Edit: Thảo My
Thân hình nàng nhanh nhẹn giống như diều hâu trên bầu trời, cứ thế tránh trái tránh phải tránh được công kích của Lôi Ngạo Thiên.
"Cái gì?" Ninh Ngạo Tuyết giật mình nhìn kiếm đâm vào trong ngực mình, trong mắt chứa thủy quang nhẹ nhàng không tin nhìn Lôi Ngạo Thiên, nàng đưa tay cầm lấy kiếm, máu tươi từng giọt rơi vào trên tảng đá. Nàng không phục, nàng không phục. Tại sao người bại luôn là nàng?
"Môn chủ, đi." Đột nhiên nữ tử áo hồng một khắc trước vẫn còn lăn lộn trên đất, nhanh chóng đẩy kiếm từ trong người Ninh Ngạo Tuyết ra ngoài, các nàng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
"Giặc cùng đường chớ đuổi." Lôi Ngạo Thiên kịp thời cản các hộ pháp muốn đuổi theo lại, hắn chợt chạy đến bên người Đại, Ngũ, Thất hộ pháp, nhìn sắc mặt bọn họ tái nhợt, ân cần hỏi han: "Các ngươi như thế nào?"
"Giáo chủ, các ngươi không có sao chứ?" Ở xa Nhị hộ pháp cùng Tam Hộ Pháp một thân chật vật chạy tới, nhìn Đại, Ngũ, Thất hộ pháp, không nhịn được lại tự trách nói: "Giáo chủ, khi thuộc hạ phụng mệnh canh giữ ở cửa phòng phu nhân, bị mấy người khả nghi dẫn đi. Thỉnh Giáo chủ trách phạt."
Lôi Ngạo Thiên liếc mắt nhìn quần áo trên người bọn họ dính một chút vết máu, y phục cũng có ít chỗ thủng, chau mày lại, nói: "Chúng ta không có việc gì, các ngươi có sao không?"
"Bẩm Giáo chủ, thuộc hạ và lão Nhị chia nhau đuổi theo, ta gặp một người võ công quái dị, bị hắn quấn không phân thân được. May nhờ lão Nhị chạy tới giúp ta, nếu không lấy năng lực của một mình thuộc hạ, chỉ sợ bây giờ còn bị hắn quấn."
Tam Hộ Pháp tiến lên một bước, đứng trước mặt Lôi Ngạo Thiên, chắp tay bẩm báo.
Tô Nhược Mộng thu Phượng cầm, giao Phượng cầm vào trong tay Lạc Băng Vũ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi trên người, nghiêng đầu nhìn về phía Tâm Nương. Ánh mắt giống như đang nói, ngươi nghe được chứ? Nhị hộ pháp cũng không phải là loại người sẽ chạy trốn?
Tâm Nương liếc mở rộng tầm mắt, trong lòng cực kỳ kích động.
Nàng kích động không phải vì Nhị hộ pháp không chạy trốn, mà là hôm nay nàng rốt cuộc chờ được nữ tử ôm thanh cầm hình phượng hoàng. Chỉ là, nàng tuyệt đối không ngờ người nàng chờ lại là một cô nương tuổi còn nhỏ hơn nàng.
Sở dĩ nàng mở một gian 【 khách sạn Vô Danh 】 ở đây, chính là vì chờ người này xuất hiện.
Mắt Tâm Nương không khỏi đỏ lên, nàng nhớ đến bà bà thu dưỡng nàng khi còn bé, bà bà đó bảo nàng ở chỗ này chờ người hữu duyên ôm thanh cầm hình phượng hoàng. Người kia là chủ tử trong số mệnh của nàng, nàng ngày ngày ngóng trông, ngày ngày nghĩ, không ngờ nàng cư nhiên lấy thân phận cùng phương thức như vậy xuất hiện.
Chủ tử của nàng lại là phu nhân Giáo chủ Ma Giáo, chủ tử của nàng lại là một nữ tử mới mười bảy tuổi.
Cái này làm cho nàng cảm thấy quá ngoài ý muốn rồi. Nàng vốn cho là người mình chờ phải là một người tóc hoa râm, không nghĩ tới.
Lúc Tô Nhược Mộng mới vừa đánh đàn toàn thân tản mát ra kim quang mỏng manh phong thái tuyệt đại tài hoa, làm cho nàng lại một lần nữa khẳng định Tô Nhược Mộng chính là người nàng muốn đợi.
Tâm Nương kích động khó khắn tiến lên vài bước, khóe mắt ươn ướt nhìn Tô Nhược Mộng, mà Nhị hộ pháp đứng ở bên cạnh Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng đi về phía mình, cả kinh lui về phía sau mấy bước, vừa lui vừa khoát tay, nói: "Ta không phải cố ý, ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra?"
Mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía Nhị hộ pháp, miệng đồng thanh hỏi: "Lão Nhị, ngươi làm chuyện gì? Cái gì không phải cố ý? Cái gì không biết là chuyện gì xảy ra?"
"Cái gì?" Nhị hộ pháp sửng sốt, kinh ngạc nhìn hốc mắt Tâm Nương hồng hồng, dáng vẻ đầy ủy khuất, dưới chân đánh lảo đảo mấy cái, vèo một cái, biến mất ở trong màn đêm. Rất xa ném tới một câu nói tràn đầy áy náy: "Tâm Nương, thật xin lỗi! Ta muốn yên lặng một chút."
Tô Nhược Mộng nhìn người kia biến mất thành một chấm đen nhỏ trong màn đêm, bất đắc dĩ lắc đầu, thật có lỗi nhìn Tâm Nương, nói: "Tâm Nương, thật xin lỗi! Nhị hộ pháp hắn quá kích động, đợi sau khi ta trở về khách sạn nhất định sẽ quở trách hắn."
"Ta..." Bây giờ Tâm Nương căn bản là không để ý đến Nhị hộ pháp đó, nàng vẫn chìm đắm trong vui sướng khi mình đã đợi được chủ tử.
Tô Nhược Mộng thấy nàng một bộ muốn nói lại thôi, hốc mắt lại hồng hồng, không nhịn được hết sức đau lòng, nắm thật chặt tay của nàng, nghĩa chính ngôn từ nói: "Tâm Nương, ngươi yên tâm! Nhị hộ pháp làm chuyện như vậy với ngươi, ta và Lôi Ngạo Thiên nhất định sẽ làm chủ cho ngươi. Phải để cho hắn chịu trách nhiệm, chúng ta cũng sẽ không để cho hắn thoái thác."
"Ta... Ta không phải, ta..." Tâm Nương nghe lời nói của Tô Nhược Mộng, có chút bối rối, nàng cũng không phải muốn để Nhị hộ pháp đó phụ trách cái gì. Bây giờ cả đầu nàng đều nghĩ đến thanh cầm hình phượng hoàng, còn có Tô Nhược Mộng này.
Lôi Ngạo Thiên cùng chúng hộ pháp đều không hiểu gì nhìn Tô Nhược Mộng và Tâm Nương, nhăn mày lại thật cao, vừa nhớ lại dáng vẻ thất kinh kia của Nhị hộ pháp, lại nhớ một ít lời Tô Nhược Mộng mới vừa nói. Bọn họ không dám tin ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lả tả nhìn phía Lạc Băng Vũ, đồng thanh hỏi: "Lão Cửu, đây là chuyện gì?"
Lạc Băng Vũ vẫn ở cùng chung một chỗ Tô Nhược Mộng, nàng hẳn là rất rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Khó tin, mặc dù bọn họ đã đoán được một chút việc mở đầu, nhưng mà, bọn họ vẫn không dám tin.
Lúc gần tối lão Nhị giống như rất khinh thường Tâm Nương, làm sao trong thời gian ngắn như vậy liền làm cái kia với người ta chứ? Lão Tam không phải nói, hắn và lão Nhị đều bị người khả nghi dẫn đi sao? Nhưng lão Nhị làm sao ở chung một chỗ với Tâm Nương?
Chuyện này quả thật còn làm cho người ta chấn động hơn việc trời giáng sấm nổ.
Lão Nhị nói hắn không biết chuyện gì xảy ra? Lấy hiểu biết của bọn họ đối với lão Nhị, xảy ra chuyện như vậy, lão Nhị nhất định sẽ không ăn nói lung tung. Hắn cũng nhất định không thể, không có chừng có mực như vậy phát sinh chuyện với nữ tử?
Huống chi là ở trong thời gian phụng mệnh bảo vệ phu nhân, chuyện như vậy càng không thể xảy ra. Trừ phi là có người dùng thuốc gì với lão Nhị? Nhưng này người dùng thuốc chính là Tâm Nương sao? Xem ra cũng không giống.
Tâm Nương không phải vẫn luôn thích Giáo chủ bọn họ sao? Cho dù nàng dùng thuốc với nam nhân, đối tượng cũng nên là Giáo chủ mới đúng.
Rối loạn, rối loạn, thật là rối loạn.
Lạc Băng Vũ bị bọn họ lớn giọng làm cho giật mình, không hiểu bọn họ sao không hỏi người trong cuộc, mà muốn hỏi nàng.
Chuyện này nàng sao có thể lắm mồm nói ra? Nói dễ nghe, nàng giải thích thay Tâm Nương và Nhị hộ pháp, nói khó nghe, đây là nàng đang hủy khuê dự của Tâm Nương. Chuyện như vậy, nàng cũng là thân nữ tử, làm sao lại có thể nói cho bọn hắn biết.
Lông mày nhẹ chau lại, vẻ mặt Lạc Băng Vũ nhờ giúp đở nhìn về phía Bát hộ pháp cùng Tứ hộ pháp, khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức bất lực, Bát hộ pháp cùng Tứ hộ pháp nhìn thấy trong lòng đau nhức. Bọn họ hắng giọng, quét chúng hộ pháp một cái, nói: "Các ngươi cũng nói nhỏ thôi, chuyện này tại sao phải hỏi Cửu muội? Các ngươi đợi bắt lão Nhị tới đây hỏi một chút không phải tất cả đều hiểu sao?"
Chúng hộ pháp oán hận nhìn lão Bát cùng lão Tứ một hồi, một tư thái hộ hoa sứ giả che chở cho Cửu muội, trong lòng đều là ghen ghét không dứt.
Hai người kia, một là trọng sắc khinh huynh đệ; một là trọng muội khinh huynh đệ.
Bọn họ không phải là nóng lòng muốn biết chuyện đã xảy ra sao? Bọn họ không hỏi Lão Cửu, chẳng lẽ lại hỏi phu nhân sao? Bọn họ không phải là đứa ngốc.
Lôi Ngạo Thiên tiến lên đi tới bên cạnh Tô Nhược Mộng, đưa tay nắm cả bả vai của nàng, nhìn Tâm Nương trước mặt bọn họ, nói: "Tâm Nương, trên núi gió đêm lạnh, hay là chúng ta trở về khách sạn tán gẫu tiếp. Ngươi yên tâm, mặc kệ lão Nhị làm cái gì, chỉ cần người đuối lý chính là hắn, ta nhất định giúp ngươi chủ trì công đạo."
Gió núi thổi qua, Tâm Nương nhìn Tô Nhược Mộng không nhịn được nhẹ rung bả vai, nhịn đầy bụng nghi vấn của mình xuống, dẫn đầu đi ở đằng trước.
"Tất cả liền nghe theo ý tứ của Lôi Đại Giáo Chủ, tất cả mọi người về khách sạn trước đi."
Tiểu nhị trông coi đại đường lo lắng đứng ở cửa khách sạn, đang đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn nơi xa.
Đột nhiên, khi hắn nhìn thấy trên đường nhỏ xuất hiện người, không nhịn được kích động xách theo đèn lồng chạy tới, cười ha hả đứng ở trước mặt Tâm Nương, nói: "Chưởng quỹ, ngươi cũng đã về rồi, làm ta lo lắng chết rồi."
"Không sao, trở về thôi." Tâm Nương khoát tay áo, lướt qua hắn tiếp tục đi về hướng khách sạn.
Trở lại đại đường khách sạn, Tâm Nương xoay người nhìn những người phía sau đang cùng nhau nhìn nàng, không nhịn được một cái đầu ba cái lớn, tối nay nàng gặp quá nhiều chuyện. Bây giờ nàng thật sự không muốn nói thêm cái gì khác? Nàng cần yên lặng một chút, suy nghĩ thật tốt một phen, sắp xếp những chuyện này từ đầu đến cuối.
"Trời cũng sắp sáng rồi, tất cả mọi người trở về phòng ngủ đi. Bây giờ ta không muốn nói cái gì, ta cũng cần yên lặng một chút." Nói xong, nàng xoay người đi tới phòng của nàng.
Phải nói tiểu nhị trong khách sạn của nàng động tác đúng là nhanh nhẹn, nàng ra ngoài một hồi, cửa phòng của nàng cũng đã sửa xong. Tâm Nương không rõ ngọn nguồn khẽ thở dài một hơi, đẩy cửa ra, đi vào, để tất cả ánh mắt có chút hiếu kỳ, lo lắng đều cách ở ngoài cửa.
Tâm Nương đóng cửa lại đi tới trước giường, trực tiếp nhào lên trên giường, lật người lại, mở to hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm màn che trên đỉnh bắt đầu ngẩn ra.
Chuyện đêm nay tới cùng làm sao xảy ra? Sau khi nàng đóng cửa trở về phòng tắm rửa. Nhưng mà, chuyện về sau xảy ra như thế nào chứ? Trong đầu nàng làm sao một chút ấn tượng cũng không có?
Nhớ lại, Tâm Nương đột nhiên trở mình một cái ngồi dậy, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm còn rương gỗ lim nhỏ còn hoàn hảo bày trên bàn.
Nàng bị người ta hạ dược, nhất định là như vậy.
Những năm gần đây, nàng vẫn có một thói quen, mỗi ngày nàng đều phải mang thu nhập ngày đó bỏ vào trong rương gỗ lim nhỏ, trước khi ngủ kiểm lại một lần, lại giấu rương gỗ lim nhỏ đi. Nhưng bây giờ rương gỗ lim nhỏ còn hoàn hảo đặt trên bàn, vậy thì chứng minh giấc ngủ của nàng căn bản không phải là tự nguyện, mà là bị người giữa đường hạ dược.
Nếu không, nàng làm sao có thể thay đổi thói quen nhiều năm, không đến tốt bạc, cũng không giấu kỹ bạc liền đi ngủ chứ?
Hơn nữa, lấy tính nhạy bén của nàng, nàng nhất định không thể nào không có một tia cảm giác làm chuyện đó cùng một người nam nhân? Nhị hộ pháp làm cho người ta ghét đó, hắn không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, vậy có phải nói hắn cũng bị người khác hạ dược hay không?
Nhưng mà, rốt cuộc là hạ dược nàng và hắn chứ?
Nơi này chính là 【 khách sạn Vô Danh 】, động thủ với nàng ở trên địa bàn của Tâm Nương nàng, người nọ chán sống rồi sao?
Trong lòng đột nhiên giật thót mình, Tâm Nương chợt hiểu tất cả rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ rồi. Tốt lắm, nàng ta sẽ biết, hậu quả của việc làm như vậy sẽ là cái gì. Tâm Nương nàng cũng không phải để người ta dễ dàng tính kế như vậy, nàng ta chờ nàng ăn miếng trả miếng đi.
Tô Nhược Mộng rút tầm mắt nhìn chằm chằm Tâm Nương về, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi, ngủ ngon." Nói xong, nàng cũng lôi kéo Lôi Ngạo Thiên đi đến phòng khách lầu hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...