hán, hơn nữa những năm gần đây biên thành thường có chiến sự, bây giờ quốc khố đã trống rỗng, lương thảo căng thẳng." Sau khi tân hoàng Đông Lý triều nhậm chức cũng đặc xá một năm tới ba năm thuế má, nhưng mà, tình huống Đông Lý triều cũng không cho phép đặc xá này công bố trên Hoàng bảng.

Nam Cung Trọng Khiêm cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn tới mặt Đông Lý Quyền vừa đen vừa thối, hắn đến nay cũng không hiểu rõ vì sao lão hoàng đế lại đột nhiên băng hà, mà tân hoàng lại có thể là Đông Lý Quyền. Ban đầu Đông Lý Phong bị kéo xuống đài, sau đó chỉ làm một Vương Gia rảnh rỗi, tâm tư hắn liền đặt trên Thái Tử Gia, lại chưa từng nghĩ tới Quyền vương luôn luôn không được lòng lão hoàng đế lại tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.

Hắn không phải không suy đoán mờ ám nguyên nhân lão hoàng đế chết và Quyền vương nhận vị, nhưng mà, hôm nay tất cả đều đã thành sự thật, thân là thần tử, vừa từng chen chúc làm thần tử của Thái tử, hắn chỉ phải cụp cái đuôi mà ứng xử, lòng từng bước kinh sợ, mọi chuyện cẩn thận. Chỉ sợ sơ ý một chút chọc Đông Lý Quyền không vui, hắn không chỉ mất quan, còn không gánh nổi đầu, cho nên, hắn hiện tại một lòng một dạ muốn làm chút thành tích, để Đông Lý Quyền nhìn thấy trung thành của bản thân.

Đông Lý Quyền lạnh lùng ngồi ở chủ vị đại điện nghị sự, mắt phượng hẹp dài hơi híp, tinh tế liếc nhìn người Thừa Tướng này. Ý tưởng của Nam Cung Trọng Khiêm, hắn có thể đoán được mấy phần, nhưng mà, hắn từ trước đến giờ là một người nhỏ mọn, căn bản là không tha cho Thừa Tướng từng xem hắn như bùn đất. Nhất là Nam Cung Trọng Khiêm còn là thân cữu của Đông Lý Phong, người ủng hộ Thái tử, hai điểm này càng làm hắn muốn nhanh chóng trừ Nam Cung Trọng Khiêm.

Suy nghĩ chuyển đổi trở về, Đông Lý Quyền thu hồi tâm trạng, tinh thần sảng khoái nhìn Nam Cung Trọng Khiêm, nói: "Đặc xá nhất định phải có, nếu không, người trong thiên hạ này dùng con mắt gì đến nhìn tân hoàng đế ta? Thừa Tướng đại nhân là nguyên lão hai triều, lại từng vì tiên hoàng lập được không ít công lao, như vậy chuyện về quốc khố và lương thảo, trẫm cứ giao cho Nam Cung Thừa Tướng đi làm. Ngươi phụ trách lên Tử Long Lĩnh đi về phía Lôi Ngạo Thiên xoay sở lương thảo, sau khi chuyện hoàn thành, ta nhất định có thưởng lớn."

Xoay sở lương thảo chỉ là một ngụy trang, Đông Lý Quyền biết rõ tính tình của Lôi Ngạo Thiên, năm đó chính miệng hắn nói chuyện triều đình không có hứng thú, hơn nữa còn cùng triều đình phân chia rõ ràng, khả năng cho triều đình lương thảo không lớn.

Nếu như Nam Cung Trọng Khiêm có thể xoay sở được lương thảo, đó là một chuyện không thể tốt hơn, nếu như hắn xoay sở không được lương thảo, như vậy hắn cũng có cơ hội để đầu hắn ta dọn nhà. Như vậy một công đôi việc, Đông Lý Quyền nghĩ tới không chút nào hao tâm tốn sức, hạ bút thành văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận